" Mày đâu rồi, cái đứa con hoang kia ra đây cho tao, mày nghe không?" Trên hành lanh của một ngôi biệt thự xa hoa, có một giọng nói chanh chua, mắng mỏ chửi bới không ngừng.
"Vâng, con đây thưa dì." Một cô gái gầy gò, yếu đuối ăn mặc lượm thượm từ một căn phòng vội chạy ra, cô tên Mỹ Y, là con gái nhà thương nhân nhỏ, còn người kia là mẹ kế của cô, mẹ cô mất do khó sinh nên cô từ nhỏ đã mồ côi, khi tuổi cha cưới thêm vợ cũng là mẹ kế của cô bây giờ, bà rất hung dữ luôn mắng mỏ chửi bới cô, nhưng cô không quan tâm, bà lấy ba cô đã năm nhưng không có mang bổng nhiên tháng trước bà lại nói mình mang thai, cha cô càng cưng chìu bà hơn, thế là càng đối xử với cô tệ hơn.
"Mày, cái con khốn này. Mày muốn tao gọi đến khi tao cùng con tao chết mày mới hài lòng phải không, thứ con hoang như mày đúng là khó dạy, tao nói cho mày biết đứa con trong bụng tao là con trai cưng của cha mày nếu tao và con tao vì mày làm tức giận cha mày sẽ không tha cho mày đâu, mày liếc tao sao, uất ức lắm sao, 'chát' đồ con hoang" bà ta cứ chửi mắng thô tục, đánh cô, coi cô như người hầu, kẻ hạ mà sai bảo chửi mắng và đánh đập.
"Vậy đứa con trong bụng bà không phải là con hoang sao, cùng người làm vườn lên giường âu yếm mới có ra cái bụng này, bà tưởng không ai biết chuyện bà làm sao, tôi dù gì đi chăng nữa cũng là con gái duy nhất trên giấy tờ nhà họ Lâm này, bà nghĩ đứa con hoang của bà sẽ được tất cả sao, MƠ ĐI" cô thật sự tức giận khi nghĩ là làm sao có thể mặt dày nghĩ mình là phu nhân Lâm gia như thế.
"Mày.... mày sao mày có thể... ai nói với mày" bà sợ hãi ấp úng, nhưng vẫn cứng miệng. Bà không thể để chuyện này cho chồng bà biết được nếu không mạng bà sẽ khó giữ, tính cách của Lâm Kiên luôn tàn nhẫn với kẻ phản bội mà thật không dám nghĩ đến lúc đó mình sẽ ra sao.
"Nếu bà dám làm thì sao không dám nhận chứ, tôi nói cho bà biết để cha tôi biết chuyện bà sẽ rất thảm đó." Cô thật ra đã biết từ lâu, nhưng luôn nhu nhược không dám nói ra. Nhưng hôm nay đã là quá giới hạn của cô, hôm nay là ngày dỗ mẹ cô, bà không cho cô làm thức ăn cúng bà cô không nói thế nhưng ngay cả cô muốn đi đến mộ bà cũng không cho, cô phải mạnh mẽ không nhu nhược nữa.
"Mày ......... Á..........A ........... Cứu" bà định mắng tiếp nhưng thấy ông Kiên từ cửa đang đi vào cố ý lấy tay cô đẫy bà ngã, bà muốn chồng bà sẽ đuổi đứa con hoang này đi, càng muốn ông thấy cảnh này,
bà muốn không ai có thể biết bí mật này cả, dù trả giá bằng đứa nhỏ trong bụng.
"Mẹ nó, bà có sao không! Mày...... mày 'BỐP' mày làm tao thất vọng lắm, dì Trâm mày luôn yêu thương chăm sóc mày tại sao mày lại làm như vậy. Mà cút khỏi nhà cho tao, từ đây Lâm gia không có đứa con gái nào tên Lâm Mỹ Y cả, mày cút ngay." Ông Kiên binh vực bà Trâm, đánh cô rồi quát, từ khi cô còn nhỏ ông luôn không vừa mắt rồi, giờ là cơ hội ông phát tiết mà thôi.
