Chương : Trả thù.
Cơ Dục Hiên tiến lên một bước, mũi kiếm càng gần yết hầu của hắn thêm một bước.
Cứ như vậy cho đến khi kiếm dắn chặt vào cổ hắn.
Chỉ cần một động tác nhẹ thôi, cổ hắn liền bị đâm thủng.
Vậy mà hắn vẫn cứ tiếp tục tiến tới.
Nàng hoảng sợ lùi về sau, tránh làm hắn bị thương.
“Nàng thích ta đến như vậy sao? Sợ nhị ca tách ta và nàng?”
Mỗi một câu hỏi, hắn lại nở một nụ cười cực kỳ gian sảo.
Trên thế gian này sao lại có loài người gian xảo đến bại hoại như hắn.
Xoảng…
Hết đường lui, nàng buông lỏng thanh kiếm.
Kiêm rơi xuống đất, vang lên một tiếng kêu lanh lảnh.
Nhân cơ hội, Cơ Dục Hiên sải một bước dài, vươn tay hoàn toàn giam cầm nàng trong lòng mình.
Hắn ngước mắt, mũi chạm phải mũi nàng, hơi thở quanh quẩn khiến mặt nàng đỏ lự lên.
Bại hoại… Qủa thật chính là thiên hạ đệ nhất bại hoại.
“Tiểu Tịch, cho dù nhị ca có nói gì, ta cũng đều không buông tay nàng đâu.” Nói rồi liền cúi thấp đầu, đặt lên môi nàng một nụ hôn.
X.O
Tư Mã Duệ Tịch hoàn toàn bị hạ gục.
Xúc cảm mềm mại ấm áp lan truyền tới đại não rồi chạy thẳng về tim.
Hắn luôn có một ngàn không trăm lẻ một cách thu phục nàng.
Nàng sao có thể là đối thủ của hắn?
Rất lâu, rất lâu, tưởng chừng như cả thiên niên kỷ, hắn mới buông nàng ra, hài lòng nhìn đôi môi đỏ thẩm của nàng vì hắn hôn mà sưng lên.
“Đợi ta dọn dẹp xong đám người kia, ta sẽ đường đường chính chính cưới nàng về nhà.”
Tư Mã Duệ Tịch gật đầu.
Lời của hắn nói, tất cả nàng đều tin.
Nàng vươn tay, từ bên trong ống tay áo lấy ra một quyển sổ cũ kĩ rồi dúi vào tay hắn.
“Kinh hỉ của ta đây.
Cho chàng.”
Cơ Dục Hiên nhíu mày nhìn đồ vật trong tay mình.
Không cần mở ra hắn cũng biết đó là gì.
Thì ra nàng vì hắn mà mạo hiểm như vậy.
Hắn sao có thể không cảm động đây?
“Nàng lấy lúc nào?”
“Lúc chàng và nhị ca hàn huyên tâm sự.”
Nàng cười sảng khoái.
Dưới ánh mặt trời, đôi lúm đồng tiền sáng rực lên, hoàn toàn thu hút cái nhìn của hắn.
“Lần sau không cho phép mạo hiểm như vậy nữa.”
“Ừm, sẽ không có lần sao.
Chàng có nhớ giao dịch trước kia không?”
Tâm Cơ Dục Hiên nhói lên.
Giao dịch trước kia…
Nàng giúp hắn lấy bảng danh sách phản đồ từ tay của Tư Mã Kiên.
Đổi lại hắn cho nàng quyền lực, nàng dùng xong liền hưu nàng đi.
Hưu nàng.
Nàng bây giờ là muốn hắn hưu nàng sao?
Không phải nàng không muốn xa hắn sao? Vì sao lại nhắc đến chuyện này?
“A Hiên, chàng đừng lo lắng.
Ta chỉ muốn nói ta giữ đúng lời hứa rồi!”
Cơ Dục Hiên nhìn bảng danh sách phản đồ trong tay.
Rồi ôm chặt nàng vào lòng.
“Tiểu Tịch, ta cũng sắp hoàn thành lời hứa rồi!”
Lời hứa của hắn quả thực được hoàn thành.
Bởi vì giờ lên triều ngày hôm sau, thượng thư binh bộ La Minh vạch trần xuất vũ khí đạn dược cho dư đảng còn xót lại của quân Tần, hòng cướp ngôi.
Ngay lập tức, bản án tru di cửu tộc được hoàng thượng ban hành.
Toàn bộ lớn nhỏ trên dưới của Phương gia giờ sửu ba ngày sau chính thức thi hành án.
Dưới triều, La Minh nghe xong liền lăn đùng ra, hoàn toàn ngất lịm đi.
La gia sụp đổ, kẻ bận rộn nhất có lẽ là Cơ Dục Hiên và Tư Mã Duệ Tịch.
Một phần vì hoàng thượng sai hắn xử án này, phần còn lại là dựa vào mối quan hệ.
Qủa đúng như vậy, bởi vì khi Tư Mã Duệ Tịch nhận được tin tức, Tư Mã Kiên cùng với đại phu nhân đã gấp rút cầu kiến.
“Hai người tới làm gì?” Người hỏi là Cơ Dục Hiên.
Hắn biết thế nào hai người họ cũng tới nên đã sớm ngồi ở đây cùng nàng chờ đợi.
Ngoài ý muốn gặp hắn, Tư Mã Kiên cùng với đại phu nhân có chút ngượng ngùng, không biết bắt đầu từ đâu.
“Điện hạ, chuyện của La gia, ngài có thể cầu xin hoàng thượng xử nhẹ án một chút được không?”
Đến nước đường cùng này, đại phu nhân chẳng màng thể diện, lo lắng nói.
La gia là nhà ngoại của bà ta.
La Minh chính là cha của bà.
La gia bị tru di cửu tộc, bà ta cũng không phải là ngoại lệ.
“Ta làm gì có quyền hạn đó.
Ngược lại tướng quân là công thần, đi cầu xin có lẽ phụ hoàng sẽ suy nghĩ lại.”
Cơ Dục Hiên lãnh đạm nhấp một ngụm trà.
Tuy đưa ra ý kiến nhưng lại kèm theo cái cười khẩy không có thành ý.
Đại phu nhân bây giờ như ngồi trên đống lửa.
Hốt ha hốt hoảng quỳ rạp xuống dưới chân Tư Mã Duệ Tịch, nắm lấy vạt áo của nàng, nhẹ giọng nói:
Tiểu Tịch, mẫu thân đối với con từ trước đến nay không có bạc đãi, xin con hãy vì Tiểu Nhược, vì Hồng Tuấn mà nói với điện hạ một tiếng.
Xin con…”
Đáy mắt nàng đã sớm đọng nước, nghe những lời nói này của bà ta thì trực tiếp chảy ra.
Bạc đãi.
Chưa từng bạc đãi…
Bà ta sao có thể có can đảm nói ra những lời này?
Nàng vì bọn họ mà sinh tồn, vì bọn họ mà nương tay.
Vậy vì sao lúc trước bà ta không buông tay tha cho mẹ của nàng? Mẫu thân.
Cái tiếng này gọi cũng thật tùy tiện.
Nàng phất tay, gạt tay bà ta ra khỏi vạt áo của mình.
Bà ta liền trực tiếp ngã lăn xuống đất.
“Ngươi làm cái gì vậy?” Tư Mã Kiên quát lớn.
Vội chạy đến đỡ lấy bà ta..