Chương : Lang Vương.
Lúc này, mí mắt hắn nặng trĩu, mệt mỏi toan nhắm lại thì bị tiếng hú vọng từ phía xa lại.
Hắn giật mình quên đi nỗi đau mà đứng phắt dậy.
Không xong rồi.
Có phải nàng gặp chó sói rồi không?
Hắn xé một bên vạt áo ra, qua loa băng bó lại vết thương rồi chạy theo tiếng động vang từ phía xa.
Vừa chạy còn vừa gọi lớn: “Tiểu Tịch, Tiểu Tịch, nàng ở đâu?”
“Tiểu Tịch… Trả lời ta.”
“Nàng đừng làm ta sợ, Tư Mã Duệ Tịch.”
Đối mặt với tất cả những chuyện gì liên quan đến nàng, hắn đều không kìm nén được mà sợ hãi tột cùng.
Nàng quan trọng với hắn lắm.
Hắn không thể mất đi nàng được.
“A Hiên?”
“Tiểu Tịch, là nàng sao?” Cơ Dục Hiên theo tiếng nói đi tới.
“A Hiên, cứu ta.” Một tiếng thét thất thanh của nàng thành công dẫn hắn tới.
Tình hình lúc này căng thẳng tột cùng.
Tư Mã Duệ Tịch bị áp sát vào thân cây, trước mặt nàng là ba con sói hoang như bị bỏ đói lâu ngày.
Ánh mắt chúng hung tàn nhìn nàng, nước miếng liên tục chảy ra.
Thấy tình cảnh này, Cơ Dục Hiên vội vàng chạy tới.
Đầu tiên thì hỏi một câu: “Nàng có sao không?”
“Ta không sao.” Tư Mã Duệ Tịch lắc đầu.
Ánh mắt lại rơi xuống cái chân băng bó qua loa của hắn.
Nàng lại làm gánh nặng cho hắn rồi.
Nàng cứ ngỡ lại có một cuộc chiến đẫm máu nữa xảy ra liền rút kiếm từ trong vỏ ra sẵn.
Nhưng không, Cơ Dục Hiên nhìn bầy sói kia, đưa cái chân bị thương ra, chúng ngửi một cái liền lùi về sau hai bước kêu lên thật lớn rồi cả người ngoan ngoãn nằm xuống, so với mèo còn hiền lành hơn.
Tư Mã Duệ Tịch ngạc nhiên nhìn hắn.
Hắn lại nhìn nàng cười, chẳng có ý định giải thích.
Hắn tiến tới, vuốt ve bộ lông của bầy sói kia, bọn chúng lập tức đứng dậy, dẫn đầu đi trước.
Hắn nắm tay nàng, đi theo sau.
“Chúng ta đi đâu đây?” Nàng nhìn bóng lưng vững chắc của hắn, trong tâm lại yên bình lạ thường.
“Đến lang động.”
“Lang động?”
Cơ Dục Hiên dừng bước, đáy mắt mang theo ý cười nhìn nàng.
“Là nơi ta thường tới lúc còn nhỏ.
Nàng đi theo ta sẽ biết.”
Lang động là nơi ở của loài sói trên núi Ngự Phong này.
Nói là động nhưng thực chất chỉ là mấy phiến đá lớn bao xung quanh, ở giữa là một hồ nước trong suốt, thậm chí có thể thấy cảnh vật rong rêu bên dưới.
Cơ Dục Hiên nắm tay nàng đi vào bên trong.
Sói thấy hắn liền lặp lại động tác hú lên rồi nằm cả người xuống, giống như cúi lạy vậy.
Trong số đó, có một con to khỏe nhất, cao lớn nhất, hùng mạnh nhất tiến về phía hắn.
Hắn đưa tay vuốt ve bộ lông sơ cứng, nó liền cúi đầu sau đó dẫn hắn đến chiếc ghế đá ở trên cao kia.
Lúc hắn ngồi xuống, trong động vang lên tiếc hú như muốn đâm thủng trời.
Tư Mã Duệ Tịch hoảng sợ nhìn bầy sói có quy củ cúi chào hắn, trong lòng lại vang lên một hồi chấn động.
Sao nàng có cảm giác Cơ Dục Hiên chính là vị thủ lĩnh ở nơi này thế nhỉ?
“Chúng làm gì vậy?” Nàng nhíu mày hất cằm xuống bên dưới.
Cơ Dục Hiên cười sảng khoái trả lời: “Nàng chưa nghe qua Lang Vương sao?”
“Lang Vương?”
“Đúng vậy, ta chính là Lang Vương của chúng.” Một vẻ mặt đắc ý, khóe môi nhếch lên.
Đây mới đúng là một Cơ Dục Hiên mà nàng biết.
Bộ dạng hắn như vậy quả thực chính là đáng ghét nhất.
Nàng hất mạnh chân mình vào chân hắn.
Thế nào lại đụng nhầm vào vết thương, hắn đau đớn gào lên một tiếng.
Nàng hốt hoảng vội khom người xuống, ánh mắt dò xét nhìn bắp đùi băng bó qua loa kia:
“Ta quên mất.
Đi, ta băng bó cho chàng.
Cũng đã tìm được thuốc rồi.”
Nói xong, nàng kéo tay hắn đặt trên vai mình, dìu hắn đi ra phía sau lang động.
Nàng đặt hắn ngồi trên một mõm đá, bàn tay uyển chuẩn cẩn thận tháo lớp băng xấu xí kia ra.
Nàng vò nắm lá trong tay lại rồi bỏ vào miệng nhai.
Khi đã mịm nhuyễn, nàng mới nhả ra, lấy nước rửa sạch miệng vết thương rồi đắp lên.
Cơ Dục Hiên đau đến thấu trời.
Mồ hôi cha mồ hôi mẹ đều tuôn ra hết.
Cuối cùng, chịu không nổi liền thống khổ gào lên.
Trước đây hắn bị thương rất nhiều, có vết thương còn nghiêm trọng hơn thế này.
Nhưng lại cứ thích ở trước mặt nàng ra vẻ yếu đuối.
Bởi nhìn vẻ mặt đau lòng của nàng, tâm trạng hắn thoải mái hơn nhiều.
“Đau lắm sao?”
Cơ Dục Hiên ủy khuất gật đầu.
“Ngoan, lần sau không cho phép chàng mạo hiểm như vậy nữa.” Nàng dỗ dành hắn so với trẻ ranh hai tuổi còn ngọt hơn.
“Nếu ta không lên, hắn đưa nàng đi mất thì sao?”
Nghe một câu này, Tư Mã Duệ Tịch ngước mắt liền đụng trúng ánh mắt thâm tình của hắn đang nhìn mình.
Tim nàng đập liên hồi, cả thế gian như dừng lại lúc này..