Độc Sủng Ngốc Hậu

chương 120: tình phu thê (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: CNY

Beta: Vĩnh An

Thấy Lục Di Ninh, Tần Dục liền trở nên vui vẻ.

Lục Di Ninh đã về.

“Di Ninh, nàng có mệt không?” Tần Dục vốn muốn hỏi Lục Di Ninh đã đi đâu, nhưng nghe Lục Di Ninh nói buồn ngủ, hắn lập tức lo lắng.

Hắn biết ban ngày Lục Di Ninh đã giúp một thai phụ sinh sản, không biết có phải nàng mệt vì chuyện này hay không.

“Ta không sao.” Lục Di Ninh nói, duỗi tay đẩy Tần Dục sang một bên.

“Nàng muốn ăn một chút không?” Tần Dục vội vàng cản đường Lục Di Ninh, nói: “Ta sai người làm thịt gà.”

Lục Di Ninh vốn dĩ rất muốn ngủ, nhưng nghe Tần Dục nhắc đến ăn, nàng lập tức nuốt nước bọt —— đi cùng Lý Sùng An lâu như vậy, nàng thật sự rất đói bụng!

Thôi, vẫn nên ăn trước đã, ăn xong rồi ngủ cũng không muộn.

Lục Di Ninh gật đầu, nói: “Được, chúng ta đi ăn thôi! Ta đói bụng!”

Tần Dục mỉm cười, vừa phân phó đầu bếp làm thức ăn, vừa sai hạ nhân đi nấu nước —— Lục Di Ninh mệt mỏi nên chỉ muốn ăn cơm, tắm rửa rồi lập tức lên giường ngủ.

Thọ Hỉ thấy Tần Dục tươi cười cũng cao hứng theo, vội vàng theo lời Tần Dục phân phó hạ nhân làm việc, rồi cho người báo với đám Triệu Nam, quốc sư đã về.

Thời gian gấp nên không kịp nấu mấy món phức tạp, đầu bếp chỉ làm vài món đơn giản bưng lên.

Lục Di Ninh không kén ăn, có gì ăn nấy, bưng chén lên ngửa cổ ăn ào ào.

Nhìn nàng ăn vừa miệng, Tần Dục cũng ăn ngon hơn, hắn mỉm cười ăn nhiều một chút.

Lúc này Triệu Nam đang rối rắm.

Hắn đi tìm Vương phi, sau đó… Dường như đã phát hiện một chuyện không nên phát hiện!

Vương phi… Nhìn lén Lý Sùng An và thê tử hắn… Chuyện này…

Triệu Nam đắn đo cân nhắc, cuối cùng quyết định ngày mai sẽ báo một tiếng với Vương gia.

Trong khi đó Kim Nham lại thấy khó hiểu: “Triệu thống lĩnh, vì sao vương gia lại muốn chúng ta đi tìm quốc sư? Quốc sư là ai chứ, chúng ta tìm ra sao?”

Lúc trước hắn mang Cấm vệ quân vây kín vương phủ không để hở chỗ nào, quốc sư vẫn có thể biến mất cơ mà!

“Vương gia muốn chúng ta tìm, chúng ta phải tìm.” Triệu Nam đáp.

Triệu Nam nói có lí, Kim Nham cãi không được đành lảng sang chuyện khác: “Đúng rồi, Triệu thống lĩnh, ngài có thấy Lý tổng binh thật xui xẻo không? Thật vất vả muốn cùng tức phụ có một hài tử, không ngờ lại gặp chuyện như vậy, ha ha!”

Kim Nham mặt mày hớn hở, Triệu Nam nhớ đến bộ dáng Lý Sùng An, không khỏi đồng tình với Lý Sùng An.

Bọn họ không biết, hiện tại Vương gia của bọn họ cũng đang vô cùng khó xử.

Cơm nước tắm rửa xong, Tần Dục đang muốn hầu Lục Di Ninh “uể oải” đi ngủ sớm nhưng không ngờ hắn bị Lục Di Ninh cưỡng hôn.

Mà không phải hôn, nói Lục Di Ninh cắn hắn một cái mới đúng!

Cắn hắn chưa đủ, Lục Di Ninh thậm chí còn bắt đầu lột y phục của hắn!

Tần Dục cả kinh, theo bản năng định ngăn nàng lại, nhưng Lục Di Ninh vừa dựa sát vào ngực, hắn liền rối loạn.

Tần Dục vẫn luôn cho rằng mình suốt ngày ở cạnh Lục Di Ninh, hoàn toàn có thể chống lại sự dụ hoặc của nàng, nhưng hóa ra hắn không làm được.

Hắn đã đánh giá cao khả năng kiềm chế của bản thân.

Tần Dục trọng sinh đã mấy năm, Lục Di Ninh đã sớm qua hai mươi, không còn bộ dáng gầy gò như trước, bây giờ nàng tựa như trái mật đào mê người khiến Tần Dục nhịn không được muốn đưa tay hái.

Hắn vẫn luôn nghĩ rằng không nên làm gì quá mức với Lục Di Ninh, nhưng cuối cùng, điều không nên làm đều đã làm.

“Di Ninh, thực xin lỗi.” Tần Dục hơi lo lắng nhìn Lục Di Ninh, Lục Di Ninh chảy máu khiến chân tay hắn luống cuống, cảm thấy bản thân quá mức càn rỡ.

Nhưng thật ra Lục Di Ninh không hề có cảm giác gì.

Tuy có hơi đau, nhưng so với đủ loại trải nghiệm trước kia của nàng không tính là gì.

“Không sao.” Lục Di Ninh nói: “Ta không đau.”

Tần Dục biết Lục Di Ninh trước giờ không sợ đau, nghe nàng nói như vậy càng áy náy: “Ta đi tìm dược cho nàng.”

Nói xong Tần Dục đứng dậy đi tìm dược, những chuyện thế này hắn hoàn toàn có thể sai Thọ Hỉ làm, nhưng bây giờ, hắn không muốn có ai ngoài hắn nhúng tay vào.

“Thật sự không cần!” Lục Di Ninh chạy theo, đuổi kịp Tần Dục: “Đã hết đau lâu rồi, chúng ta ngủ thôi, ta mệt!”

Việc này không có gì thú vị, nàng thử qua một lần liền không hề có hứng thú nữa, mà thôi, mục đích là để sinh hài tử!

Nghĩ đến trong bụng mình đã có hài tử, Lục Di Ninh rất cao hứng.

Còn chuyện chảy chút máu… Có sao đâu! Muốn sinh hài tử còn tốn nhiều máu hơn mới sinh được!

Lục Di Ninh cảm thấy đây là chút chuyện nhỏ, nàng hoàn toàn chịu được.

Tần Dục thấy Lục Di Ninh tung tăng nhảy nhót, nhớ tới dáng vẻ mệt sắp chết mà lúc trước Tiêu Quý Phi bày ra trước mặt mẫu hậu, còn ám chỉ là Vĩnh Thành Đế khiến bà mệt…

Phụ hoàng hắn, ở phương diện này… Khụ khụ, lại có thể khiến Tiêu Quý phi mệt đến thế, vậy hắn có phải… có chút vô dụng không?

Về sau phải cố gắng hơn mới được!

Tần Dục hoàn hồn, hắn nhận ra bản thân vẫn chưa tự giác, quyết tâm sau này nhất định phải dưỡng tâm thật tốt.

Nhưng nếu Lục Di Ninh lại dụ hoặc hắn, hắn chắc chắn vẫn sẽ không khống chế nổi…

Tần Dục vô cùng lo lắng Lục Di Ninh sẽ dụ hoặc hắn lần nữa, nhưng Lục Di Ninh không hề có ý định này.

Chơi không vui, hơn nữa đã “có” hài tử rồi, cần gì phải để Tần Dục tiếp tục “chọc”?

Có điều sau lần thân mật này, Lục Di Ninh ngày càng thích ôm ấp hôn hít Tần Dục, hận không thể dính trên người hắn, nhưng nàng hoàn toàn không có ý muốn cùng hắn làm bước cuối cùng.

Tần Dục lo lắng Lục Di Ninh sẽ làm gì với hắn, cuối cùng Lục Di Ninh cái gì cũng không làm…

Tần Dục vốn đã hạ quyết tâm tu thân dưỡng tính, bây giờ lại có chút mất mát.

Tuy Tần Dục mất mát, nhưng chuyện nên làm vẫn không xảy ra lần nữa.

Ngày ngày hắn vẫn chăm chỉ tập đi, bắt đầu phái do thám theo dõi người Nhung.

Không chỉ có thế, Tần Dục còn bắt đầu buôn bán với người Nhung.

Sau chuyện một lưới bắt hết những người buôn bán với người Nhung ở phủ Tây Ninh, kẻ có thể giao dịch với người Nhung chỉ còn Tần Dục.

Tần Dục chưa từng muốn bỏ việc buôn bán với người Nhung, hắn chỉ không bán vật dụng bằng thiết cho họ, còn muối coi như nể mặt quý tộc bên đó, lén đưa sang một ít.

Những thứ khác hắn đều cố bán cho người Nhung càng nhiều càng tốt.

Ví như đủ loại đá quý, đồ sứ, tơ lụa tinh mỹ,…

Một số người Nhung có rất nhiều tiền của, những người này kiếm được rất nhiều ngân lượng ở Đại Tần, đã vậy còn có rất nhiều bò, dê, ngựa.

Bọn họ tới Đại Tần, đương nhiên cũng nguyện ý mua sắm một ít thứ xa hoa mà kẻ có tiền mới có quyền hưởng thụ.

Thương đội Tần Dục phái đi mang về không biết bao nhiêu tiền lời, thậm chí còn có rất nhiều dê bò!

Đáng tiếc, tựa như người Đại Tần không bán thiết cho người Nhung, người Nhung cũng không bán ngựa cho Đại Tần, cho nên Tần Dục có nỗ lực mấy cũng chỉ đổi lại một ít ngựa.

Thương đội của Tần Dục đổi được rất nhiều thứ với quý tộc, nhà giàu và cả bá tánh bình dân.

Ở Giang Nam, chỉ có hạ nhân mới uống loại lá trà thô, không ngờ người Nhung hoan nghênh thứ này, bán cho bọn họ còn có thể lấy giá cao.

Mấy cân trà thô có thể đổi về một tấm da dê tốt nhất!

Tần Dục vẫn luôn lo lắng bản thân nghèo nàn, không ngờ nhờ có người Nhung, hắn kiếm được rất nhiều tiền.

Đương nhiên, đối với Tần Dục thứ hắn coi trọng nhất không phải tiền mà là số ngựa ít ỏi kia.

Hắn xây một trại nuôi ngựa rất lớn ở phủ Quảng Ninh, lại đổi thương đội ở đó thành những bá tánh Đại Tần bị người Nhung bắt về làm nô lệ, để những bá tánh Đại Tần đó nuôi ngựa cho hắn.

Lúc làm nô lệ, những bá tánh Đại Tần đã học được kinh nghiệm nuôi ngựa của người Nhung nên làm rất tốt.

- ---

Hôm nay Tần Dục đưa Lục Di Ninh tới trại nuôi ngựa.

Sau lần tiếp xúc thân mật với Lục Di Ninh, Tần Dục luôn tìm cách khiến nàng vui, đưa Lục Di Ninh tới trại nuôi ngựa cũng là để nàng cao hứng.

