Độc Sủng Thánh Tâm

chương 117: sự tình bại lộ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Chang Phi

Beta: Về Chiêu nghi

"Hoàng thượng, thư này là từ đâu mà đến? Quả thực là lời nói vô căn cứ! Thần thiếp là nữ nhân yếu ớt, lại ở trong thâm cung, sao có thể có liên quan với tử sĩ ở ngoài, còn nuôi dưỡng một đám sát thủ? Lời này quá buồn cười, thần thiếp chỉ biết hầu hạ Hoàng thượng, không biết nuôi sát thủ như thế nào!"

Nàng chém đinh chặt sắt mà nói, trên mặt hoàn toàn là biểu tình lòng đầy căm phẫn, giấy viết thư trên tay bị nàng đập bồm bộm xuống.

Trong điện lâm vào một mảnh yên tĩnh, Tiêu Nghiêu nhướng nhướng mày, trầm giọng nói: "Trẫm cũng có muốn ngươi hầu hạ đâu. Từ sau khi Phiên Phiên tiến cung, các ngươi đều nhàn đến hoảng đi, cả ngày bị vây bên trong hậu cung, cũng không có chuyện đứng đắn gì để làm, nên thời gian nuôi sát thủ vẫn phải có."

Nhàn Quý phi vừa nghe lời này, sợ tới mức hai chân mềm nhũn trực tiếp quỳ rạp xuống đất, lập tức nói: "Hoàng thượng, ông trời ở trên, thần thiếp thật sự không có lá gan lớn như vậy, hơn nữa loại chuyện nuôi dưỡng sát thủ này căn bản không có khả năng, thần thiếp nghĩ cũng không dám nghĩ. Đây là bôi nhọ, nhất định là có người tự mình làm loại chuyện này, rồi đổ lên đầu thần thiếp, thần thiếp thật sự hoàn toàn không biết gì về phong thư này."

Nàng trực tiếp dựng thẳng ba ngón tay, một bộ phải thề với trời.

Tiêu Nghiêu mắt lạnh nhìn thẳng hai mắt nàng, lại nói với Chúc Mẫn: "Nhàn Quý phi nói, Hoàng Quý phi hẳn là đều nghe được, ngươi muốn giải thích như thế nào đây."

"Nàng nói dối, thích khách kia thật sự là người của nàng, thần thiếp không có khả năng vô duyên cớ vô cớ mà biến ra được."

Chúc Mẫn nói được hai câu, liền không thể nói tiếp, bởi vì giọng nói của nàng hoàn toàn là khàn khàn.

Nàng lại lần nữa duỗi tay sờ sờ yết hầu của mình, chỉ cảm thấy cổ đã bị sưng lên, căn bản không thể đụng vào, cho dù là chạm nhẹ đến, cũng là cảm giác đau triệt nội tâm.

Nhàn Quý phi nhìn thấy động tác của nàng, đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó mới nhớ lại lời vừa rồi, lập tức dậm chân nói: "Thần thiếp không biết cái gì thích khách, rõ ràng là Hoàng Quý phi nói hươu nói vượn. Việc này có quan hệ gì với thần thiếp đâu? Đúng là tai bay vạ gió!"

Lúc này cổ họng Hoàng Quý phi đang đau đến muốn chết, căn bản là không mở miệng nói chuyện được, cho nên ngay cả phản bác cũng khó khăn.

Tiêu Nghiêu cũng không muốn nghe Nhàn Quý phi ríu rít biện giải, trực tiếp nâng lên tay làm một động tác ngừng, làm nàng câm miệng.

"Từ từ xem."

Trong điện lại lần nữa lâm vào một mảnh yên tĩnh, chẳng qua sau một lát, Trương Thành liền mang theo người tiến vào.

"Hoàng thượng, đây là cung nữ hầu hạ bên người Nhàn Quý phi, lúc nô tài dẫn người đi điều tra, tới sau điện, thấy nàng đang lén lút đốt cái gì đó. May mắn nô tài phản ứng đúng lúc, nếu không phong thư này đã bị đốt xong rồi. Còn có lượng lớn ngân phiếu lục soát được từ trên người nàng nữa."

Trương Thành dâng hai tay đưa đồ vật lục soát được lên.

Tiêu Nghiêu ném một chồng ngân phiếu lên trên bàn, cũng không để ý nhiều, nhưng phong thư bị đốt chỉ còn lại có một nửa hắn lại nghiêm túc mà nhìn kỹ.

