Edit: Thỏ
Beta: Nhược Vy
Kinh thành.
Bên ngoài rối loạn, trên triều đình cũng rối loạn.
Đã vài ngày Tần Tề không thượng triều, cho dù hắn có lên triều thì cũng không làm được gì, trái lại chỉ có thể thấy cảnh các đại thần trong triều cùng hoàng thúc của hắn thượng thoan hạ khiêu [].
[] Thượng thoan hạ khiêu: nhảy nhót khắp nơi.
Đối với chuyện này Thục Thái phi cũng không làm được gì, hiện nay trên triều đình có một số quan viên có ý định dạy dỗ Tần Tề.
“Mẫu phi, con chịu đựng đủ rồi!” Tần Tề tức muốn hộc máu: “Vì sao con phải làm Hoàng đế? Một chút chỗ tốt cũng không thấy đâu, cuối cùng lại phải chịu cảnh mất nước!”
Thật ra, nếu như Tần Tề không quan tâm mọi chuyện giống như Vĩnh Thành Đế thì lúc này hắn vẫn có thể an tâm hưởng thụ, nhưng mà hắn không làm được như vậy.
Bản thân rất muốn đi cai quản mọi việc… Nhưng quả thật hắn không được dạy dỗ nghiêm túc để trở thành một bậc đế vương.
Bởi vì hầu hết mọi việc hắn đều học theo Vĩnh Thành Đế, đem chính sự giao cho các đại thần quản lý, kết quả mấy năm nay những người này suốt ngày tính kế tranh đấu với nhau, luôn tìm cách loại bỏ đối phương…
Lúc này không phải là hắn đem chính sự giao cho những người này, mà là những người này nắm giữ triều chính, lúc đối mặt với hắn bọn họ luôn tỏ thái độ bằng mặt không bằng lòng.
Hắn có thể học theo phụ hoàng hắn mà bất chấp tất cả, chỉ cần ra một đạo thánh chỉ giết hết những người đó để đoạt lại quyền lực, nhưng lúc trước phụ hoàng hắn làm như vậy chỉ khiến Đại Tần hỗn loạn, nếu bây giờ hắn lại làm theo thì chắc chắn sẽ khiến tình hình càng thêm tệ hại.
“Con là hoàng tử, có một số việc... tránh không khỏi.” Thục Thái phi thở dài.
Tần Tề đột nhiên hỏi: “Mẫu phi, người nói xem con có nên dứt khoát nhường ngôi thoái vị không?”
Thục thái phi kinh ngạc mở to hai mắt.
Mà lúc này, sau khi Tần Dục suy xét một hồi lâu cũng nghĩ đến biện pháp này.
Lúc trước hắn hy vọng Tần Tề bước lên đế vị để mình ở Tây Bắc được phát triển thuận lợi, mà quả thật Tần Tề đã làm được như vậy.
Đây là chỗ có lợi cho Tần Dục, nhưng bắt Tần Tề phải làm hoàng đế, đó là cuộc sống hắn không hề mong muốn.
Lúc trước những tính toán của Tần Dục đều lấy Đại Tần làm trọng, cũng không để ý nhiều đến tình cảnh của Tần Tề, nhưng bây giờ hắn đã có hài tử nên suy nghĩ cũng thay đổi rất nhiều.
Ngay từ đầu hắn đã không muốn Tần Tề phải chôn theo Đại Tần.
Nếu hắn ở Tây Bắc phát triển mạnh mẽ, đến lúc đó sẽ đi cứu Tần Tề, còn nếu hắn ở Tây Bắc phát triển không tốt thì chắc chắn cũng có thể để cho Tần Tề một đường lui.
Nhưng bây giờ…
Có lẽ Tần Tề còn một cách tốt hơn? Ví dụ như… Nhường ngôi.
Tần Dục viết một phong thư sai người ra roi thúc ngựa đưa đến kinh thành, mà lúc này, phản quân thế như chẻ tre đã chiếm được đất phong của Trần Vương.
