Độc Sủng Ngốc Hậu

chương 61: thu mua lòng người (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Halina

Beta: Nhược Vy

"Vậy những nữ hài đó hiện tại thế nào rồi?" Tần Dục suy nghĩ rồi hỏi quản sự.

"Vương gia, mấy nữ hài nhỏ tuổi hoàn toàn không nhớ rõ phụ mẫu, còn những nữ hài lớn hơn thì... Các nàng đi tìm ta, nói là không muốn trở về." Quản sự đáp.

Những người ở gần thôn trang suy tính thật giỏi, lúc thiếu lương thực thì đưa nữ nhi mình đến đây, chờ vài ngày trôi qua, không thiếu lương thực nữa thì lại muốn đưa chúng trở về, đương nhiên cũng có người hoàn toàn không muốn đưa bọn chúng về.

Tuy rằng nuôi hài tử đến một độ tuổi nhất định là có thể bán, nhưng nhà giàu muốn mua những hài tử từ mười tuổi trở lên thì không nói, còn đòi hỏi nếu vẻ ngoài không đẹp thì không cần...

Bọn họ ném hài tử đến gần thôn trang trong tình trạng không biết chút gì về bên trong, rõ ràng là thái độ không coi trọng con cái của mình, tất nhiên những hài tử bị ném đến đây lúc sống trong nhà cũng không tốt đẹp gì.

Thời điểm vừa tới đây, đám hài tử này rất sợ hãi, cũng không thể tránh được nỗi nhớ nhà, nhưng thời gian trôi qua thì dần không nhớ nữa, ngược lại còn coi thôn trang là nhà của mình, lúc này có đuổi về nhà thì bọn chúng cũng không muốn về.

Thật ra trước ngày hôm nay, đã xuất hiện vài người đến để gặp mấy hài tử, hôm qua còn có người muốn đón một nữ hài mười lăm tuổi.

Nữ hài mười lăm tuổi kia vì sinh bệnh nên mới bị ném đến gần thôn trang, lúc nàng vừa tới thôn trang thì một lòng muốn trở về, nhưng hiện tại... Hôm qua khi hắn đến gặp nàng thì nàng liền khóc "Oa" một tiếng, bởi vì nàng không muốn trở về.

Ở thôn trang có thể ăn no mặc ấm, nàng đọc sách, nhận được mặt chữ là có thể làm việc ở xưởng in ấn, làm tốt thì xưởng còn cho nàng mười văn tiền thưởng mỗi ngày...

Tuy phụ mẫu có công dưỡng dục nhưng Đoan vương lại chữa bệnh, cho nàng ăn cơm, còn cho nàng đọc sách... Nàng không thể vong ân phụ nghĩa.

Đương nhiên nàng có ý nghĩ như vậy cũng có liên quan đến việc Tần Dục thường xuyên cho thái giám ở phủ mình đến chỉ bảo bọn họ.

Những thái giám, cung nữ mới vào cung đều rất đồng lòng, lại dốc sức chỉ bảo đám hài tử này nên tất nhiên bọn chúng mang ơn Đoan vương.

"Nữ hài tử kia khóc xong thì thông suốt, nói muốn ở lại, còn về phần phụ mẫu... thì nàng sẽ cố gắng làm việc ở xưởng in ấn, chờ để dành được chút tiền sẽ đưa cho phụ mẫu xem như là công dưỡng dục." Quản sự nói với Tần Dục.

Tần Dục gật đầu, lập tức nói với hắn: "Ngươi đi báo quan."

"Báo quan?" Quản sự sửng sốt. Tuy rằng những người đó tìm đến đây gây phiền phức cho bọn họ, nhưng báo quan... Nữ nhi những người đó thật sự ở trong thôn trang, báo quan có bất hợp lý quá không?

"Ngươi cứ việc đi báo quan là được, đúng rồi, kêu mấy nhóm hộ vệ trở về, đừng xung đột với những người đó." Tần Dục nói tiếp, vì muốn an toàn nên thôn trang này được xây tường vây lại.

Tuy vách tường vây này chỉ dùng bùn đất và đá để xây nên, không thể nói là quá chắc chắn nhưng có nhóm hộ vệ luôn đứng phòng thủ bên trong, bên ngoài cũng có mấy chục người, tuyệt đối không có khả năng bị tấn công vào.

"Nhưng Vương gia, những thứ bên ngoài tường vây..." Quản sự hơi chần chờ. Thôn trang của bọn họ đúng là có tường vây, nhưng chỉ vây quanh nơi bọn họ ở, những mảnh ruộng đất rộng lớn bên ngoài thì không được vây lại.

Sau khi tới thôn trang, đám người đến làm loạn kia không ngừng phá hư vài mảnh hoa màu.

Nếu không thì nhóm hộ vệ trong thôn trang cũng không tức giận đến mức ấy.

"Không phải chỉ là một ít hoa màu thôi sao? Đợi một lát sẽ có người đến bồi thường." Tần Dục nói. Vinh Dương trưởng công chúa hẳn đang hi vọng hộ vệ trong thôn trang hắn sẽ đả thương những người đó, nói không chừng bà ta còn sắp xếp vài người chết nữa, như vậy thì Đoan vương hắn sẽ gánh trên lưng tội danh lừa bán nữ nhân nhà lành, còn thêm tội đánh chết người nhà những nữ nhân đó.

Làm lớn chuyện thì không chừng ngay cả thôn trang hắn cũng không thể bảo đảm.

Nếu Tần Dục không ở đây thì có lẽ quản sự sẽ cho hộ vệ đi xua đuổi những người đó thật, đến lúc đó xảy ra chuyện gì thì cũng không biết được, nhưng hiện tại...

Tần Dục ra lệnh một tiếng, đám hộ vệ nhanh chóng thối lui vào phòng thủ bên trong tường vây.

Cửa lớn tường vây khép lại trước mặt đám nông dân đang cầm nông cụ đuổi theo, vài nông dân nhìn nhau rồi trợn tròn mắt.

Chuyện này... Sao lại không giống với những gì mà bên trên đã nói với bọn họ? Lúc này bọn họ nên làm gì mới tốt đây?

Những người này thật sự bị người khác sai tới tìm Tần Dục gây phiền phức, thậm chí trong số họ còn có mấy kẻ "Bán mạng ".

Cái gọi là "Bán mạng " chính là ý trên mặt chữ, bán tính mạng của mình.

Người có tiền có quyền sau khi phạm tội thì có thể tìm một kẻ "Bán mạng " gánh tội thay, những người có tâm tư không tốt, muốn hại người khác cũng có thể tìm kẻ "Bán mạng " để giúp mình làm việc...

Trước kia trong Kinh đã từng xảy ra chuyện như vậy, một viên quan đắc tội với đồng liêu (người cùng làm quan), vị đồng liêu kia liền giết một kẻ "Bán mạng " rồi ném vào trong nhà viên quan đó, đồng thời tố cáo viên quan đó giết người, rơi vào đường cùng, vì để thoát tội nên viên quan đó cũng vung tiền mua một kẻ "Bán mạng " gánh tội thay cho mình...

Lần này người phía trên cũng tìm mấy tên "Bán mạng ", kêu bọn họ khơi dậy xung đột sau đó chết ở chỗ này để gây phiền phức cho Tần Dục, kết quả... Xung đột còn chưa diễn ra đám hộ vệ đã bỏ chạy hết là sao? Như vậy mấy tên "Bán mạng" sao có thể chết được?

Đám người đó nhìn nhau, cuối cùng đứng ngoài tường vây mắng chửi, có người bắt đầu hủy hoại hoa màu bên ngoài tường vây.

Người của thôn trang thấy thế thì tức giận không thôi, còn có một vài người trẻ tuổi đến xin Tần Dục ra lệnh đuổi những người đó đi.

Bọn họ tức đến mức không nhịn được, nhưng Tần Dục lại rất bình tĩnh.

Lúc hắn làm Nhiếp Chính Vương cũng bị mắng rất dữ dội, những người đó vẫn luôn nhắm vào thiếu sót của hắn mà mắng... So với trước kia, đám người chửi loạn trước mắt không là gì cả.

Hắn có rất nhiều chuyện phải làm, không thể lãng phí thời gian vào mấy việc nhỏ này.

Bên cạnh tường vây có xây một cái tiểu lầu, Tần Dục ngồi trên lầu các, kêu quản sự thôn trang và quản sự xưởng in đến báo cáo tình hình cho hắn nghe.

Hai quản sự thấy động tĩnh bên ngoài cũng có chút không yên lòng, nhưng Tần Dục lại không hề quan tâm, chỉ nghiêm túc nghe thông báo tình hình thôn trang.

Ngô Thiên Dương thấy Tần Dục như vậy thì bội phục đến dập đầu sát đất, đồng thời mặt cũng đầy thương tiếc.

Nếu Đoan vương không xảy ra chuyện thì tốt rồi!

Nhưng dù hiện tại Đoan vương là phế nhân trong mắt nhiều người thì hắn vẫn nguyện ý làm việc cho Đoan vương.

Nghĩ như vậy, Ngô Thiên Dương tĩnh tâm lại, bắt đầu nghiêm túc nghe Tần Dục và mấy vị quản sự nói chuyện.

Ngô Thiên Dương hoàn toàn không biết gì về chuyện của thôn trang, tuy rằng nghe rất nghiêm túc nhưng có nhiều chỗ không hiểu, nghe được một lúc thì thở phào nhẹ nhõm, tính toán thả lỏng một chút.

Sau đó... Hắn nhìn thấy cái gì?!

Đoan vương chuẩn bị một ít táo cho Đoan vương phi ăn, mà vị Đoan vương phi mặc nam trang kia sau khi ăn táo thì liền ném hạt ra bên ngoài, trúng vào đám người bên dưới.