"Ngươi còn có gì để giải thích sao?" Tiêu Nghiêu ném nửa phong thư kia qua.

Giấy viết thư bay bay rơi xuống bên chân Nhàn Quý phi, nàng lập tức nhặt lên, giấy viết thư bị đốt mất một nửa, còn mang theo mùi khói lửa mịt mù, xông thẳng vào mũi.

Trên giấy viết thư chỉ có hai hàng chữ: Việc hỏng, rời đi kinh đô, tiền bạc chuẩn bị, lui vào núi rừng.

Tổng cộng chỉ có mười mấy chữ như vậy, cũng đã nói rõ ràng, đôi tay Nhàn Quý phi cầm giấy viết thư đều phát run.

"Đây là cái gì? Thần thiếp trước nay chưa thấy qua, thư này cũng không phải là thần thiếp viết." Trong lòng nàng dâng lên từng đợt lạnh lẽo, đột nhiên quỳ rạp xuống đất, ngữ khí tha thiết nói: "Hoàng thượng, ngài tin ta, thứ này thật sự không phải thần thiếp viết."

"Bút tích là của ngươi đi?" Tiêu Nghiêu lạnh giọng hỏi một câu, hắn xoay ngọc ban chỉ trên ngón tay cái, ngữ khí lại có vẻ không nhanh không chậm.

Nhưng biểu tình cương lãnh trên mặt hắn đủ để cho người hiểu rõ, hiện tại Hoàng thượng đang nhẫn nại tính tình để hỏi, lúc nào cũng có thể bùng nổ.

Chữ viết này nhìn qua giống như là nàng viết, nhưng mà nó không có quan hệ gì với nàng.

Nhàn Quý phi hoảng loạn mà lắc đầu, cao giọng kêu la: "Hoàng thượng, thật sự không liên quan với thần thiếp, thần thiếp không có viết phong thư này, ở loại thời điểm này thần thiếp sao có thể cành mẹ đẻ cành con được. Nhất định là có người vu oan hãm hại ta, Hoàng Quý phi, nhất định là nàng ta! Nàng ta đã sớm muốn xuống tay với Đào Phi. Hoàng thượng, ngài tin ta đi, thần thiếp mưu hại Đào Phi cũng chả được lợi gì, cũng chỉ có Hoàng Quý phi có quyền lực, chỉ thiếu sủng ái, nàng ta cần phải nhổ cái đinh trong mắt cái gai trong thịt này đi, nếu không sao có thể an tâm được?"

Bây giờ nàng thật sự sợ hãi, tất cả chứng cứ đều gây bất lợi với nàng, dù nàng có nói không phải là đồ của nàng, nhưng mà mấy thứ này thật sự tìm được từ trong cung của nàng, cũng là cung nữ của nàng đốt.

Cho dù nàng muốn phủ nhận thế nào cũng không có tác dụng.

Chúc Mẫn nhìn Nhàn Quý phi nhảy nhót lung tung như vậy, nhưng lại không thể làm gì được, không khỏi cong khoé môi lên.

Nàng biết người thắng nhất định là nàng.

"Hoàng thượng, nô tài còn tìm thấy cái khăn gấm này. Là giấu ở tầng dưới cùng trong hộp trang sức của Nhàn Quý phi, bên trên thêu hoa lan, cùng trên người thích khách đã chết giống nhau như đúc."

Trương Thành lại đưa lên một cái chứng cứ cuối cùng, hoàn toàn trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.

Trên mặt Nhàn Quý phi đều là vẻ khó có thể tin, nàng lớn tiếng thét to: "Chuyện này không có khả năng, cái khăn này bị đốt lâu rồi, sao có thể vẫn còn được? Là ai bỏ vào ——"

Bởi vì nàng hoàn toàn mất đi lý trí kêu gào, cũng tự đẩy chính mình vào trong vực sâu.

Chuyện mời thích khách ám sát Tần Phiên Phiên, rơi xuống trên đầu nàng, gần như là ván đã đóng thuyền.

Tiêu Nghiêu ngẩng đầu, ánh mắt âm lãnh mà nhìn nàng một cái, cũng ném cái khăn xuống đất, để nàng xem rõ ràng.

"Không cần trẫm phải hỏi lại đi, thực hiển nhiên không oan uổng ngươi. Nhàn Quý phi, trẫm nhớ rõ ngươi là người cũ trong cung, trẫm cho ngươi nhiều như vậy, ngươi còn có cái gì không hài lòng? Ngay cả đứa bé đầu tiên của trẫm cũng không buông tha, tâm tư thật ác độc."

Hắn nói không nhanh không chậm, như là cơn tức giận đã đi qua.

Nhàn Quý phi quỳ hai đầu gối xuống đất, bò tới trước mặt Tiêu Nghiêu, nước mắt rơi đầy trên mặt.

"Hoàng thượng, mấy thứ này thật sự đều không phải là thần thiếp. Còn bà mụ kia, thần thiếp chỉ là muốn dọa Đào Phi, cũng không muốn bà ta thật sự hành thích. Thần thiếp không biết sao bà lại cãi lại mệnh lệnh của thần thiếp, lâm thời thay đổi, còn xin Hoàng thượng tha thứ cho thần thiếp. Thần thiếp biết sai rồi, nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, lần sau cũng không dám nữa......"

Nàng biết mình có nói cái gì nữa, Hoàng thượng cũng sẽ không tin, chỉ có liều mạng xin tha, chờ đợi Hoàng thượng nể tình nàng hầu hạ nhiều năm, có thể để lại cho nàng một con đường sống.

Nàng gắt gao ôm lấy đầu gối Tiêu Nghiêu, khóc như mưa, lại không dám để nước mắt rơi trên đùi hắn, nàng biết Hoàng thượng ghét nhất nữ nhân khóc như vậy.

Nhưng giờ nàng đã cùng đường rồi, không còn cách nào nữa.

Tiêu Nghiêu đột nhiên đứng lên, liên tục lùi vài bước, giữ khoảng cách với nàng, hiển nhiên là không muốn tha cho nàng.

"Nếu việc này là Hoàng Quý phi vạch trần, vậy giao cho ngươi xử trí đi."

Hắn trầm ngâm một lát, tầm mắt đảo ở trên người hai nữ nhân một vòng, cuối cùng đưa ra quyết định như thế.

"Thần thiếp tuân chỉ, nhất định sẽ không làm Hoàng thượng thất vọng. Mang đi!"

Chúc Mẫn cố gắng kiềm chế ý cười trên mặt, vung tay lên liền có người đi vào kéo Nhàn Quý phi ra bên ngoài.

Nhàn Quý phi tất nhiên không chịu đi, nàng vẫn còn lớn tiếng kêu lên: "Hoàng thượng, ngài đừng bị nữ nhân này lừa gạt. Một đám nữ nhân trong cung đều biến thành hòn đá kê chân của nàng ta, sớm hay muộn cũng có một ngày nàng ta sẽ xuống tay với Tần Phiên Phiên. Năm đó chính là nàng ta đối phó với Tần Kiêu như vậy, Tần Kiêu căn bản là ——"

Đáng tiếc nàng chưa kịp nói xong một câu cuối cùng, cũng đã bị đại cung nữ bên người Chúc Mẫn lấy khăn chặn miệng lại.

Có một số việc đã qua lâu rồi, liền không cần phải nhắc lại nữa.

Nhàn Quý phi trực tiếp bị một đường kéo đi, cuối cùng kéo vào Đoan Mẫn điện.

Trở lại tẩm điện của mình, Chúc Mẫn liền hoàn toàn thả lỏng xuống, nàng nâng khóe miệng mắt lạnh nhìn về phía Nhàn Quý phi, mặt mày toàn là vẻ đắc ý.

Nhàn Quý phi bị hai tên thái giám khoẻ mạnh gắt gao ấn nàng quỳ rạp xuống đất, không thể động đậy.

"Chúc Mẫn, ngươi tiện nhân này, ta biết ngay ngươi không có ý tốt mà. Ngươi đã nói nhất định sẽ không kéo chân sau của ta, lúc cần thiết còn muốn giúp ta một phen, đây là ngươi không phản bội sao?"

Cho dù Nhàn Quý phi không nâng được đầu lên, cũng vẫn muốn chửi ầm lên, thua người không thua trận.

Hoàng Quý phi ngồi ở trên ghế, vốn là thái độ dè dặt cẩn thận ở trước mặt Hoàng thượng, giờ đã hoàn toàn biến mất không thấy.

Nàng ho nhẹ một tiếng, bưng lên một ly trà nóng khẽ nhấp một ngụm, nước trà làm ấm dạ dày lúc trước, giờ lại làm cổ họng đau như bị dao cắt.

"Mang gương tới đây." Nàng nghẹn nói một câu, lập tức có cung nữ dâng lên gương đồng.

Nàng ngửa đầu cẩn thận soi, liền thấy trên cổ có vết ấn năm ngón tay rõ ràng, đỏ bầm như sắp chảy ra máu, hiển nhiên là bị thương không nhẹ.

Mãi đến lúc Nhàn Quý phi mắng mệt mỏi, nàng mới đặt gương đồng sang một bên, chậm rì rì mà đi qua.

"Phản bội? Ta chỉ là đem những thương tổn năm đó ta phải chịu, đẩy ngược lại lên người của ngươi. Năm đó nữ nhân cả vương phủ liên thủ, muốn đẩy Tần Kiêu ra khỏi phủ, kết quả mắt thấy sắp thành công, ngươi lại mời sát thủ tới giết ta. Nếu không phải ta mạng lớn, có nha hoàn trung tâm bảo vệ chủ ở đó, thì ta đã sớm trở thành một khối thi thể. Nhưng ta vẫn bị thương nặng, nếu không sao có thể ở thời điểm mấu chốt như vậy ta lại trốn đi Tĩnh Tư Am chứ. Mọi người đều được hưởng thụ thành quả thắng lợi, ngươi, Nguyệt Quý phi, Thư Quý phi còn có Minh Quý phi ngu xuẩn, cùng với Tô Uyển Nghi nửa chết nửa sống kia nữa. Mỗi một người đều là người quen của ta, lúc ta lẻ loi rời khỏi vương phủ, một đám các ngươi đều cười thật vui vẻ."

Chúc Mẫn vừa nói vừa vươn một bàn tay, đột nhiên túm lấy búi tóc của nàng ta, kéo đầu nàng ta từ trên mặt đất lên.

Nhàn Quý phi bị bắt ngửa ra sau, nàng muốn giãy giụa, nhưng mà hai cái thái giám kiềm chế nàng rất chặt, không thể thoát được. Chỉ có thể giống một con sơn dương đợi bị làm thịt, lộ ra cái cổ nhỏ dài.

Chúc Mẫn khẽ nheo mắt lại, nhìn cái cổ bóng loáng trắng tinh trước mắt, lại nghĩ đến cái ấn năm ngón tay trên cổ mình, càng tức giận đến đỏ mắt.

Nàng như muốn hả giận duỗi tay ra bóp cổ Nhàn Quý phi, nhưng mà tay nàng tất nhiên không có sức bằng nam nhân, cũng không thể lập tức bóp chặt, nên đổi thành hai tay.

Nhàn Quý phi bị nàng bóp đến trợn trắng mắt, hơi cúi đầu muốn há mồm cắn nàng.

"Bốp ——" Hoàng Quý phi hung hăng cho nàng một cái tát.

"Hôm nay cũng không tính là hãm hại, tổ chức sát thủ kia vốn dĩ có thiên ti vạn lũ quan hệ với ngươi. Năm đó sát thủ làm ta bị thương nặng, chính là đến từ nơi đó. Ngươi đưa cho bọn họ vô số tiền bạc, nhưng sao giờ lại quên mất rồi? Ta chỉ là nói chuyện này ra, giả tạo mấy cái chứng cứ, nhưng mà kết quả vẫn giống nhau. Ngươi, chính là nữ nhân xấu xa muốn giết chết Đào Phi."

Hoàng Quý phi cười lạnh một tiếng, hôm nay tất cả đều bị nàng nắm trong lòng bàn tay, nàng luôn luôn là một nữ nhân có thù tất báo.

"Phi!" Nhàn Quý phi phun nước miếng tới chỗ nàng, trên mặt mang theo vẻ khinh thường: "Ngươi không muốn sao? Ngươi chỉ sợ ngay cả nằm mơ cũng muốn ăn tươi nuốt sống Tần Phiên Phiên cùng nhi tử nàng ta mới sinh ra đi, đừng có ở đây giả bộ nhân từ nương tay. Ta đúng là đã coi thường ngươi rồi, ngươi lại có thể đào sâu đến mức lôi ra cả tổ chức sát thủ như vậy, còn sắp xếp bẫy rập lấy giả đánh tráo như vậy, nếu không phải ta thật sự không viết thư cũng không đưa ngân phiếu, thì ngay cả chính ta cũng sẽ bị ngươi lừa rồi."

Hoàng Quý phi nghe nàng nói như vậy, bỗng nhiên trên mặt toát ra biểu tình cực kỳ vui sướng, trong ánh mắt tràn ngập đắc ý.

"Ngươi cho là mấy năm kia ta ra cung là để lãng phí sao? Tuy rằng ta không ở bên người Hoàng thượng, không thể tranh sủng như các ngươi, nhưng ta vì để rạng rỡ trở về, mà làm không ít chuyện. Tỷ như nuôi dưỡng tổ chức sát thủ, Hoàng thượng có một cái nói đúng, có nhiều thời gian nhàn rỗi như vậy, nuôi một đám sát thủ vẫn là có thể. Lúc trước ngươi sai ở chỗ sau khi dùng xong đám sát thủ kia liền bỏ, không tiếp tục phát triển, mãi đến lúc muốn giết Tần Phiên Phiên, mới nhớ tới có một tổ chức như vậy, ngươi thật cho rằng đám sát thủ máu lạnh này, có thể nhớ rõ ngươi lâu như vậy sao, giống như một con chó gọi thì đến đuổi thì đi? Nếu không phải ta đào hố trước giúp ngươi, bọn họ sao có thể để ý đến ngươi?"

Chúc Mẫn nói đến những việc này, hoàn toàn xuất phát từ trạng thái dương dương tự đắc, cũng không trách nàng đắc ý như thế.

Cho dù là ai đoạt được vũ khí của địch nhân ba năm trước thương tổn mình để mình lợi dụng, lại trả thù ngược lại địch nhân, loại cảm giác này thật sảng khoái, không có thứ gì có thể sánh bằng được.

"Ngươi, ta cũng chuẩn bị tốt mọi thứ cho ngươi, ngươi cũng không phụ sự mong đợi của mọi người mà sử dụng. Kế tiếp chính là làm hai sát thủ bà mụ diễn một vở kịch, từ lúc bắt đầu trận diễn này không phải đối phó Tần Phiên Phiên, mà là ngươi. Giết nàng, tương lai còn dài, nhưng với ngươi, một khắc ta cũng không thể chịu đựng thêm. Tần Kiêu chân trước vừa ra phủ, phía sau ta cũng đi theo ra phủ, rõ ràng ta cũng là người thắng, nhưng ta lại giống như chó nhà có tang mà rời khỏi vương phủ, cái loại cảm giác thất bại này, ngươi cái người thắng này nhất định sẽ không hiểu được. Cho nên ta muốn cho ngươi nếm thử loại mùi vị này."

Chúc Mẫn đi qua, bóp lấy cằm nàng, trong ánh mắt lộ ra mười phần hận ý.

"Trò hay còn chưa có mở màn, ngươi cũng đã xuống sân khấu, kẻ thất bại nghèo túng." Chúc Mẫn cười lạnh một tiếng.

Tới bây giờ Nhàn Quý phi mới hiểu được, từ lúc bắt đầu mình cũng đã rơi vào trong bẫy, chính là một con sơn dương đợi làm bị thịt, vậy mà nàng còn đắc chí mà nhảy nhót bên trong bẫy.

"Ta không nên viết thư bảo ngươi trở về, không nghĩ tới sau khi ngươi trở về, người thứ nhất ngươi vặn ngã lại là ta." Nhàn Quý phi vừa nói vừa đỏ hốc mắt, hối hận không thôi.

Chúc Mẫn hướng lắc lắc ngón tay về phía nàng, đầy mặt không tán đồng nói: "Sao có thể chứ? Cho dù chính ngươi không nghĩ ra tìm ta hồi cung, người hầu hạ bên cạnh ngươi cũng sẽ nhắc nhở ngươi. Dù sao vì thu mua người của ngươi, mấy năm nay ta phải dùng giá cao, các nàng ăn uống đúng là càng ngày càng lớn, cũng nên nhả hết tiền bạc lúc trước ra rồi."

Nhàn Quý phi bừng tỉnh, khó trách cái khăn gấm bị giấu ở tầng dưới cùng trong hộp trang sức của nàng, lại vừa lúc bị Trương Thành điều tra ra, còn nhìn thấy có người đốt thư, một vòng lại một vòng, chính là vì muốn mạng của nàng.

..........

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio