Chương : Thay nàng báo thù.
Sinh ở thời đại này, sống ở thời đại này, nàng đã chứng kiến rất nhiều cuộc tình ngang trái như nàng và hắn.
Vậy có mấy cái được trọn vẹn?
Đưa bàn tay mười ngón lên đếm, lại phát hiện ra chỉ nhìn trên năm ngón tay thôi cũng đã đếm xong rồi.
“A Hiên à, bây giờ chàng chỉ cần xem ta như Tư Mã An Nhược, yêu An Nhược như yêu ta.
Ta và chàng chẳng phải đã là phu thê rồi sao?”
“Nàng không hiểu được.
“
“Ta hiểu được.
Nếu chàng đã thực lòng yêu ta, vậy ta có mang thân phận nào cũng có quan hệ gì.
Nếu chàng thực lòng yêu con người của ta, vậy chính ta là Tư Mã An Nhược cũng có quan hệ gì.”
Hắn là nam nhân thông minh nhất thiên hạ, vấn đề này sao lại ngu ngốc như vậy?
So với việc tách ra khỏi nàng, hắn cứ một mực xem nàng là tứ tỷ thì được rồi.
Cơ Dục Hiên từ trước đến nay mong muốn là một tình yêu trọn vẹn.
Trọn vẹn cả thể xác lẫn tâm hồn, cả con người lẫn thân phận.
Nàng không để ý nhưng hắn để ý.
“Nàng không hiểu vì sao hôn nàng ta liền nổi lên dục vọng? Nổi lên dục vọng rồi lại không đè nàng xuống? Bởi vì ta muốn chân chân chính chính có được nàng.
Cho đến khi nàng trở thành thê tử của ta.
Tư Mã Duệ Tịch, ta sẽ không động vào nàng.
Nàng là thật không hiểu hay cố tình không hiểu?”
“Trước kia ta cũng nghĩ như chàng.
Nhưng cuộc sống không thể trọn vẹn.
Biết đâu được ngày mai, ngày kia, ta hoặc chàng mất đi có phải sẽ hối hận lắm không? Ta không để ý danh phận, sao chàng cứ phải để ý? Ta không cần danh phận, sao chàng cứ buộc ta phải có danh phận? Như bây giờ chẳng phải tốt sao? Chẳng phải chúng ta vẫn nguyên vẹn ở bên nhau sao? Ta không hối hận là được.
Sau này nghĩ lại sẽ cảm thấy thật mãn nguyện.”
Tư Mã Duệ Tịch đặt hai tay trên má hắn, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve.
Muốn hắn bình yên nhưng trong lòng nàng lại mang bão tố.
“A Hiên à, chúng ta cứ như vậy thôi.
Nếu một ngày kia ta chết đi, chỉ cần chàng nhớ đến ta là được rồi.”
Cơ Dục Hiên nắm lấy hai bàn tay của nàng.
Độ ấm xuyên qua bàn tay, chạy thẳng đến tim.
Đôi mắt ôn nhu chứa cả vạn yêu thương nhìn nàng.
“Đừng nói đến chuyện chết.
Nàng ngay cả cơ hội rời khỏi ta cũng không có đâu.”
“Ừm, chúng ta cứ mãi bên nhau như vậy nhé!”
Nàng nhào vào lồng ngực của hắn, yên bình ngắm nhìn cả thiên hạ ngoài kia.
“Tiểu Tịch, ta thay nàng báo thù cho nhạc mẫu.”
Nhạc mẫu.
Một cái tiếng gọi thật thân thương.
Càng khiến trái tim nàng sưởi ấm hơn là vế ở trước.
Mẹ, người có nghe thấy không? Đây là chàng trai con yêu.
Chàng ấy sẽ thay con gái báo thù cho mẹ.
Mẹ hãy an tâm nhé!
“A Hiên, ta yêu chàng.
Ta yêu chàng.” Nàng siết chặt vòng tay.
Câu trước âm lượng vừa đủ nghe.
Câu sau chính là hét lớn cho cả thiên hạ biết.
Cơ Dục Hiên thỏa mãn đặt trên trán nàng một nụ hôn.
“Ta cũng vậy.
Tiểu Tịch, ta cũng yêu nàng.
Yêu rất nhiều.”
Chỉ cần bên nhau như vậy là đủ rồi!.