Độc Sủng Thành Hôn

chương 60: chương 60:

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hoắc Liên cười yếu ớt nhìn về phía Đào Nhiên, "Hai ngày nay em có đau đầu không?"

Đào Nhiên lắc đầu, cô cảnh giác với Hoắc Liên, nhất là tối hôm đó anh ta nói muốn dẫn cô trở về nước B kết hôn, cảm tình của cô đối với anh ta chẳng còn chút nào.

Bây giờ khách sáo, lịch sự với anh ta, chỉ là anh ta đã từng cứu cô một mạng.

Mộ Thời Phong biết tối nay Hoắc Liên đến đây cũng không phải chỉ đơn giản thăm hỏi bệnh tình của Đào Nhiên, tình hình của cô, anh ta không phải còn biết rõ hơn ai hết sao.

Mộ Thời Phong xoa đầu Đào Nhiên, "Em lên nhà trước đi, anh và Hoắc Liên bàn chút chuyện, sẽ lên ngay thôi. "

Đào Nhiên không nói lời nào, nhưng cũng bất động.

Đôi mắt đen như nhánh nhìn Mộ Thời Phong, nhìn vào trong lòng của anh.

Mộ Thời Phong cười cười, bình tĩnh nói, "Anh không sao đâu. " Khóe mắt liếc nhìn Hoắc Liên, nói với cô:" Nếu anh ta thật sự muốn đối phó với anh thì sẽ không quang minh chính đại xuất hiện ở đây."

Đào Nhiên cảm thấy dường như cũng có lý, nhưng tối hôm đó Hoắc Liên không phải cũng ban ngày ban mặt xuất hiện ở dưới lầu sao? Đối với phần tử xấu xa, còn có cái gì đáng tin chứ?

Cho nên cô vẫn không nhúc nhích.

Hoắc Liên đến gần mấy bước, như là cam đoan: "Anh chỉ mượn anh ta phút thôi. "

Đào Nhiên chống lại ánh mắt bình tĩnh của Hoắc Liên, cô có thể tin anh ta thêm một lần nữa không?

Hoắc Liên nói: "Đào Nhiên, em có thể chọn tin anh. "

Đào Nhiên không do dự nữa, ôm Mộ Thời Phong, "Em chờ anh."

Mộ Thời Phong gật đầu, nhẹ giọng nói: "Về nhà pha cà phê cho anh đi. "

Nét mặt của Đào Nhiên thả lỏng đồng ý, sau khi buông anh ra cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào nhà.

Đến khi bóng lưng của cô biến mất, Mộ Thời Phong mới thu tầm mắt lại.

Khi bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của ai cũng đều không có nhiệt độ.

Lạnh lẽo, rét người.

Hai tay của Mộ Thời Phong đút túi quần, hờ hững nhìn Hoắc Liên, không có ý định muốn chủ động lên tiếng.

Hoắc Liên ném đầu thuốc xuống đất, quay đầu đi đến bên cạnh xe, thò người vào trong lấy ra một cái hồ sơ, còn dùng nó gõ gõ trong lòng bàn tay.

"Mộ Thời Phong, nếu như bây giờ có con đường tắt có thể trong vòng phút lấy được phần văn kiện bí mật này, anh sẽ chọn con đường tắt này chứ? "

Mộ Thời Phong Ồ một cái tiếng, "Nếu như con đường tắt này là một đấm đập chết anh, tôi sẽ chọn, hơn nữa còn không chút do dự.

Hoắc Liên nhìn chòng chọc anh mấy giây, đầu lưỡi nhẹ lướt qua hàm răng, đè nén phẫn nộ trong lòng.

Anh ta híp mắt một cái, lại cúi đầu nhìn xuống hồ sơ trong tay, giơ lên lắc lắc, "Mộ Thời Phong, có thể lấy được nó hay không, thì phải xem vận may tối nay của anh vậy."

Nói xong đem hồ sơ ném về phía Mộ Thời Phong.

Hồ sơ không nặng, lực ném của Hoắc Liên rất lớn, lúc này nó đang ở trên đường parabol hướng về phía Mộ Thời Phong rơi xuống, nhưng khoảng cách giữa hai người hơi xa, chỉ cần Mộ Thời Phong tiến lên phía trước bắt lấy, hồ sơ dĩ nhiên là sẽ rơi vào trong tay anh.

Nhưng nếu Mộ Thời Phong không bắt lấy, còn nhanh chóng lui về sau mấy bước, chỉ sợ tránh không kịp.

Hồ sơ rơi xuống chỗ cách anh - m.

Mộ Thời Phong nhìn về phía Hoắc Liên, Hoắc Liên đang dùng một đấm hướng về phía anh .

Hoắc Liên chợt nở nụ cười, vừa bất lực vừa bất đắc dĩ.

Anh ta liếc nhìn bồn hoa bên cạnh, không biết người nào xây một người tuyết nhỏ, đấm về phía đầu của người tuyết. Đầu người bằng tuyết rơi tán loạn đầy đất.

Anh ta thu hồi quả đấm, kéo cửa ngồi vào ghế điều khiển.

Khi chiếc xe lướt qua người của Mộ Thời Phong, Hoắc Liên nói câu: " giờ chiều ngày mai tôi sẽ lên máy bay về nước B. "

Chiếc xe đã đi xa, Mộ Thời Phong tiến lên nhặt hồ sơ kia lên, kín đáo không một sơ hở. Nếu như lúc đó anh tiến lên mấy bước chém bắt lấy hồ sơ này thì ngày hôm nay anh sẽ không còn cơ hội sống tiếp để đi gặp Đào Nhiên.

Mộ Thời Phong không có thời gian càng không có tâm tư đem văn kiện giao cho cấp trên, gọi cho Lâm Bách Xuyên.

Lâm Bách Xuyên không cần đến phút đã từ trong nhà chạy xuống lầu.

Lúc nhìn thấy hồ sơ thì kinh ngạc không thôi, trước đó đã làm tốt chuẩn bị anh chết tôi sống, làm sao cũng không ngờ rằng Hoắc Liên sẽ sảng khoái như vậy đem văn kiện bí mật trả lại, lại còn không có bất kỳ điều kiện gì nữa.

Lâm Bách Xuyên lần nữa xác nhận, "Hoắc Liên thực sự không làm khó dễ cậu chứ?"

Mộ Thời Phong đang châm thuốc, cười rất không đứng đắn, "Anh ta nhìn trúng tôi, muốn đưa tôi về nước B, liền lấy văn kiện bí mật ra làm thành ý."

Lâm Bách Xuyên: "Mẹ nó cậu có thể nói tiếng người không hả? "

"Không thể!"

Lâm Bách Xuyên: ". . . "

Mộ Thời Phong hút hơi, liền ấn diệt, thời gian phút đã không, không trở về nhà, Đào Nhiên sẽ lại lo lắng cho anh.

Anh không có nói với Lâm Bách Xuyên, kỳ thực Hoắc Liên là thật muốn làm hại anh, anh chỉ là may mắn đánh trúng tâm lý biến thái của Hoắc Liên.

Đến cửa nhà, không đợi anh tra vân tay, cửa từ bên trong mở ra, một bóng đen nhào vào lòng anh, trong nhà đen kịt một màu.

Mộ Thời Phong ôm thật chặc cô, "Sao không bật đèn? " Thị lực của cô vốn không tốt, lại sợ tối.

Cô nói: "Không có thời gian đi mở. "

Tất cả thời gian đều dùng để lo lắng cho anh, không có thời gian dư thừa đi làm những chuyện khác.

Mộ Thời Phong ôm cô bay lên, dùng chân đóng cửa lại, trong phòng đen thui, anh đặt cô lên cánh cửa, bắt đầu lục lọi cởi bỏ quần áo trên người cô.

Lúc này tất cả ngôn ngữ cũng không bằng sự thân mật bằng da thịt động lòng người hơn.

Những từ ngữ hoa mỹ đều thay đổi, duy chỉ có sự bao vây và va chạm thân thể mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của nhau.

Đào Nhiên cũng cảm thấy Mộ Thời Phong mấy ngày liên tiếp tình cảm mãnh liệt, chẳng phân biệt ngày đêm mà muốn cô, như là gặp lại, càng giống như là ly biệt.

Giày vò cô một lần, đương nhiên là không đủ.

Mộ Thời Phong lại ôm cô đang xụi lơ trở về phòng ngủ.

Hết sức ôn nhu cùng kiên nhẫn hôn mỗi một tấc da thịt trên người cô, trong phút chốc, cô cảm thấy khoảnh khắc vuốt ve an ủi này, cô rất quen thuộc.

Đã từng sống chung với nhau trong mấy năm, anh nhất định đều đối xử với cô như thế !.

Cô ở dưới thân anh xinh đẹp nở rộ, cảm nhận được lực đạo va chạm của anh, móng tay bén nhọn xẹt qua lưng anh.

Khoảnh khắc cô được đưa lên đỉnh, cô toàn thân co quắp, ở trong ngực anh nhỏ giọng khóc nức nở.

Mộ Thời Phong vẫn còn ở trong cơ thể cô, chưa chịu ra.

Ôm thật chặc cô, dùng nụ hôn để trấn an cô.

Sau khi tất cả đã ổn định trở lại.

Đào Nhiên vùi ở trong ngực của anh không thể động đậy, hơi thở mong manh hỏi anh, " Chuyện của Hoắc Liên đã giải quyết rồi à? "

"Ừm. "

Khóe môi của Đào Nhiên cong lên, không hỏi nhiều nữa, ở trong ngực anh an ổn ngủ.

Mộ Thời Phong lại hôn một cái lên cổ của cô, dinh dính ẩm ướt, cũng không biết là mồ hôi của người nào. Anh cũng không ôm cô đến phòng tắm tắm rửa nữa, cứ như vậy gắt gao ôm cô vào trong ngực.

Cuộc vui tối nay không giống trước kia.

Chí ít tâm tình của anh là không giống vậy.

Nếu Hoắc Liên bằng lòng đem văn kiện bí mật đưa cho anh, lại còn cho anh biết thời gian rời khỏi đây, cũng sẽ không động tay chân gì trong thuốc của Đào Nhiên.

Hoắc Liên muốn để cô sống, cho nên cô không chết được.

Kết quả xấu nhất, chính là mất trí nhớ, mất đi tất cả ký ức, bao gồm cả năm tuổi ấy.

Nhưng sống là tốt rồi.

Trưa này hôm sau.

Mộ Thời Phong đánh thức Đào Nhiên.

Đào Nhiên tức giận tỉnh giấc, rất khó chịu trừng mắt nhìn Mộ Thời Phong, muốn dùng ánh mắt tiêu diệt anh.

Mộ Thời Phong đã thay quần áo chỉnh tề, ngồi bên mép giường dụ dỗ cô, "Dậy ăn cơm nào, ăn cơm xong, anh lại dỗ em ngủ nhé."

" Em không đói, anh ăn đi, em còn muốn ngủ tiếp. "

"Chiều nay Hoắc Liên bay, em không đi tiễn anh ta à?"

Đào Nhiên không chút do dự:"Không tiễn!"

Bây giờ là không có gì quan trọng bằng đi ngủ cả.

Bởi vì tối hôm qua, anh sau đó lại giày vò cô hai lần, gần giờ sáng anh mới buông cô ra. Cô hiện tại ngoại trừ ngủ, những thứ khác cái gì cũng không muốn làm.

Dù cho lúc này có người cầm súng để ép cô đến sân bay, cô cũng không chút nghĩ ngợi chọn ngủ.

Mộ Thời Phong kéo cô từ trong chăn ra, dùng cái mền bọc cô lại, ôm ngang người cô đi vào toilet.

"Đào Nhiên, đi tiễn anh ta đi, có thể sau này sẽ không có cơ hội gặp nhau nữa."

Đào Nhiên hừ vài tiếng, "Anh ta ngày hôm qua còn muốn giết anh đấy. "

"Không phải anh vẫn sống rất tốt sao?"

Trên đường đến sân bay, Đào Nhiên lại nghĩ đến cuộc hẹn buổi chiều đi dạo phố cùng Hoàng Viện Viện, không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại xin lỗi cô ta. Loại chuyện lỡ hẹn này, bản thân cô cũng chán ghét.

Hoàng Viện Viện lại rất hiểu cô, bảo cô chớ để ở trong lòng.

Lại hỏi cô: "Ngày mai em có rãnh không? "

Đào Nhiên suy nghĩ một chút, cô dường như ngoại trừ ở trên giường vận động cùng Mộ Thời Phong, những thứ khác cũng không có chuyện gì có thể làm.

Vì vậy liền trả lời Hoàng Viên Viên: "Rãnh ạ."

"Ngày mai chị đến Thiên Tân, muốn ở lại đó một đêm, nếu không em đi cùng chị đi, thời đại học chúng ta thường đi lắm, chủ yếu là cùng em đi ăn bánh chiên giòn thôi. "

Đào Nhiên trong chốc lát có hứng thú, "Được, được ạ." Nhưng khi nìn thấy ánh mắt khó chịu của Mộ Thời Phong, mặt của cô lại trong nháy mắt ỉu xìu.

"Viện Viện, bây giờ em vẫn chưa chắc chắn được, chờ em hỏi chồng của em một tiếng nhé. "

Hoàng Viện Viện chủi tục một câu, cúp điện thoại.

Đào Nhiên lộ vẻ tức giận cất điện thoại, tựa vào trong lòng của Mộ Thời Phong không nói lời nào.

Mộ Thời Phong hôn lên tóc cô, "Em muốn đi à?"

Đào Nhiên: "Chỉ tại không có ấn tượng, muốn đi xem, thật ra em thích ở bên cạnh anh hơn."

Mộ Thời Phong trong lòng mềm nhũn, "Đi đi, trước buổi trưa ngày thứ hai nhất định phải về nhà. "

Đào Nhiên chợt từ trong ngực anh ngồi dậy, không che giấu được hưng phấn, "Vâng vâng ạ, em cam đoan trước giờ trưa sẽ về đến nhà. "

Mộ Thời Phong: ". . . "

Đến phòng chờ chuyến bay, cô nhìn thấy Hoắc Liên, một mình anh cô đơn nhìn dòng người qua lại, ánh mắt cũng có chút ngơ ngẩn, như là rơi vào quá khứ

Mộ Thời Phong vỗ vỗ vai của cô, "Đi đi, anh ở bên ngoài đợi em. "

Đào Nhiên ngồi xuống chỗ trống bên cạnh anh ta, cô khẽ gọi anh ta: "Hoắc Liên. "

Sống lưng của Hoắc Liên cứng đờ, nghiêng mặt liền nhìn thấy một khuôn mặt sáng rỡ.

Y như lần gặp mặt cô mấy năm về trước.

Anh ta mĩm cười, cũng không nói chuyện.

Thật ra đối với cô, chưa nói tới yêu nhiều cỡ nào, càng chưa nói tới khắc cốt ghi tâm, đến chết cũng không đổi.

Chẳng qua là lúc đó vội vã nhìn thoáng qua, anh ta liền nhớ kỹ cô.

Sau đó anh ta sở dĩ đối tốt với cô như vậy, cảm tình đã có càng khắc sâu hơn, đều là có liên quan đến cha nuôi của anh ta.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio