Chương : Ta và hắn, nàng chọn ai?
“Chàng có biết bây giờ ta là ai không? Chàng có biết ta đã trải qua những gì không?”
Tư Mã Duệ Tịch gào lên.
Giọng nói khàn khàn chất chứa bao nhiêu nỗi uất hận.
A Việt sao có thể không biết.
Hai năm qua, hắn tuy mang danh rời bỏ nàng nhưng thực chất chính là ngày ngày dõi theo hành vi cử chỉ của nàng.
Mỗi ngày sống đều rất thống khổ.
Nhìn nàng khóc, mắt hắn lại ngấn nước.
Nhìn nàng bị Cơ Dục Hiên vũ nhục, hắn lại chỉ có thể đứng bên ngoài nắm chặt lại hai tay, cố gắng kìm nén ý nghĩ muốn giết hắn ta.
Muốn đảm bảo cho tương lai của hắn và nàng, hắn chỉ có thể lựa chọn rời đi.
“Tiểu Tịch, chờ ta xong việc, ta sẽ đưa nàng đi.
Đến nơi chỉ có hai chúng ta, sống một cuộc sống an nhàn.
Có được không?”
“Muốn đi còn phải hỏi qua ý kiến của ta.”
Tư Mã Duệ Tịch hoảng sợ quay đầu qua.
Thân ảnh cao ngạo của Cơ Dục Hiên xuất hiện.
Trên tay hắn, long kiếm đã được bỏ vỏ, sáng rực dưới ánh mặt trời.
Mũi kiếm hướng xuống dưới đất.
Nhưng nàng biết nó sắp đổi hướng rồi.
Tư Mã Duệ Tịch dang tay, chắn ngang trước mặt Cơ Dục Hiên và Lục Việt.
Hành động này khiến Lục Việt vui mừng mỉm cười.
Còn vào trong mắt Cơ Dục Hiên lại chỉ thấy gai góc, đau lòng.
Cơ Sỹ An báo nàng mất tích, hắn đã hoảng sợ tìm kiếm như thế nào.
Vừa sợ nàng bỏ trốn, vừa sợ nàng gặp phải chó sói.
Hắn bảo vệ nàng như vậy.
Còn nàng, nàng lại ở trước mặt hắn bảo vệ nam nhân khác.
“Tiểu Nhược, qua đây.
Qua đây với ta.” Giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng hơi thở cường hãn lại bán đứng hắn.
Hắn không muốn thương tổn nàng.
Nhưng nếu nàng vẫn cứ hành xử không có chừng mực như vậy, hắn không thể đảm bảo sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra.
“Nàng ấy không phải Tư Mã An Nhược.”
Cơ Dục Hiên quay sang nhìn A Việt.
Ánh mắt từ cưng chiều tức giận chuyển sang rét lạnh tàn nhẫn.
“Câm miệng.
Nàng ấy là Tư Mã An Nhược.” Hắn nghiến răng gào lên.
Nàng ấy là Tư Mã An Nhược, là thê tử của hắn.
Không có phép bất cứ ai đưa nàng ấy đi.
Một câu nói này của hắn khiến tâm Tư Mã Duệ Tịch hoàn toàn chấn động.
Hắn không hỏi vì sao, mà lại khẳng định nàng là Tư Mã An Nhược.
Vậy chỉ có thể nói hắn đã sớm biết thân phận thật của nàng.
Nhưng vì sao hắn không vạch trần? Vì sao lại dễ dàng buông tha cho kẻ giả mạo như nàng?
Nàng bỗng nhiên nhớ đến những lời mà hắn nói sáng hôm đó.
Hắn nói rằng chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn, hắn sẽ bảo hộ nàng, yêu thương nàng, chăm sóc cho nàng.
Tư Mã Duệ Tịch không muốn nghĩ đến lý do này nhưng lẽ nào hắn thật sự thích nàng?
“Tiểu Nhược, nàng qua đây với ta.
Đứng bên đó rất nguy hiểm.” Cơ Dục Hiên vươn tay ra, ánh mắt nhẫn nại nhìn về phía nàng.
Bây giờ nàng mới nhận ra, chỉ khi nhìn nàng, ánh mắt hắn mới hòa hoãn như vậy.
Tư Mã Duệ Tịch, thừa nhận đi, chính ngươi cũng cũng đã rung động rồi đúng không?
“Không có nơi nào nguy hiểm bằng Đông Cung.
Càng không có nơi nào nguy hiểm bằng đứng bên cạnh thái tử điện hạ.” A Việt giữ chặt lấy cổ tay nàng.
Cơ Dục Hiên lại một lần nữa dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn ta: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Ta là ai không quan trọng.
Ngươi chỉ cần biết nàng ấy không phải thê tử của ngươi.
Và ta sẽ đưa nàng ấy đi.”
Cơ Dục Hiên đưa kiếm lên, quát lớn: “Ngươi dám.”
“Chỉ cần nàng ấy cho phép.
Ta không có gì là không thể làm.”
Lần đầu tiên nàng thấy một A Việt như vậy.
Lần đầu tiên nàng cũng thấy một Cơ Dục Hiên vì nàng mà phát điên không giữ được bình tĩnh.
Nàng chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ rơi vào tình cảnh này.
Nàng cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ khiến Cơ Dục Hiên yêu nàng.
Nếu là trước kia, nàng nhất định lựa chọn A Việt.
Nàng thích A Việt, đã sớm nhận định hắn là một nửa của cuộc đời mình.
Nhưng bây giờ nàng do dự, bởi lẽ tình cảm của Cơ Dục Hiên đã khiến nàng xao động rồi!
“Nàng là thái tử phi của ta.”
Một câu này như đánh thức nàng.
Đúng vậy, nàng hiện giờ vẫn là thái tử phi của hắn.
Nàng vẫn ôm trong mình mối thù của mẹ, nàng vẫn phải vì nhị ca, tứ tỷ mà tiếp tục ở lại Đông Cung này.
Nàng cũng đang tự biện minh cho chọn lựa của mình.
“Chỉ cần chàng buông tha A Việt, ta sẽ về với chàng.”
“Được.” Cơ Dục Hiên sảng khoái đồng ý.
Ngược lại, Lục Việt khẩn trương gào lên: “Tiểu Tị…”
Nàng lập tức cắt lời A Việt: “A Việt, ta là thê tử của chàng ấy, ít ra bây giờ là như thế.
Chàng đi đi.”
Lục Việt nhìn nàng từ từ tiến về chỗ của Cơ Dục Hiên, trái tim lại như bị ai châm thủng, vừa đau vừa sợ.
Cơ Dục Hiên kiên định nắm lấy tay nàng, cả mặt hắn tái nhợt như vừa từ địa ngục trở về.
Nếu nàng chọn đi cùng A Việt, hắn không chắc sẽ làm cái gì, sẽ phát điên như thế nào.
Thật may nàng chọn hắn.
Hắn cùng nàng rời đi.
Vừa tiến được hai bước liền bị giọng nói của A Việt làm cho khựng lại.
“Tiểu Tịch, tứ đệ, đắc tội rồi.”
Tiếng nói của hắn hòa lẫn với gió, với thác nước đổ ập xuống, nàng và Cơ Dục Hiên không có nghe rõ cái gì ở phía trước.
Chỉ lọt vào một câu ‘đắc tội rồi’..