Chương : Nàng ấy là Tư Mã Duệ Tịch.
“Tỷ tỷ, đến.
Không cần nhường đệ.”
Cơ Sỹ An tuy mới hơn chín tuổi nhưng đã cao đến một mét tư.
Thân hình sớm đã có chút phát triển, đứng trước người trưởng thành như nàng thế mà khí thể chẳng thuyên giảm chút nào.
Hắn hướng mũi kiếm về phía nàng, lông mày nhếch lên hai cái, ra vẻ thách thức.
Tư Mã Duệ Tịch là người nóng nảy, bị người ta tỏ thái độ thách thức như vậy, nàng càng thêm hưng phấn đưa kiếm về phía trước, nhắm ngay bả vai trái của Cơ Sỹ An mà tiến công.
Cơ Sỹ An thân thủ nhanh nhẹn lùi lại hai bước, vai trái đưa về sau, dễ dàng tránh né được mũi kiếm của nàng.
Cứ như vậy, hai người xuất chiêu.
Mỗi một lần tới đều là dùng toàn bộ sức trí mạng.
Phải công nhận Cơ Sỹ An là đứa trẻ giỏi và mạnh nhất nàng từng gặp.
Nàng sức lực của người lớn thế mà không lại hắn.
Sớm đã bị mất sức rồi.
Nàng khụy chân trái xuống, ngước mặt lên liền bị loại ánh sáng sắc bén của mũi kiếm hướng thẳng vào mặt.
Nàng ảo não thở ra một hơi.
Nàng thua rồi.
“Xem ra ta thực sự phải đưa đệ ra ngoài thành chơi rồi.”
Cơ Sỹ An thu lại kiếm, đưa bàn tay nhỏ bé bụ bẫm ra trước mặt nàng.
Nàng thuận thế nắm lấy tay hắn, hắn khẽ dùng lực liền có thể dễ dàng đưa nàng đứng thẳng dậy.
“Cảm ơn tỷ đã nhường Tiểu An.”
“Ta không nhường đâu.
Là kiếm nghệ của đệ cao cường.
Bái phục.” Một tay nắm lại thành quả đấm, tay còn lại duỗi thẳng đặt lên trên.
Thực sự rất nể phục đứa trẻ chín tuổi này.
Nàng rất nghi ngờ nếu không phải hắn còn quá nhỏ e rằng đã trở thành thái tử rồi.
“Vậy giờ thìn ngày mai gặp nhau ở điện Kế Đàn nhé!”
“Thành giao.” Tư Mã Duệ Tịch cười sảng khoái.
Cơ Sỹ An cũng nở một nụ cười híp mắt.
Sau đó hắn bỏ kiếm về chỗ cũ, xoay người nhỏ nhắn rời đi.
Ra đến bên ngoài, Cơ Sỹ An đưa mắt nhìn nam nhân đứng dựa người vào bức tường lớn, ánh mắt khó hiểu nhìn hắn: “Tứ ca, vì sao muốn đệ tỉ thí kiếm nghệ với tỷ tỷ?”
Cơ Dục Hiên đứng thẳng lên từ bức tường, không rõ vui buồn nhìn vào nữ tử mặc nam trang ở bên trong.
Cuối cùng hắn cũng có được đáp án rồi.
Tư Mã An Nhược, cái thân phận này dùng cũng quá tốt đi.
“Vất vả cho đệ rồi.
Trở về đi.”
Mặc dù tò mò nhưng Cơ Sỹ An biết cho dù hắn có hỏi nữa thì tứ ca chắc chắn cũng sẽ không nói.
“Vậy đệ về đây.
Tứ tỷ là nữ nhân tốt, đừng khiến tỷ ấy buồn phiền.” Một bộ dạng so với hàng vạn nam nhân ngoài kia còn biết suy nghĩ hơn.
“Ta biết rồi.”
Đêm hôm đó, Cơ Dục Hiên ngồi trên bàn trà đưa từng ngụm rượu lên miệng.
Lần này hắn uống rất nhiều nhưng lại không có say, ngược lại hoàn toàn tỉnh táo.
Tỉnh táo đến mức hắn biết rõ tất cả những chuyện đang xảy ra.
Hắn đã hiểu vì sao lúc hắn cưỡng ép nàng, nàng lại bất giác thốt lên: “Ta không phải là thê tử của ngươi.”
Lúc đó hắn đã nghi ngờ nhưng chỉ nghĩ nàng vì muốn cự tuyệt hắn nên tìm đủ loại lý do.
Không ngờ sự thật lại tàn nhẫn như vậy.
Hắn yêu nàng.
Hắn đã biết tình cảm trong lòng mình đối với nàng chính là yêu.
Chỉ không ngờ nàng không phải là thê tử chân chính của hắn.
Càng không ngờ họ tên thật của nàng là Tư Mã Duệ Tịch.
Duệ Tịch.
Nàng rõ ràng cường hãn như vậy sao tên lại có một chữ Tịch nhỉ? Là Tịch trong tịch mịch sao?
Càng nghĩ trái tim của Cơ Dục Hiên càng đau đớn.
Hắn ngửa cổ, uống thêm một ngụm rượu.
Lúc hắn hạ đầu xuống, từ mắt chảy ra một dòng nước trong suốt lấp lánh.
Chuyện nàng giả mạo nếu để mọi người biết được, phụ hoàng biết được thì chính là tội tru di tam tộc.
Hắn lỡ yêu nàng rồi, sao có thể mất đi nàng?
“Hải Minh.”
Từ lúc hắn cho người đưa rượu tới, Hải Minh đã sớm túc trực ở bên ngoài phòng.
Chỉ cần hắn gọi liền xông vào.
“Điện hạ.”
Đừng nhìn hắn lý trí như vậy mà nghĩ hắn mạnh mẽ.
Nam nhân ấy à, có những lúc so với nữ nhân càng yếu đuối hơn.
“Tìm cho ta tung tích của Tư Mã An Nhược.”
Hải Minh nghe lời của hắn nói xong liền nhíu mày.
Tư Mã An Nhược là thái tử phi.
Mà thái tử phi đang ở Miến Vũ điện.
Bảo hắn ta đi đâu để tìm đây?
Cơ Dục Hiên tất nhiên hiểu được ý nghĩ trong đầu Hải Minh.
Bởi vì tiếp theo hắn lại bổ sung thêm một câu.
“Bên kia là Tư Mã Duệ Tịch.”
Hải Minh từ nhỏ đã lăn lộn ở bên ngoài.
Bất cứ chuyện gì cũng không thể làm hắn xao động.
Nhưng lần này hắn thực sự không kìm chế được cảm xúc.
“Người định xử lý thế nào?”
Cơ Dục Hiên thở dài một hơi, ánh mắt nhìn chén rượu trên tay, vẻ mặt tàn nhẫn cất tiếng: “Nếu muốn giữ lại Tiểu Tịch.
Ta chỉ có thể loại bỏ Tư Mã An Nhược, loại bỏ luôn những ai biết được bí mật này.”
Hắn đưa chén rượu lên miệng, một hơi uống cạn rồi đặt chén xuống bàn.