Độc Sủng Nam Hậu

chương 12: ta động tâm ~~~ ?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ta ngất xỉu trong lòng Lãnh Nhược Tư, hắn bị dọa mà ôm chặt lấy ta. Đám hắc y nhân chưa kịp lấy lại tinh thần thì bọn người của Đường Huy Hoàng đã lập tức cùng hắc y nhân giao thủ nhưng bên kia người đông sức mạnh, bọn họ ngăn cản sắp không xong.

“Tiểu Hương, Triệt nhi trước hết giao cho ngươi” . Lãnh Nhược Tư thật cẩn thận đem ta giao cho Tiểu Hương.

Lãnh Nhược Tư nổi điên vì vết thương của ta mà chiêu nào cũng như lấy mạng bọn hắc y nhân kia. Rất nhanh hắc y nhân bắt đầu thảm bại, cuối cùng sợ quá mà bỏ chạy. Sau đó Lãnh Nhược Tư rất nhanh mang ta trở về khách điếm gọi đại phu, đại phu xem trước ngó sau nghiêm túc nói: “Vị công tử này trên lưng có tên độc, trước giúp hắn rút tên độc ra, đem thuốc này rắc lên miệng vết thương, cuối cùng là uống thuốc điều dưỡng thân thể thì sẽ không có vấn đề gì nữa”.

Sau khi nói xong liền bắt đầu cởi quần áo của ta “Dừng tay, ngươi làm cái gì ?” Lãnh Nhược Tư bắt lấy tay vị đại phu kia

“Giúp vị công tử này rút tên độc ra” Không đem quần áo cởi ra thì làm sao mà khử độc cùng với rửa miệng vết thương a ?

“Đưa thuốc cho ta, ta sẽ giúp Triệt nhi cởi quần áo, các ngươi đều ra ngoài” Hắn mới không cho người khác nhìn đến thân thể Triệt nhi đâu. Đây là phúc lợi của hắn mà.

Lãnh Nhược Tư từ nhỏ tập võ nên bị thương là chuyện thường, đối với loại việc trị liệu vết thương thì cũng là sở trường. Lãnh Nhược Tư động tác mềm nhẹ cởi bỏ quần áo của ta, đem con dao nhỏ hơ trên lửa để khử độc, ở bên tai ta ôn nhu nói: “Triệt nhi, ngươi chịu khó một chút sẽ tốt thôi”

Sau đó liền mạnh mẽ dùng sức rút tên độc ra. Ta tuy rằng hôn mê nhưng vẫn là đau đến hô to một tiếng rồi chảy nước mắt xuống. Lãnh Nhược Tư lập tức dùng dao nhỏ rạch miệng vết thương xem có nhìn xem còn có dị vật gì không ? Phát hiện không có gì liền đem thuốc bôi lên miệng vết thương, lúc này Tiểu Hương bưng thuốc tiến vào: “Hoàng thượng, thuốc này phải cho Vương gia mau mau uống vào”.

“Đươc, trẫm ôm Triệt nhi, ngươi tới uy”. Hắn thật cẩn thận ôm lấy ta, rất sợ đụng tới miệng vết thương làm đau ta. Tiểu Hương đem thuốc thổi cho nguội liền chậm rãi uy ta uống. Ân, hảo khổ, ta toàn phun ra, Tiểu Hương có đút bao nhiêu vẫn như cũ không đi vào, nàng sốt ruột nói: “Hoàng thượng, uy không đi vào phải làm sao bây giờ?”

Lãnh Nhược Tư đoạt lấy chén thuốc uống vào, sau đó dùng chính miệng mình từ từ đẩy thuốc vào miệng uy ta, làm cho ta đem thuốc nuốt xuống, lặp lại mấy lần cũng uống xong. Cứ như vậy hai ngày, ta còn chưa tỉnh, Lãnh Nhược Tư nóng lòng “Đáng chết ! Tên đó có phải lang băm không ? Vì cái gì mà Triệt nhi đến giờ vẫn chưa tỉnh ?”