Trần Vương là phiên vương Đại Tần, đất phong của hắn là một trong những nơi giàu có trù phú nhất.
Chỉ là tuy Trần Vương có được đất phong dồi dào nhưng lại không phải là một phiên vương tốt, cuộc sống của hắn vô cùng xa xỉ, cũng không thương xót dân chúng, chỉ hận không thể đào ba tấc đất để vơ vét tiền tài của cải về mình.
Lúc phản loạn tới, vị Vương gia này có ý định chạy trốn, nhưng thuộc hạ của hắn đã chủ động mở cửa dâng thành, thậm chí còn bắt cả hắn giao cho bọn phản loạn.
Sau khi quân phản loạn bắt được hắn liền lợi dụng hắn để mua chuộc lòng dân.
Một người đang sống sờ sờ như Trần Vương bị quân phản loạn đem ra nấu chín trước mặt dân chúng trong thành.
Tin tức này vừa truyền ra, quan viên trong triều càng thêm căm hận quân phản loạn, còn dân chúng cảm thấy Đại Tần không trụ được nữa, cũng chính lúc này lại xảy ra một việc khiến cho hoàng thất Đại Tần vô cùng mất mặt.
Một Vương gia khác của Đại Tần chỉ vì quá sợ hãi, sợ mình sẽ gặp phải kết cục giống như Trần Vương nên khi phản quân đánh tới đã chủ động quy hàng.
Tuy rằng Đại Tần phong phiên vương nhưng không hy vọng phiên vương phát triển mạnh mẽ, bởi vậy nuôi phiên vương giống như nuôi heo, kết quả đúng là nuôi ra một đàn heo.
Những chuyện này kiếp trước đều không xảy ra.
Kiếp trước, vị phiên vương bị đun sống kia được Tần Dục lấy danh nghĩa bảo vệ để đưa đến kinh thành, sau đó Tần Dục lấy tất cả tài sản của hắn sung làm quân phí, nhưng hiện tại… Hắn đã bị phản quân cướp đoạt.
Tần Dục đã chủ động tuyên chiến với người Nhung, trên cơ bản tất cả quân Tây Bắc đều trên lãnh thổ người Nhung, lúc này trên tay hắn không có nhân thủ nên không rảnh rỗi lo nghĩ đến vị phiên vương kia, không ngờ tới bởi vì thế mà để cho đám phản quân gây ra chuyện như vậy.
Thể diện của hoàng thất Đại Tần đều mất hết!
Hơn nữa, trải qua những chuyện Vĩnh Thành Đế đã làm, quả thật Đại Tần đã sớm không còn thể diện.
Tần Dục xoa xoa mày, cuối cùng gọi Hà Diệp Đồng và Ngô Thiên Dương tới.
Mấy năm nay hai người này vẫn luôn xây dựng mạng lưới tình báo cho Tần Dục, thời gian trôi qua, bọn họ càng làm càng thuận lợi.
Cho tới bây giờ, bọn họ rất yêu thích công việc của mình, tổ chức tình báo càng ngày càng lớn mạnh.
“Vương gia, ngài tìm chúng ta tới có chuyện gì?” Bọn họ vừa đi vào lập tức hỏi Tần Dục.
“Các ngươi an bài những người này đi kinh thành.” Tần Dục nói, sau đó đưa ra một danh sách: “Mẫu hậu ta, còn có những người viết trong này đều phải bảo vệ thật tốt, nếu cần thiết phải đưa bọn họ rời khỏi kinh thành, các ngươi yên tâm, sẽ có người tiếp ứng cho các ngươi.”
Tần Dục nói rất nhiều chuyện.
Hiện giờ phản quân thật sự quá mức lợi hại, hắn chỉ có thể sớm tính toán mọi chuyện, sau đó nghĩ cách đưa tất cả mọi người cần phải bảo vệ ra ngoài.
Đương nhiên vẫn phải chờ đợi thời cơ thích hợp.
Vào lúc Tần Dục phái người tới kinh thành, Hoàng đế Tần Tề ra thánh chỉ nhường ngôi cho đệ đệ của mình là Tần Diễn.
Thánh chỉ đột nhiên được tuyên đọc vào lúc thượng triều, sau khi đọc xong, toàn bộ quan viên trong triều đều an tĩnh lại, sau đó lập tức sôi nổi phản đối: “Bệ hạ, không thể làm như vậy!”
“Ý trẫm đã quyết!” Tần Tề nói thẳng, chức vị hoàng đế này ai muốn làm thì làm, hắn không cần!
Nếu mọi việc Tần Tề đều nhẫn nhịn, hắn sẽ bị quan viên trong triều từng bước trói buộc, nhưng hắn thật sự muốn làm như những gì đã nói…
Hắn là hoàng đế, nhất ngôn cửu đỉnh, các đại thần đó cho dù không muốn vậy cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.
Tần Tề thoái vị, muốn nhường ngôi cho mình?
Vào lúc các đại thần đang sôi nổi phản đối, trái lại Tần Diễn mặt đầy kinh hỉ, có chút không thể tin những gì mình nghe được.
Thế mà hắn có thể lên làm hoàng đế?
Hắn suy nghĩ nhiều năm như vậy, cuối cùng giấc mộng đẹp có thể thành sự thật?
Tần Tề ngồi trên long ỷ, chỉ chớp mắt liền thấy được nét mặt Tần Diễn, trong lúc nhất thời, thật không biết nên nói cảm giác lúc này là gì.
Lúc hắn có ý định nhường ngôi, vốn là không định gieo tai họa cho huynh đệ của mình, thật ra hắn muốn đem ngôi vị hoàng đế cho một vị thúc thúc.
Kết quả, Tần Dục đề nghị hắn truyền ngôi cho Tần Diễn.
Cũng chính lúc này, hắn mới chú ý đến Tần Diễn, sau đó liền phát hiện, người đệ đệ này không đơn giản như những gì biểu hiện ra bên ngoài, thậm chí rất có dã tâm, còn ngấm ngầm gây phiền toái sau lưng hắn.
Tuy hắn không coi trọng Tần Diễn nhưng cũng chưa làm gì tổn hại đến hắn ta, vậy mà người này lại đối với hắn…
Trước nay tính tình Tần Tề vẫn luôn không tốt, trong cơn tức giận, ngay lập tức quyết định phải cho Tần Diễn chịu đựng một chút.
Ví dụ như đem ngôi vị hoàng đế nhường cho Tần Diễn.
Tuổi Tần Diễn không lớn, hiện giờ là một Vương gia nhàn hạ, có rất nhiều chuyện không biết, không biết rằng ngôi vị hoàng đế hiện giờ kỳ thật chính là một củ khoai nóng bỏng tay.
Đương nhiên, cho dù có biết thì hắn cũng phải nắm thật chặt củ khoai này, dù sao thì hắn cũng đã đợi lâu như vậy.
Chỉ cần có thể trở thành hoàng đế, có vài người sẽ không để ý đến việc mình có thể phải chịu cảnh da tróc thịt bong.
Sau khi Tần Tề ra quyết định đã nhanh chóng cử hành đại điển [] nhường ngôi.
[] Đại điển: ngày lễ lớn, long trọng.
Trong lịch sử Đại Tần chưa bao giờ có vị hoàng đế nào nhường ngôi, vì thế cũng không có tiền lệ nào để tổ chức ngày lễ này, dưới tình huống như vậy, Tần Tề trực tiếp đem mọi việc thực hiện hết sức đơn giản nhanh gọn.
Đem ngôi vị hoàng đế giao cho người khác, Tần Tề thở dài nhẹ nhõm một hơi, mà trước mặt hắn chính là Tần Diễn, vào lúc này biểu hiện vô cùng hăng hái, một bộ dáng huênh hoang đắc ý.
Hắn vui sướng sắp điên rồi, nhưng cho dù như vậy, hắn vẫn phải kiềm chế sự vui sướng trong lòng, sau đó nới với Tần Tề: “Hoàng huynh, đối với chính sự trẫm không hiểu nhiều lắm, về sau còn muốn thỉnh hoàng huynh chỉ bảo.”
Hắn nói khiêm tốn, nhưng biểu cảm trên mặt không thấy khiêm tốn chút nào.
Đột nhiên Tần Tề hiểu được rõ ràng lý do lúc trước Tần Dục không nâng đỡ người này, mà lại lựa chọn mình…
Chỉ là, hắn vẫn làm mọi người thất vọng rồi.
Căn bản hắn không thích hợp làm hoàng đế, không có bản lĩnh thống trị Đại Tần.
“Bổn vương đối với chính sự cũng không hiểu biết gì, nếu bệ hạ muốn hỏi, vẫn là đi hỏi chư vị đại thần đi!” Tần Tề nói.
Sau khi nhường ngôi, Tần Tề rời khỏi hoàng cung, cũng đưa Thục Thái phi ra ngoài, sống trong vương phủ của mình.
Hiện giờ hắn là Thái Thượng Hoàng, cuộc sống không thể thích gì làm nấy được, vương phủ của hắn đã bị binh lính canh giữ cẩn mật, nhưng cho dù như vậy, Tần Tề cũng cảm thấy thanh thản nhẹ nhõm hơn nhiều.
Chỉ tiếc, tạm thời hắn không rời khỏi đây được.
Tìm mấy lão binh xuất thân từ quân Tây Bắc, Tần Tề dứt khoát đi theo những người này luyện tập.
Trải qua mấy năm làm hoàng đế, tất cả võ nghệ hắn học được gần như đã quên hết, bây giờ hắn theo họ luyện tập một thời gian, từ từ võ nghệ của hắn sẽ trở về.
Cuộc sống của Tần Tề trôi qua vô cùng an ổn, nhưng lúc này, phản quân đã không dừng lại chỉ ở một nhóm nhỏ lẻ.
Sau khi Tần Tề nhường ngôi cho Tần Diễn được một năm, vài nhóm phản quân cùng tiến vào vùng phụ cận Vân Hồ (gồm Vân Nam, Hồ Nam, Hồ Bắc), thương lượng kết thành đồng minh.
Bọn họ đề cử người đã đun sống Trần Vương lên làm thủ lĩnh của liên minh phản quân, sau đó chia quân thành ba đường, tiến thẳng tới kinh thành.
Tần Diễn phái quân đến ngăn cản, nhưng quân đội Đại Tần vốn là một đám ô hợp, sao có thể ngăn được những người đó?
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là triều đình không có tiền.
Lúc này vẫn có vài vị tướng lĩnh trên tay có binh, cũng nguyện ý xuất binh, chỉ là muốn bọn họ xuất binh, triều đình phải chuẩn bị quân lương… Nhưng đáng buồn là hết lần này đến lần khác triều đình đều không xuất ra được!
Vì vậy mà mấy vị chủ soái không chịu xuất binh.
Cuối cùng, phản quân rất nhanh đã đánh tới Kinh thành.
Bọn họ hành quân với tốc độ cực nhanh, nhanh hơn mọi người tưởng tượng rất nhiều, vào lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng thì hơn hai mươi vạn phản quân đã tiến sát kinh thành.
Đại Tần rộng lớn như vậy, lại tồn tại lâu đời nên vẫn có rất nhiều quan viên tướng lĩnh trung thành với Đại Tần, trong số đó có rất nhiều người, lúc trước không tới cứu viện vì cảm thấy phản quân sẽ không đánh tới Kinh thành nhanh như vậy, không ngờ rằng…