Lục Di Ninh thật sự cao hứng, lần này nàng không giả thành quốc sư nữa, có thể dễ dàng nhìn thấy nụ cười hân hoan trên mặt nàng. Thấy nàng vui, Tần Dục cũng vui theo.

Tần Dục và Lục Di Ninh đều mang tâm trạng tốt, trong khi đó, những bá tánh Đại Tần ở trại nuôi ngựa lại vô cùng kích động.

Bọn họ vẫn cho rằng cả đời này họ phải ở cùng người Nhung, không có cơ hội quay về, không ngờ Đoan Vương lại đưa họ trở lại quê hương!

Nghe Vương gia tới, tất cả đều có mặt, đồng loạt quỳ xuống dập đầu, còn có vài người tuổi không còn trẻ, lệ rơi đầy mặt: “Vương gia… Vương gia…”

“Không cần đa lễ, các ngươi nuôi ngựa tốt là được.” Tần Dục nói.

“Vương gia yên tâm, chúng thảo dân nhất định toàn tâm toàn ý nuôi ngựa cho ngài! Chúng thảo dân sẽ nuôi thật nhiều ngựa, đuổi hết đám người Nhung đó.” Một người hô lên.

Trước kia ở cùng người Nhung, ngày nào bọn họ cũng bị quản thúc nên tinh thần có chút tiêu cực, nhưng trở về Đại Tần, bọn họ như được hồi sinh.

Bọn họ nhớ tới hận thù với người Nhung liền bắt đầu muốn báo thù, vì nghĩ như thế nên bọn họ chăm ngựa vô cùng nghiêm túc, không ai đốc thúc nhưng còn chuyên tâm hơn cả lúc bị người Nhung cầm roi đánh ép chăm ngựa.

Tần Dục cảm kích bọn họ, lại hỏi: “Nghe nói trại nuôi ngựa đào tạo được giống tốt?”

“Đúng vậy, Vương gia!” Mấy người nuôi ngựa vô cùng cao hứng: “Năm nay chỉ có thêm mười bảy con ngựa con, nhưng trong đó có một con ngựa cái rất tốt.”

“Cho ta xem.” Tần Dục hứng thú.

Một con ngựa màu nâu lập tức được đưa đến, tuy Tần Dục không am hiểu về ngựa, nhưng thấy con ngựa này lại vui mừng.

“Ngựa tốt!” Kim Nham đi theo Tần Dục lập tức thốt lên, con ngựa này tuy chưa hoàn toàn trưởng thành nhưng có thể thấy trong tương lai sẽ là một con ngựa tốt.

“Con ngựa này tốt thật sao?” Tần Dục nhìn Kim Nham.

“Vương gia, nó chắc chắn là ngựa tốt!” Kim Nham nói, đôi mắt sáng lấp lánh —— Vương gia mà cho hắn con ngựa này thì tốt! Hắn nhất định sẽ nuôi nó kỹ hơn nuôi thê tử!

“Di Ninh, con ngựa này cho nàng nhé?” Tần Dục nhìn Lục Di Ninh. Tương lai con ngựa này sẽ phải đào tạo thêm để lai giống tốt, nhưng vẫn nên có chủ nhân.

Mà đồ tốt nhất hắn luôn muốn cho Lục Di Ninh.

“Ta không cần.” Lục Di Ninh lắc lắc đầu.

“Vì sao?” Tần Dục khó hiểu nhìn Lục Di Ninh.

“Ta có hài tử, không thể cưỡi ngựa.” Lục Di Ninh vỗ vỗ cái bụng phẳng.

Tần Dục cứng người, Lục Di Ninh mang thai!?

Thọ Hỉ kinh hỉ.

Kim Nham sửng sốt, không phải Đoan Vương không thể giao hợp sao? Vương phi làm sao có hài tử? Hay…thật ra Đoan Vương không có vấn đề? Không đúng! Lúc trước không phải thái y nói Đoan Vương đã bị phế sao…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio