Chương : Xuất cung.
Khi nàng tỉnh lại đã là buổi chiều.
Ánh nắng nhè nhẹ xuyên qua cửa sổ tiến thẳng đến giường nàng.
Mắt nàng lim dim, từ từ mở ra, dần làm quen với độ sáng đó.
Bên tai truyền đến tiếng nói ồn ào khiến nàng bất giác nhíu mày.
“Thái y, thái tử phi thế nào rồi?”
Nàng nghiêng đầu liền thấy thân ảnh cao lớn như tượng tác của Cơ Dục Hiên.
Nàng gượng dậy nhưng rồi lại ngã xuống.
Tiếng động lớn thu hút sự chú ý của mọi người.
Cơ Dục Hiên vội vội vàng vàng chạy tới bên giường nàng.
Ánh mắt hắn lo lắng nhìn một lượt từ trên đỉnh đầu nàng xuống tới mắt cá chân rồi nói: “Tiểu Tịch, nàng thấy thế nào rồi? Trong người có mệt mỏi không?”
Tư Mã Duệ Tịch nhìn hắn, đầu như bị xoay chong chóng, chóng mặt quay cuồng, khó chịu vô cùng.
Từng hình ảnh, từng thước phim ùa về.
Nàng nhìn thấy tấm bia khắc tên nhị ca, nhìn thấy cha khổ sở tự sát trước mặt nàng.
Nước mắt lại ùa ra, đôi vai nàng run lên từng đợt, trái tim như co thắt lại, khiến nàng không thở được.
Nàng khóc mỗi ngày một lớn rồi lại gào lên.
Mặc cho hắn có khuyên nhủ thế nào, an ủi thế nào cũng không thể dỗ được nàng.
“A Hiên à, nhị ca chết rồi, cha ta cũng chết rồi, ta không còn người thân nữa.
Trên thế gian này ta không còn người thân nữa.”
Nàng thống khổ gào lên rồi lao vào trong lòng hắn.
“Nàng còn có ta, không phải sao? Ta là phu quân của nàng.
Ta sẽ chăm sóc cho nàng.” Hắn ôm chặt nàng, trước nay chưa từng dỗ dành nữ nhân nên tay chân luống cuống, không biết làm thế nào cho phải.
Bỗng nhiên, nàng nín khóc, ánh mắt kì quái nhìn hắn khiến hắn chột dạ.
Giống như nàng đã phát hiện ra cái gì đó.
“A Hiên, chúng ta dừng lại đi.
Chàng hưu ta thôi!”
Trái tim Cơ Dục Hiên đập mạnh mẽ.
Mày rậm nhíu chặt, từng đường nét cương nghị trên mặt đều tỏ ra sự tức giận.
Bất giác hắn siết chặt tay nàng, rống lên: “Vì sao? Ta đã làm gì sai?”
“Năm năm tuổi, mẹ ta chết.
Năm tuổi, A Việt biến mất.
Năm tuổi, tứ tỷ không có tin tức, nhị ca chết, lục muội và thất đệ cũng chết.
Rồi bây giờ đến cả cha cũng tự sát trước mặt ta.
A Hiên à, ta là sát tinh, là sao chổi.
Ta ở cạnh chàng sẽ làm nguy hại tới chàng.
Ta không muốn như vậy.
Tư Mã gia là vì ta mà sụp đổ.
Ta sợ lắm…”
Hình ảnh cuối cùng Tư Mã Kiên thống khổ bi thương nhìn nàng cứ mãi ám ảnh trong đầu nàng.
Nàng rất mệt mỏi.
Nàng rất sợ sẽ cứ phải chứng kiến người mình yêu thương lần lượt ra đi như vậy.
Nàng không muốn hắn chết.
Càng không muốn vì nàng mà hắn chết.
“Chàng hưu ta đi!”
“Không.
Ta không có cách nào làm được.
Tiểu Tịch, ta và nàng sẽ sống, sống đến đầu bạc răng long.
Sống thật hạnh phúc.
Tin tưởng ta.” Hắn kiên định nhìn nàng.
Cứ như thể cho dù thế gian ngoài kia đầy ắp sóng gió như thế nào thì tâm hắn vẫn luôn luôn bất động như vậy.
“Nếu vậy chàng đừng làm chuyện gì có lỗi với ta.
Nếu đã lựa chọn ở cạnh ta, vậy đừng khiến ta đau lòng.”
“Ừ, ta sẽ không khiến nàng đau lòng nữa.”
Từ sau khi chứng kiến cái chết của Tư Mã Kiên, Tư Mã Duệ Tịch như biến thành một người khác.
Thường ngày nàng vui vẻ, tinh nghịch bao nhiêu thì bây giờ lại tĩnh lặng bấy nhiều.
Cho dù là ai đến, cho dù là người nào chọc nàng cười, nàng cũng đều không có phản ửng.
Ở trong hoa viên, nàng như một cái xác không hồn, khô cằn, héo úa đi từng ngày.
Cơ Dục Hiên đối với nàng lo lắng không thôi.
Xử lí xong chính vụ, hắn liền ba chân bốn cẳng chạy đến điện Tài Minh của nàng, bầu bạn với nàng.
Nhưng hôm nay, người đến không phải là hắn như thường lệ, mà là Đan thừa huy.
Từ sau khi vào cung, nàng và Đan thừa huy đã sớm thân thiết như tỷ muội.
Dường như Đan thừa huy chẳng có ý gì với Cơ Dục Hiên.
Bởi chỉ cần hắn xuất hiện, nàng ta liền chạy đi mất.
Giống như nhìn thấy rắn rết vậy.
Đó cũng là lý do đối với nữ tử nghịch ngợm này, nàng luôn luôn cưng chiều.
Đan thừa huy tới, mang theo một luồng khí tươi mát gội rửa điện Tài Minh u ám này.
Giọng nói nàng ta lanh lảnh như một chú chim vàng anh, làm tâm tình buồn tủi của nàng cũng tan biến đi không ít.
“Tiểu Đan, chúng ta ra ngoài kinh chơi nhé!” Nàng biết dù bản thân có buồn bã cỡ nào thì Tư Mã gia cũng đã sụp đổ.
Cơ Dục Hiên vì nàng lo lắng nên đã bỏ lỡ không ít chính sự.
Nàng không thể lại thành hồng nhan họa thủy, gây họa cho hắn được.
Đan Lạc Bích tất nhiên là đồng ý.
Nàng ta cũng đã lâu rồi không có xuất cung, cứ mãi ngăn cách mình trong bốn bức tường, quả thật chán chết.
“Được, nhưng không uống rượu nữa.
Tỷ tỷ uống rượu vào như thành người khác, muội chống đỡ không nổi.” Đan Lạc Binh cười lanh lảnh, chọc cho Tư Mã Duệ Tịch đỏ cả mặt.
Chính nàng cũng không ngờ sau khi uống rượu lại thành ra bộ dạng như vậy.
Cho nàng mười lá gan đi nữa nàng cũng không dám có lần sau.
“Vậy mời Đan công tử thay đổi y phục.” Tư Mã Duệ Tịch hất cằm.
Dường như hoàn toàn rủ bỏ mệt mỏi, trở lại bộ dạng cường hào trước kia.
“Tại hạ đã rõ thưa Tư Mã công tử.”.