Ngươi nghĩ mọi người đều giống như ngươi a ? Da đồng mình sắt chắc ? Thân thể ta là da thịt bình thường sao có thể so với ngươi a ? Đại phu bị hắn dọa không dám lên tiếng “Các ngươi nói bây giờ nên làm sao đây ?” . Lãnh Nhược Tư lo lắng nhìn bọn họ.

Dọa chết người, ta đem tay nắm lấy quần áo của hắn “Triệt nhi, ngươi tỉnh rồi sao ?” Hắn cao hứng nhìn ta.

“Dọa chết người, cho ta…………. Câm miệng, có dư sức vậy để nói…….ra ngoài chạy………chạy vài vòng”. Đón lấy ta ngất xỉu lần nữa.

“Triệt nhi, Triệt nhi, hắn như thế nào lại ngất đi nữa ?”. Lãnh Nhược Tư lo lắng chăm chú nhìn ta

“Hoàng thượng nên để Vương gia hảo hảo nghỉ ngơi đi ! Đợi lát nữa Vương gia sẽ tỉnh”. Tiểu Hương trấn an cơn nổi trận lôi đình của Lãnh Nhược Tư.

Ta ngủ thêm một ngày nữa mới tỉnh lại. Bởi vì sau lưng bị thương nên chỉ có thể ghé người vào trên giường, Lãnh Nhược Tư cẩn thận để ở trên giường những thứ mềm mịn, bất quá vẫn không thoải mái lắm vì không thể động. Ta vừa định đứng dậy uống chén nước nào ngờ mới động chút thôi thì đã làm miệng vết thương như muốn toát ra, ta kêu to đau đớn ” A ~~~~~~~~ ”

“Triệt nhi, ngươi làm sao vậy ?” . Lãnh Nhược Tư nghe tiếng mà đến.

” Đau quá, sau lưng đau quá” . Đáng giận, sớm biết vậy sẽ không cứu hắn, ta sợ nhất đau !

“Triệt nhi, ngươi nhịn đau đừng có lộn xộn như vậy, để ta ôm ngươi đứng lên uống nước nha !” . Lãnh Nhược Tư ôm lấy ta.

Hắn đem ta ôm ngồi ở trên đùi hắn, một tay ôm lấy ta, một tay uy ta ăn cháo. Thật đói a ! Ta rất nhanh ăn xong một chén “Nhược Tư, ta còn muốn ăn” Ta vài ngày chưa có ăn gì vào bụng ? Ta cảm thấy mình giống như sắp chết đói đến nơi.

“Được, Tiểu Hương mang thêm một bát cháo” . Hắn lớn tiếng với Tiểu Hương ngoài cửa mà phân phó.

Chờ ta ăn uống no đủ, cảm giác sau lưng vẫn không ngừng đau đớn, ta nhíu mày “Triệt nhi rất đau có phải không ?” Hắn lo lắng nhìn ta.

“Ân, đều là ngươi sai, vì cái gì có người muốn giết ngươi a ?” Nghi hoặc khó hiểu

“Là một số tên triều thần muốn cướp ngôi đoạt vị mới âm thầm phái người đến giết ta” . Hắn giải thích.

“Nhược Tư, ngươi đã biết thì vì cái gì lại không chém hắn ?” Còn muốn để hắn tới giết ngươi, ngươi không biết sao ?

“Trẫm không có chúng cớ thì làm sao mà chém đây ?”

“Như vậy a! Lần này ta vì ngươi bị thương, ngươi chuẩn bị báo đáp ta thế nào đây ?” Đưa cho ta một đống mỹ nữ thì tốt.

“Báo đáp ? Triệt nhi ngươi cứu tướng công chính là vì mình mà ? Chẳng lẽ ngươi định thủ tiết sao ?” . Hắn khó hiểu cực kì.

“Thủ tiết ? Ai sẽ vì ngươi thủ tiết ? Ngươi nếu chết, ta lập tứ đi cưới một đống lớn mỹ nữ về”

“Ngươi dám ? Trẫm không đoản mệnh như vậy, đời này ngươi nhất định là người của trẫm” . Hắn bắt đầu cười ngây ngô.

