Mộ Dung Thiên Phàm đi đến ngôi nhà gỗ cách Hoa Nương Lâu không xa, hai hắc y nhân hiện ra quỳ gối trước y như đang chờ lệnh.
"Chủ nhân, nữ nhân kia không phải là người của Nhị Vương quốc."
Một hắc y nhân đun nước nhẹ bỏ vài lá trà vào bình, sau đó đậy nắp đổ nước lên thành bình rồi mở nắp cho nước nóng vào bình trà, trong rất điêu luyện và thành thạo. Giọng hắc y nhân rất khàn hình như cũng là nam nhân thì phải, hắc y nhân đeo nữa mặt nạ che má bên phải và phần trán đi. Còn hắc y nhân còn lại thì đứng phía sau Mộ Dung Thiên Phàm trấn thủ, Mộ Thiên Thiên Phàm cầm lấy chén trà hắc y nhân đưa nở nụ cười tà mị thổi cho trà nguội.
"Cứ âm thầm bảo vệ nàng, ta sẽ điều tra rõ thân phận nàng. Hồng Ngọc Phượng Hy"
Hai hắc y nhân chỉ thở dài gật đầu, Mộ Dung Thiên Phàm nhìn xa xăm nhớ về lời mẫu hậu y đã căn dặn năm xưa. Ngày đó, y cùng ca ca y là Mộ Dung Thiên Ngạo đã như muốn lật tung cả Bảo Thiên Quốc để tìm Bạch Ngọc Lân Hy cùng Hồng Ngọc Phượng Hy. Y đã như điên lên vì nếu không tìm được cả hai vật báo kia thì sẽ không trị được căn bệnh lạ của mẫu hậu y, tương truyền rằng nếu tìm được hai thần vật của Bảo Thiên Quốc có thể trị bách bệnh.
Dù không tin vào lời đồn thổi nhưng y và ca ca vẫn muốn thử, y và ca ca chỉ có mình mẫu hậu là thân thiết nhất y không muốn mẫu hậu bỏ y và ca ca. Sau hơn hai tuần trăng thì y và ca ca vẫn không thể tìm được, lại nhận được hung tin của mẫu hậu nên vội vàng quay về cung.
Hoàng thượng là phụ hoàng của y và ca ca đã hóa điên lên khi nghe thái y bẩm cáo hoàng hậu của mà người yêu thương bao năm, Mộ Dung Thiên Ngạo và Mộ Dung Thiên Phàm không cho ai cải táng mẫu hậu mà chỉ nói 'mẫu hậu ta không chết'. Nhưng rồi cuối cùng cũng phải đưa mẫu nghi thiên hạ của Bảo Thiên Quốc cải táng trong lăng hoàng gia, hoàng thượng không lâu cũng lâm bệnh rồi qua đời. Vì muốn quên đi cái quá khứ mất mát thống khổ ấy nên cả hai đã đổi tên Bảo Thiên Quốc thành Nhị Vưông Quốc từ đó. Quay về thực tại chén trà trên tay đã nguội từ khi nào, Mộ Dung Thiên Phàm đặt chèn trà lên bàn rồi vào trong thay y phục.
~~~
Nàng cùng tứ vị ca ca lên đường sau khi Mộ Dung Thiên Phàm đi không lâu, nàng cứ thẫn thờ nhớ lại cảnh tượng lúc nãy rồi đỏ mặt. Lúc ở hiện đại nàng cũng không hề yêu ai và cũng chả ai yêu nàng, nên cảm giác vừa thật vừa mộng này thật là làm nàng khó chịu. Nhưng rất nhanh nàng cho cái ảo mộng đó ra khỏi đầu, tứ vị ca ca nàng cứ ngỡ nàng bệnh lo lắng vô cùng cứ hỏi nàng tới tấp.
Vừa đến Thiền Pháp Tự đã làm nàng bất ngờ trước sự kính đạo của người dân, ai nấy điều quỳ dưới nắng gắt mà vái lạy các vị phật bằng tượng trong tự, còn gặp tăng thì họ lại gập người kính trọng mà khấu đầu như cha mẹ. Nàng say sưa nhìn bước tường ngoài chùa được phủ đầy hoa sen do người vẽ, thật là tuyệt mĩ vô cùng, những cánh sen lá sen và cả thân sen được họa sư vẽ rất sắc sảo, nếu không nhìn rõ còn nghĩ đây là một hồ sen.
Nàng nhắm nhìn thật lâu thật lâu vào người họa sư đang vẽ kia,y chau chuốt từng đường cọ từng nét mực tô điểm hoa sen rất kỉ lưỡng. Họa sư đó vừa bỏ cây cọ trên tay xuống để ngắm nhìn bông hoa sen vừa vẽ thì lại bắt gặp ánh mắt nhìn mình châm chú kia, bỗng dưng làm nàng muốn đỏ mặt vừa e thẹn lại vừa ngạc nhiên.
"Công tử."