" Được, tôi cám ơn công sinh thành và dưỡng dục của ông bao năm qua, tôi đi. Sẽ có ngày ông phải hối hận!" Cô ôm má trái nhìn ông lên tiếng nói, đây là cha cô sao, cô thực không muốn làm con gái ông, cô hận ông và ba ta, rõ ràng cô không làm tại sao đỗ oan cho cô.
"MÀY CÚT NGAY"ông Kiên trừng mắt nhìn cô quát.
Cô liếc nhìn người đàn bà kia cười lạnh rồi quay đầy ra khỏi nhà, cô chạy thật nhanh ngăn dòng nước mắt và oán hận chất chứa bao năm, cô không được khóc cô phải mạnh mẽ, nhưng nước mắt cô cứ rơi cứ rơi cô chạy thật nhanh khi không hề biết chân không gì cả, cô hận họ vì sao lại đối xử với cô như vậy.
"RẦM"
Cô chạy không nhìn đường, chiếc xe tải lao vào cô, máu cô chảy rất nhiều, cô rất đau, nhưng lại mỉm cười, cô giải thoát rồi, không còn vướng bận gì nữa, cô muốn gặp mẹ, và ôm bà rồi. Nụ cười của cô dần tắt, mắt cũng nhắm dần, cô nhẹ nhàng ra đi.
Ở một nơi nào đó chỉ có một màu đen bao quanh, cô tựa như không nhìn thấy gì, đầu rất đau, không phải cô chết rồi sao, tại sao như vậy.
"Cô bé, ta muốn hỏi cô một câu được không?" Giọng nói ghê rợn vang lên trong không gian màu đen này, làm cho cô hơi rung sợ.
"Vâng,có thể" cô ôm hai cánh tay sợ hãi giọng hơi rung.
"Cô còn hận họ không?" Cũng giọng nói đó, nhưng cô không hề biết là ai và nơi phát ra.
"Nếu lúc trước thì có, nhưng từ khi con nhắm mắt đã không còn rồi. Con nghĩ mẹ con sẽ không muốn con hận ai cả, vì thù hận sẽ làm ta mờ mắt" cô mỉm cười nói, đúng cô đã bỏ qua hết rồi, không còn hận cũng không giận ai nữa cả, âu là số phận.
"Rất tốt, con hãy xem đây" giọng nói kia lại vang lên nhưng có vẻ hài lòng nên không còn ghê rợn như trước.
Trong bóng tối lại ra ba cô đã nhìn thấy đoạn phim mà mẹ kế cô cùng người làm vươn ân ái, rồi đến khi thấy ba cô li hôn và đuổi bà ra khỏi nhà, lại thấy bà ta hóa điên vì không tin tất cả, cuối cùng thấy ba cô khóc và ôm lấy xác cô, cô cũng khóc khi nhìn thấy tất cả. Có lẽ đó là kết thúc không ai mong muốn...
"Tất cả đã qua rồi, ta sẽ cho con xuyên không chở thành một người có đủ tình thương của cha và mẹ nhưng con sẽ phải giữ kí ức của kiếp này, hãy nhớ mỉm cười hạnh phúc nhé cô bé" giọng nói đó từ từ nhỏ dần rồi biến mất trong hư không.
"Oa Oa Oa " khi cô mở mắt ra chỉ thấy mình đang được người ta bồng trên tay, cô không hiểu gì chỉ sợ hãi khóc rống lên.
"Vương gia, chúc mình ngài là một quận chúa đáng yêu" người ẩm cô trên tay vui vẻ bế cô đưa cho người đàn ông kia, nhưng sao họ lại mặt đồ cổ trang chẳng lẽ cô xuyên không thật sao?
"Đúng vậy, đây là con gái ta, cuối cùng ta cũng có con gái rồi haha. Bảo bối từ nay con sẽ tên Ninh Yến Hân, sẽ là quận chúa độc nhất của Ninh vương phủ này." Đó là phụ thân của cô Ninh Tịch Mẫn vương gia, là hoàng đệ của hoàng thượng được phong hiệu Ninh Hiển vương gia. Thì ra cô có cha rồi, người còn hạnh phúc ôm cô vui vẻ thế, cô mỉm cười theo!