Ngồi trên khán đài cẩn thận ngẫm nghĩ cuộc đời của bản thân một lượt, nhưng vẫn không tìm được lối ra.
Điện thoại của Mộ Thời Phong gọi đến, “ Đang ở đâu?”
“ Sân bóng đá.”
Giọng nói đầu bên kia mang theo ý cười, “ Tôi không đá bóng.”
Cô ngắt điện thoại, đúng là tự luyến thật mà, ai nói đến sân bóng đá thì nhất định là để ngắm anh chứ?
Không quá phút thì Mộ Thời Phong đã xuất hiện bên cạnh cô, khi nhìn thấy trán của cô, mi tâm của anh nhíu chặt, ngón tay cái dùng sức ấn lên chỗ bị thương của cô, cô đau đớn hét to, “ Mộ Thời Phong, anh có bệnh hả!”
“ Đau mà em còn trốn!”
Cô dừng lại động tác đánh anh, ngạc nhiên nói: “ Anh nhìn thấy em ở trước cửa sổ?”
Anh từ trong balo lấy ra một chai thuốc sát trùng, dùng kẹp gắp một miếng bông nhẹ nhàng thấm lên vết thương của cô, “ Bị thương trên mặt thì không dám đi tìm tôi?”
Mới không thèm á!
Mười ngón tay của cô nắm chặt vào nhau, có hơi khó chịu, anh dựa cô quá gần, cô nhìn sang nơi khác hỏi anh: “ Sao anh biết em bị thương?”
“ Thuốc sát trùng tôi vẫn luôn có sẵn.”
Cô tò mò hỏi: “ Anh không bị gì thì chuẩn bị cái này làm chi?”
Anh nghiêm túc lau vết thương cho cô, giọng nói khàn khàn lười biếng, nhưng trong giọng điệu không giấu được sự cưng chiều và khoe khoang, “ Tìm một cô bạn gái xinh đẹp nhưng không bớt lo được.”
Thì ra cô dính ánh sáng của Thương Ngôn.
Mộ Thời Phong nhéo mũi của cô, “ Đào Nhiên, một ngày em sẽ có bao nhiêu lần thất thần thế?”
Cô xoa xoa mũi, nhìn về phía anh, giọng điệu chua xót: “ Mộ Thời Phong, mỗi ngày anh đưa đón em, bạn gái của anh không có ý kiến à?”
Anh vừa cười vừa nói: “ Tại sao phải có ý kiến? Đưa đón em, tập đoàn Bách Tư của chúng tôi có thể được lợi nhiều như vậy, em là con dâu tương lai của tập đoàn Bách Tư, có ngốc mới có ý kiến.”
Cô không nói gì, lại nhìn về phía sân bóng đá, bên kia vẫn đang chém giết nhau, trước mắt của cô càng ngày càng mơ hồ, trong đầu toàn là câu nói kia của Mộ Thời Phong ‘ Em là con dâu tương lai của tập đoàn Bách Tư.”
Cô thừa nhận khoảnh khắc này, cô đã tiến vào trong hủ giấm rồi.
Cô nhìn không thấu Mộ Thời Phong, nhưng cô nhìn rõ bản thân mình và anh ở chung càng lâu, cô càng muốn đến gần anh hơn, thậm chí suy nghĩ ích kỷ muốn anh là của riêng cô, nhưng anh không thuộc về cô, anh đã có Thương Ngôn rồi.
Mộ Thời Phong dùng khuỷu tay nhẹ nhàng đụng cô: “ Lời vừa rồi em vẫn cho là thật à? Đưa đón em không phải vì dự án đầu tư mạo hiểm.”
Cô cũng không phải ngốc, đương nhiên biết họ đối tốt với cô không phải trên cơ sở lợi ích tiền bạc. Mộ Thời Cảnh cẩn thận chu đáo, lại còn nhìn cô lớn lên, cho nên Thẩm Lăng mới không chút lo lắng gửi cô cho anh ta, không liên quan đến lợi ích thương nghiệp.
Cứ xem như lúc đầu Mộ Thời Cảnh không đồng ý đưa đón cô, thì Thẩm Lăng vẫn sẽ thông qua dự án đầu tư mạo hiểm kia. Tối đó sở dĩ Thẩm Lăng uy hiếp Mộ Thời Cảng thực ra cũng chỉ là một đám người rảnh rỗi như bọn họ cố tình gây sự mà thôi.
Những điều này cũng không phải trọng điểm, trọng điểm chính là cô biết rõ Mộ Thời Phong có bạn gái, nhưng vẫn muốn ích kỷ không biết xấu hổ tiếp cận anh, cô phải làm sao bây giờ?
Mộ Thời Phong bỗng không nhịn được nữa mở miệng: “ Đào Nhiên, em động não xong chưa?”
Cô: “…”
Anh đặt tay lên ót của cô, “ Đầu óc không linh hoạt, chẳng lẽ thật sự đụng hỏng rồi?”
Cô hất tay của anh ra, hung hăng nhìn anh chằm chằm, thực ra trong lòng đã vô cùng ấm ức.
“ Tôi đói rồi, chúng ta về nhà đi.” Anh bỗng nhiên bước xuống một bậc thang, ngồi xổm trước mặt cô, “ Lên đi, tôi cõng em.”
Cô trợn mắt há mồm, thật lâu sau mới tiêu hóa được câu nói của anh, anh muốn cõng cô? Ngộ nhỡ nếu như bị Thương Ngôn nhìn thấy, nhất định sẽ xé xác anh ra, cô nhắc nhở anh: “ Mộ Thời Phong, em chỉ là đầu bị đụng trúng thôi, chân chưa tàn đâu.”
Anh quay đầu, “ Não bộ là trung tâm chỉ huy của cơ thể, não của em đều hỏng hết rồi, vẫn còn trong cậy vào đôi chân nhanh nhẹn của em à?”
Khinh người quá đáng, nhưng cô thích bị bắt nạt như vậy.
Anh chậm rãi nói: “ Đào Nhiên, tôi cõng em cũng không phải không có điều kiện.”
Hả? Điều kiện gì chứ?
“ Gần đây tôi rất nghèo, muốn làm culi, kiếm tiền mua thuốc lá.”
Cô, “ …”
Anh không kiên nhẫn: “ Mau leo lên đi, nếu không lên tôi sẽ tìm cô gái khác cõng đấy.”
Anh dám!
Thấy cô vẫn còn đang phân vân, anh rất nghiêm túc nói một câu: “ Đào Nhiên, nếu ngày nào đó tôi có bạn gái, cho dù em cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không cõng em nữa.”
Câu nói này của anh có ý là…!!!
Nhưng làm sao có thể chứ!
Thương Ngôn không phải chính là bạn gái của anh sao?
Thấy anh đang muốn đứng lên, cô theo phản xạ có điều kiện nằm sấp trên lưng anh, anh hơi lảo đảo suýt nữa lăn xuống khán đài, sau khi trong miệng phun ra một câu chửi tục, áp chế giọng nói: “ Đào Nhiên, tôi vẫn chưa tìm được cô bạn gái nào cảm nhận một chút khoái lạc cuộc đời đâu đấy, nếu cứ thế này mà lăn xuống khán đài thì sẽ ngã thành tên ngốc mất, cuộc đời này của tôi chẳng phải uổng phí trên thế giới này rồi sao?”
Trán của cô đặt trên vai của anh, khóe mắt đuôi mày đều mang đầy ý cười xấu xa, ngã thành tên ngốc em cũng không chê đâu.
Anh cõng cô bước từng bước xuống khán đài, khi đi đến bậc cuối cùng, anh không chịu nổi nữa: “ Đào Nhiên, tôi không muốn vì một gói thuốc mà liên lụy đến cái mạng nhỏ này của tôi đâu, kỹ thuật siết cổ này của em là tự học thành tài à?”
Cô vội vàng nới lỏng tay, vừa rồi hình như thật sự siết cổ của anh quá chặt rồi. Cô ho khan hai tiếng, lại quay về vấn đề lúc nảy: “ Thương Ngôn kia…”
Anh hỏi ngược lại, “ Sao, em thích Thương Ngôn?”
“…” Nói gì vậy, sao cô có thể thích con gái chứ, huồng chi còn là tình địch của cô nữa.
Anh rất sảng khoái, “ Lát nữa sẽ giới thiệu cho hai người làm quen.”
Cho đến khi nhìn thấy Thương Ngôn, cô mới biết bản thân đã tạo ra trò cười lớn cỡ nào.
Trước cổng trường, Thương Ngôn và vài nam sinh đang chơi đùa, khi nhìn thấy Mộ Thời Phong đang cõng cô đi qua, tất cả đều sửng sốt. Cô không dám nhìn thẳng vào Thương Ngôn, cứ cảm thấy là bản thân cướp bạn trai của người khác, mặc dù là Mộ Thời Phong đã xác nhận rõ ràng anh vẫn còn độc thân.
Cảm thấy tất cả ánh mắt đều tập trung lên người cô, trên mặt cô như lửa đốt, nhỏ giọng ra hiệu để Mộ Thời Phong thả cô xuống, nhưng lúc này anh cứ giả vờ như không hay biết gì cả.
Móng tay của cô bấu vào vai anh, “ Thả em xuống đi.”
Anh trở lại thành tên tiểu nhân ngày thường, bấm một cái vào bắp đùi trong của cô, cô đau đến mức chửi tục một câu, còn anh điềm nhiên như không hỏi cô: “ Em vừa mới nói gì?”
Cụ nhà anh!
Mấy nam sinh kia ngả ngớn huýt sáo, nam sinh cao nhất vạm vỡ nhất trong số đó còn nhướng nhướng mày về phía Mộ Thời Phong: “ Bảo vệ đều đang nhìn cậu đấy, cậu phách lối cái quái gì chứ!”
Đào Nhiên mặt đã đỏ đến mang tai, khóe mắt liếc nhìn Thương Ngôn, trên mặt Thương Ngôn vẫn bình tĩnh như trước, khóe miệng cong lên, di về phía của họ, quan tâm hỏi: “ Bị thương ở đâu vậy?”
Mộ Thời Phong chẳng chút nể mặt: “ Não bị rớt mất, chân cũng què rồi.”
Bây giờ Đào Nhiên không có tâm tư so đo với Mộ Thời Phong, mà là áy náy không biết nên đối mặt với Thương Ngôn thế nào. Tình yêu luôn có thứ tự trước sau, nhưng cô lại không biết vô sỉ mà chen vào giữa họ.
Thương Ngôn lại hỏi: “ Có cần chị đưa em đến phòng y tế khám không?”
“ Không sau, không chết người đâu.” Bỗng nhiên ánh mắt của Mộ Thời Phong rơi lên người nam sinh vừa cao vừa vạm vỡ vừa rồi: “ Thương Ngôn, nữ vương điện hạ của bọn tớ có chuyện triệu kiến, còn không mau qua đây quỳ xuống.”
Nam sinh bị gọi là Thương Ngôn kia, cợt nhả nhìn về phía Đào Nhiên: “ Ai ôi má ơi, được hoa khôi của trường chỉ đích danh gặp mặt, kiếp trước của tớ chắc chắn là giải cứu vũ trụ rồi.”
Đào Nhiên không chỉ ngơ ngác, lục phủ ngũ tạng cũng bị tên con trai tên Thương Ngôn này làm cho rối loạn. Thương Ngôn sao có thể là anh ta? Vậy ai có thể nói cho cô biết, cô gái nhỏ nhắn xinh xắn kia tên gì không?
Mộ Thời Phong vẫn đang cười, sau đó nhìn về phía cô gái kia nói: “ Triệu Tiểu Vũ, nữ vương của bọn anh nhìn trúng Thương Ngôn nhà tụi em rồi, có cần nhịn đau cắt thịt không?”
Hóa ra Thương Ngôn là con trai, lớp trưởng kia tên là Triệu Tiểu Vũ, nhưng tại sao Triệu Tiểu Vũ và Thương Ngôn có thể là một cặp chứ ? Cô không kịp suy nghĩ, trong tình thế cấp bách buột miệng nói ra: “ Em tưởng Thương Ngôn là con gái, là bạn gái của Mộ Thời Phong chứ.”
Mọi người đều cười lớn không ngừng, Triệu Tiểu Vũ càng cười tươi hơn, trêu nói: “ Thì ra khẩu vị của em nặng vậy à, thích bạn gái của Mộ Thời Phong.”
Mọi người anh một câu tôi một câu trò chuyện vô cùng náo nhiệt, còn Đào Nhiên lúc này không chỉ ù tai, còn muốn làm một người mù không nhìn thấy gì cả. Sau khi mọi người giải tán, Mộ Thời Phong cõng cô đi về nhà, trong lòng của cô bây giờ đang có một vạn câu hỏi tại sao muốn hỏi Mộ Thời Phong.
“ Mộ Thời Phong, Thương Ngôn và Triệu Tiểu Vũ kia…”
Còn chưa đợi cô hỏi xong, Mộ Thời Phong đã cắt lời cô: “ Đào Nhiên, tôi không phải người phát ngôn tin tức của Thương Ngôn và Triệu Tiểu Vũ, nếu em có chuyện gì nghi ngờ thì đi tìm họ hỏi đi.”
“ Nhưng…”
Anh dọa cô: “ Bây giờ em có hai lựa chọn, một là từ trên lưng tôi nhảy xuống, chọn tiếp tục hỏi về chuyện của hai người họ; hai là…”
Lúc này đến cô cắt ngang lời nói của anh: “ Mộ Thời Phong, em chọn cái thứ hai.”
Anh hỏi: “ Em chắc chứ?”
Cô không chút do dự: “ Chắc % luôn.”
Anh cười: “ Hai là, xem như em không chọn hỏi chuyện của hai người họ, em cũng phải nhảy xuống, vì tiền thuốc lá kia tôi không muốn kiếm nữa.”
Cô muốn… đánh người quá đi!
Cảm giác được cánh tay anh từ từ thả lỏng, cơ thể của cô có chiều hướng trượt xuống, theo phản xạ có điều kiện hai tay vội vàng ôm chặt lấy cổ của anh, hai chân trong nháy mắt vòng lấy eo của anh, nằm trên lưng anh giả chết.
Buổi tối nằm trên giường, cô vẫn luôn nhớ lại cảm giác khi nằm trên lưng của Mộ Thời Phong, len lén nhìn sườn mặt của anh, cảm nhận hơi ấm cơ thể của anh, sau đó còn không biết xấu hổ ảo tưởng, anh cũng đang thích cô.
Nghĩ đến đây cô lại không tự chủ bật cười, bỗng nhiên, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, cô còn cho rằng bản thân hoa mắt, vội vàng đóng lại, nhưng nó lại chậm rãi mở ra, gương mặt đẹp trai của Thẩm Lăng trước mắt vô cùng to lớn, chân thật như vậy.
Mẹ nó, không phải nói phải đi New York một tháng sao?
Sao mới có hai ngày liền vội vã quay về thế?