Lầu các của bọn họ nằm sát tường vây, cao hơn tường vây một chút, có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng bên ngoài, cũng có thể ngồi trong này ném đá xuống đám người kia, nhưng với sức của một nữ nhân thì dù ném đá cũng không thể làm người ta bị thương, chứ đừng nói chi là hạt táo.

Nhưng Đoan vương phi cố tình ném trúng! Người kia cũng bị ném rất đau!

"Ai đánh ta?" Bên ngoài có một nam nhân trung niên đang mắng sôi nổi, đột nhiên che chân kêu lên.

Ngô Thiên Dương không dám tin nhìn về phía Đoan vương phi, sau đó thấy Đoan vương phi trừng mắt nhìn mình rồi tiếp tục cắn táo.

Ngô Thiên Dương đột nhiên cảm thấy quả táo có chút đáng sợ.

"Hoàng huynh, nghe nói bên ngoài có người náo loạn?" Tần Dục đang nói chuyện với quản sự thì Chiêu Dương đột nhiên đến.

Nàng đã sớm biết Tần Dục tới đây, nhưng vì Tần Dục dẫn theo ngoại nam nên không đi ra nghênh đón, thậm chí còn cố ý né tránh.

Nhưng đến nay biết được có người náo loạn không chịu đi thì nàng phải cắn răng đến đây.

"Đúng vậy." Tần Dục gật đầu, lại nói: "Đừng lo lắng, không có việc gì."

"Hoàng huynh, huynh cứ để bọn họ tùy tiện mắng huynh vậy sao?" Chiêu Dương khó hiểu.

"Ta cũng không mất đi miếng thịt nào." Tần Dục cười.

Chiêu Dương nhìn thấy người bên ngoài phá hư đồ đạc và hoa màu của thôn trang thì tức đến không chịu được, sau đó đột nhiên thấy xa xa có một chiếc xe ngựa được Cấm Vệ quân bảo hộ chạy tới đây, cuối cùng dừng lại bên ngoài tường vây.

Có thể khiến cho Cấm Vệ quân bảo vệ thì người này nhất định không tầm thường, mọi người không nói gì thêm mà quay đầu bên ngoài, sau đó liền nhìn thấy một nam tử mặc y phục Hoàng tử bước từ trên xe ngựa xuống.

Chiêu Dương nhận ra nam tử kia: "Tần Diễn?" Vị đệ đệ này của nàng không hề ra khỏi cung, sao đột nhiên lại đến nơi này?

Chiêu Dương ở ngoài thành rất lâu nên không biết Triệu Hoàng Hậu và Tần Dục đã thất vọng về Tần Diễn, cho nên lúc này nhìn thấy đệ đệ thì vẫn cao hứng: "Hoàng huynh, Lục hoàng đệ đến tìm huynh sao?"

"Không cần quan tâm đến hắn." Tần Dục nhíu mày.

Ngoài tường vây, Tần Diễn vừa xuống xe ngựa thì nhìn thấy cửa lớn đang đóng chặt cùng với đám người đang náo loạn ở bên ngoài.

Hắn cho người đi đến phía trước gọi cửa, chính mình thì lại nhìn đám người đang náo loạn kia.

Bởi vì Tần Dục đã dặn dò không cần để ý tới Tần Diễn, vậy nên Tần Diễn cho người kêu thì không ai ra mở cửa.

Chiêu Dương cảm thấy kỳ quái, không hiểu sao Tần Dục lại làm như vậy thì đã nhìn thấy Tần Diễn bắt chuyện với một vài người đang náo loạn ở bên ngoài, một lát sau thì Tần Diễn tự mình đi tới phía dưới tường vây: "Ta là Lục Hoàng tử Tần Diễn, mở cửa cho ta."

"Điện hạ, Vương gia chúng ta có lệnh, không thể mở cửa." Tần Diễn nói ra thân phận của mình, người trông cửa lại xem như không nghe thấy lời hắn nói, đặt một cái thang bò lên trên tường vây rồi trả lời.

"Ngươi muốn ngăn ta?" Tần Diễn cau mày nhìn người kia: "Các ngươi muốn phá hư danh tiếng của Đại hoàng huynh ta, làm xằng làm bậy như vậy sao? Dụ bắt nhi nữ người khác chưa tính, còn muốn ngăn ta vào cửa?"

Giọng Tần Diễn rất vang, ngồi trên lầu các cũng có thể nghe được một ít, mà khi nghe được lời hắn nói thì Chiêu Dương trợn tròn mắt, Ngô Thiên Dương cũng hiểu ra vì sao Tần Dục không muốn để ý tới tên đệ đệ này.

Về phần Lục Di Ninh... Nàng lại ném một hạt táo xuống.

"Ai đánh ta?" Chân có chút đau nên Tần Diễn cũng kêu lên, ngẩng đầu lên nhìn về phía lầu các cách đó không xa.

Nhưng lầu các có cửa sổ che, hắn lại nhìn từ dưới lên nên rốt cục không thấy được gì cả.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio