Chương : Cút.
Cùng thời điểm đó, Cơ Dục Hiên nạp thêm ba vị thê thiếp.
Một người là Hàn đức phi, một người là Bách chiêu nghi, một người là Lục tiệp dư.
Còn về phần Đan thừa huy, nàng ấy được tấn phong thành hoàng quý phi.
Ở trong hậu cung, dưới một mình nàng, trên hàng vạn người.
Tuy vậy, chẳng có một ai tới hành lễ với nàng.
Địa vị của nàng ở trong hậu cung thấp đến đáng thương.
Ngay cả nô tỳ lúc trước hầu hạ nàng gặp mặt cũng không thèm hành lễ.
“Nương nương, người ráng ăn nhiều một chút.”
Minh Uyển nhìn thân hình ngày một gầy gò của nàng, trong lòng không nén nỗi xót xa.
Từng là một thái tử phi được sủng ái, từng là một nữ tử hạnh phúc nhất thế gian.
Ấy vậy mà chỉ sau một cuộc hỗn chiến, nàng biến thành kẻ thất sủng.
“Nương nương, cực khổ cho người rồi!”
Tư Mã Duệ Tịch cúi đầu.
Đã từng có người nói với nàng như vậy.
Nhưng chỉ là đã từng.
Nàng hít một hơi, lại thở ra một hơi dài.
Dường như chỉ cần làm vậy, nàng sẽ cảm thấy thanh thản hơn.
“Ta và chàng ấy vỗn dĩ không thể ở cạnh nhau.”
Nàng gắp một lát đậu hũ đưa vào miệng.
Đậu hũ tan ra, nhạt nhẽo lạ thường.
“Nhưng người là chính thê của hoàng thượng.”
“Vậy thì đã sao? Chẳng phải ta cũng đã thất sủng à.”
Tư Mã Duệ Tịch lặng người, đặt đũa xuống.
“Ta bây giờ chỉ muốn sống một cuộc sống tự do tự tại, không ràng buộc.
Hắn bỏ bê ta, ghẻ lạnh ta vậy thì càng tốt.”
Nàng nghĩ thoáng như vậy, Minh Uyển cũng yên tâm đi phần nào.
Nàng ta chỉ sợ nàng nghĩ quẩn rồi tự hại chính mình mà thôi.
“Tiểu Uyển, con của ta đang ở đâu?”
Minh Uyển giật mình trợn tròn mắt.
Khi hiểu được câu hỏi của nàng, nàng ta mới từ từ bình tâm lại, trả lời:
“Bẩm nương nương, hôm đó người sinh non là một tiểu hoàng tử, đã được chôn cất ở khu lăng mộ các hoàng tử rồi.”
Tư Mã Duệ Tịch cúi đầu, miệng nở nụ cười nhưng ánh mắt khổ sở lại bán đứng nàng.
“Nó gọi là gì?”
“Là đại hoàng tử Cơ Hy Toàn.
Được truy phong thành Minh Trị điện hạ.”
Cơ Hy Toàn.
Nàng nhớ kĩ rồi!
Mẫu hậu của con nhớ kĩ rồi! Tên rất đẹp, chắc chắn là do phụ hoàng của con đặt đi.
“Tiểu Uyển, sau ngày hôm đó, Cơ..
à không, thích khách sao rồi?”
Nghĩ đến Cơ Việt Y, lòng nàng đang yên ổn bỗng nhiên nổi sóng.
Cho dù hắn có làm gì đi nữa cũng chỉ vì muốn tốt cho nàng.
Hắn cho nàng biết sự thật.
Hắn bảo hộ nàng đến cuối cùng.
Nói không cảm động là giả.
“Tiểu Uyển không biết.”
Minh Uyển lắc đầu, thấy ánh mắt nàng chùn xuống, không nỡ lòng nói tiếp: “Nhưng có lẽ thái thượng hoàng biết.”
Tư Mã Duệ Tịch như được thắp lên một tia hy vọng.
Nàng không muốn vì nàng mà huynh đệ bọn họ tàn sát lẫn nhau như vậy.
Như vậy đối với thái thượng hoàng, thái hoàng thái hậu, tiền thái hậu sẽ rất có lỗi.
“Vậy chúng ta tới gặp ông ấy đi.”
Minh Uyển một lần nữa lắc đầu.
“Nương nương, chúng ta không thể đi được.
Hoàng thượng đã ra lệnh không cho nương nương rời khỏi điện Tài Minh này nửa bước.”
Qủa nhiên, nàng vừa bước ra tới cửa đã bị hai tên lính canh gác chặn lại.
“Nương nương, xin dừng bước.”
Tư Mã Duệ Tịch nhíu mày nhìn hai cánh tay bắt chéo trước mặt mình.
Trong tâm nỗi lên một hồi chua xót.
Càng như thế, nàng lại càng phải thật mạnh mẽ.
Nàng lạnh lùng dùng đáy mắt nhìn hai người bọn họ.
“Ngươi còn biết gọi ta một tiếng nương nương thì không mau cút.”
Nếu hôm nay bọn họ thực sự không để nàng tới gặp thái thượng hoàng, nàng chắc chắn sẽ động thủ.
Dù sao bây giờ nàng cũng chẳng còn gì cả.
Tội bất nhân, bất nghĩa, bất trung, bất hiếu đều có đủ cả rồi, giờ thêm một tội kháng chỉ thì có xá gì.
Quan trọng bây giờ nàng phải cứu được Cơ Việt Y.
“Nương nương, xin thứ lỗi cho nô tài.
Đây là chiếu chỉ của hoàng thượng, chúng nô tài là thần, không thể làm trái lệnh quân.”
“Cút.” Tư Mã Duệ Tịch nghiến răng.
Bộ dạng sát khí dày đằng đẵng chưa từng thấy.
Minh Uyển đứng bên cạnh nàng cũng bị dọa cho hoảng, vội kéo kéo tay áo nàng: “Nương nương, hay là thôi đi.
Chúng ta trở về.”
“Các ngươi có cút hay không?” Nàng không thèm để ý tới lời Minh Uyển, chỉ sắc bén nhìn hai tên lính canh gác trước mặt.
Hai tên có chút do dự.
Dù sao nàng cũng là hoàng hậu nương nương, còn là con gái của phế tướng quân, cũng là thái tử phi mà thái tử sủng ái nhất.
Nói không e dè với nàng chính là nói dối.
Đúng lúc này, phía sau lưng hai tên lính bỗng cất lên tiếng nói:
“Hai ngươi lui đi.”
Một lệnh đưa ra như giải thoát, hai tên lính gật đầu, vội vàng hành lễ rồi chạy như bay mà rời khỏi.
() Đúng giờ Nguyên Diêu đăng thêm chương nữa nhé!.