“Ngươi cười ngây ngô cái gì a ?” . Hắn như thế này đúng là không đúng chỗ nào ?

“Triệt nhi, tướng công thật cao hứng, không nghĩ tới ngươi lại xả thân cứu ta” . Hắn sủng nịnh ta.

Xả thân cứu giúp? Đúng vậy? Vì cái gì lúc ấy ta không chút suy nghĩ đã cứu hắn a ? Có thể rời khỏi hắn không phải là ước mơ tha thiết của ta sao? Chảng lẽ hắn đã âm thầm đi vào tâm ý của ta? Không thể nào? Ta thật sự bị lão hoàng đế ca ca ảnh hưởng ? Thành đồng tính luyến ái ? Trẫm như thế nào ảnh hưởng ngươi ? Tự mình làm mà đổ tội cho trẫm, Mộ Dung Vân yên lặng tự biện giải cho chính mình. Mới không đâu ! Khẳng định là ta cảm thấy hắn nếu chết sẽ không có ai đấu võ mồm cùng ta nên mới cứu hắn, nhất định là vậy ! Tuyệt đối là vậy !

Bỗng Tiểu Hương mang thuốc vào, ta liền nói “Ta không cần uống”, đắng chết người

Ta đời này sợ nhất chính là đắng cùng đau, Lãnh Nhược Tư không chút suy nghĩ dùng biện pháp như khi ta hôm mê mà uy ta, ngại đau đớn nên ta không dám động, đành phải cứ vậy mà cho hắn uy, nhưng ta không có như thế mà say mê đâu ? Khẳng định là ta bệnh tới hồ đồ rồi.

Thời điểm ta dưỡng thương đối với Lãnh Nhược Tư tha hồ hô mưa gọi gió, đem hắn dùng thành sai dịch. Kỳ quái chính là hắn không có sinh khi “Ta muốn uống nước”, phiền não nhìn hắn.

Hắn vội vàng đem nước đưa đến bên miệng ta, ta uống một cái liền nói: “Nóng quá ngaz ~~~~”

Hắn lại đổi sang chén khác ” Lạnh quá ngaz~~~~”, cố tình làm khó hắn a

Hắn lại lần nữa đổi chén khác, đáng giận, hắn vì cái gì mà một chút cũng không sinh khí ? Vì cái gì đối xử với ta tốt vậy ? Hại ta tâm tư bồn chồn, càng thấy hắn càng phiền “Ngươi cút ra ngoài cho ta”, nhắm mắt làm ngơ.

Hắn sau khi rời khỏi thì Tiểu Hương đi vào cười cười nói “Vương gia đừng nóng giận, chọc tức thân mình, hoàng thượng sẽ đau a”

“Ai quản hắn ?” . Ngoài miệng thì nói vậy như trong lòng thì rất cao hứng.

“Vương gia, ngài thích hoàng thượng phải không ? Vương gia đừng nên vội phủ nhận, Tiểu Hương thấy hoàng thượng yêu ngài như vậy, ngài cũng thương y mà không phải sao ? Ngài vì cái gì không dám thừa nhận ? Có cái gì có thể so sánh việc cùng người mình yêu sống cùng một chỗ ? Nếu chần chờ đến một ngày hoàng thượng không còn cần ngài, ngài sẽ hối hận a. Vương gia ngài nên ngẫm cho kỹ”, Tiểu Hương nói xong liền đi ra ngoài.

Lãnh Nhược Tư không cần ta ? Vì cái gì Tiểu Hương nói như vậy, tâm của ta bắt đầu ẩn ẩn đau. Sẽ không, Lãnh Nhược Tư sẽ không cần ta, ta thật sự đã động tâm với Lãnh Nhược Tư sao ? Thật phiền a ! Không cần suy nghĩ, dù sao tương lai còn dài, chuyện tương lai để tương lai tính cũng không muộn……

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio