Chương : Điện An Phong.
Cơ Dục Hiên bây giờ không còn thuộc về nàng nữa, không còn là Lang Vương yêu nàng như mạng nữa.
Nàng cũng nên tập không cần hắn đi là vừa.
“Tỷ tỷ, hay để muội nói với phụ thân khuyên nhủ hoàng thượng thả tỷ ra.”
Tư Mã Duệ Tịch lắc đầu.
Bây giờ nàng cũng không muốn đi ra ngoài, chỉ muốn ở đây dốc lòng bày mưu tính kế cứu Cơ Việt Y.
Nếu hắn ngược lại thả nàng ra, nàng được tự do mà không bỏ trốn, hắn sẽ sinh lòng nghi ngờ.
Càng khiến nàng khó khăn tiếp cận Lăng điện.
Nghĩ đến tấm bản đồ mà thái thượng hoàng đưa.
Nàng vừa nhìn liền biết vị trí của ông chỉ.
Đó chính là Lăng điện, là một cung điện nhỏ bị bỏ hoang nằm tận ở phía nam hoàng cung.
Vì địa hình ở xa xôi, lại hoang vu hẻo lánh, chỉ sợ Cơ Việt Y bị giam cầm đến cơm cũng chẳng có mà ăn.
“Không cần đâu.
Cứ thuận theo tự nhiên đi.
Dù sao bây giờ ta sống cũng không tồi.
Không muốn chuốc thêm phiền phức.”
Phiền phức trong miệng Tiểu Tịch, Đan Lạc Bích tất nhiên hiểu.
Hàn Lĩnh Chi kia lúc trước nhát gan rụt rè bao nhiêu thì bây giờ ngông cuồng ngạo mạn bấy nhiêu.
Nếu ả biết Tiểu Tịch được sủng ái, chỉ sợ tháng ngày yên bình này cũng chẳng còn.
Chuyện tối hôm qua hoàng thượng ở lại điện của nàng, ả chắc cũng biết và chắc là đang rất tức tối.
Nhưng ả có thể làm gì được nàng đây?
Đan gia của nàng muốn quyền có quyền, muốn thế có thế.
So với Hàn gia chỉ có hơn chứ không kém.
Cục tức này, ả vẫn nên giữ lại trong lòng thì hơn.
Ngược lại là Tiểu Tịch.
Tư Mã gia sụp đổ, bây giờ Tiểu Tịch không nơi nương tựa lại còn thất sủng.
Nàng thực lo lắng.
Sợ tai bay vạ gió từ trên trời rơi xuống vùi dập đi nàng.
“Tỷ tỷ, nếu có chuyện gì cần giúp, tỷ cứ nói với muội.
Muội sẽ hết lòng giúp đỡ cho tỷ.
Không cần khách khí đâu.”
Tư Mã Duệ Tịch mỉm cười.
Cuộc đời này ngoài nhị ca, tứ tỷ và Minh Uyển thì đây là vị tri kỉ mà nàng nên trân trọng.
“Ta biết rồi.
Cảm ơn muội.”
“Tỷ dạo này gầy quá!”
Tiểu Tịch ăn uống đạm mạc, sớm tối không luyện võ thì cũng chế tạo dược liệu, sao có thể không hao gầy?
“Để muội dặn ngự thiện phòng chuẩn bị cho tỷ một ít thức ăn bổ dưỡng.”
“Cảm ơn muội.”
Đan Lạc Bích nắm lấy bàn tay nàng, ngón tay mềm mượt khẽ vuốt ve.
“Muội đã sớm xem tỷ là tỷ ruột thịt rồi.
Không nên khách khí như vậy.”
“Vậy muội đi chuẩn bị trước nhé!”
Sau khi Đan Lạc Bích rời khỏi, Tư Mã Duệ Tịch liền thay nam trang thành một bộ hắc y, đồng thời lấy tấm bản đồ mà thái thường hoàng đưa cho ra ngắm ngía.
Khi đã xác định xong đường đi, nàng rút thanh kiếm treo gọn gàng trên giá cho vào một bên thắt lưng.
Vừa hay mặt trời cũng dần buông xuống, trong cái ánh sáng mập mờ, một thân hắc y nhân khinh công trên mái nhà, lẻn qua đám cẩm y vệ đang tuần tra, hướng tới cửa nam mà tiến.
Nàng thuận lợi thông qua một, hai, ba đám lính canh gác, thành công đi vào bên trong Lăng điện.
Nhưng hình như có điểm nào đó không đúng.
Bởi vì trước kia nàng có nghịch ngợm mà ghé qua Lăng điện một lần.
Lăng điện lần này không giống Lăng điện lần trước.
Giống như đã bị thay đổi kết cấu vậy.
Nàng nép sát vào bức tường, di chuyển từng bước nhẹ tựa như không.
Phụt…
Hai tên lính canh gác trước cửa chính bị nàng lén chưởng một quyền vào lưng liền ngã xuống.
Càng vào sâu bên trong, nàng lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Qủa nhiên, một bóng đen từ trên mái nhà khinh công xuống.
Nhìn rõ người trước mặt, nàng kinh hoàng gêu lên: “Hải Minh.”
“Bái kiến hoàng hậu nương nương.” Hải Minh mặt lạnh hành lễ.
Giờ là lúc nào rồi mà còn hành với chả lễ.
Sống lưng nàng lạnh toát, toan bỏ chạy thì bị Hải Minh chặn lại.
“Nương nương, nên đi với thuộc hạ thì hơn.”
Đi theo hắn?
Có bi ngu mới đi theo hắn.
Đi theo hắn chính là vào chỗ chết.
“Hải Minh, ngươi thả ta ra, đại ân đại đức này ta sẽ khắc ghi cả đời.”
“Thứ cho thuộc hạ vô lễ.”
Nói xong, chẳng để nàng kịp phản ứng gì liền đánh một quyền vào gáy nàng.
Trước khi nàng ngất lịm đi còn kịp thấy thân ảnh cao lớn mang theo sát khí tiến về phía mình.
Một cơn gió lạnh thoảng qua, Tư Mã Duệ Tịch run rẩy co người lại, choàng tỉnh.
Việc đầu tiên là mở mắt, từ từ quan sát địa trận.
Tốt lắm, đây không phải là Lăng điện.
Càng không phải là điện Tài Minh.
Vậy chỉ có thể là điện An Phong..