Độc Sủng Thánh Tâm

chương 145: phong hậu đại điển

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Bình Dung hoa

Beta: Hy Hoàng Thái phi

Tần Phiên Phiên chỉ cảm thấy đau đầu, đã tiểu lên cái kim quan này, còn muốn làm gì nữa đây.

Nàng có biện pháp gì cũng ngăn không được con "chim" của Tiêu Nháo Nháo đâu.

"Để cho Trương Hiển Năng xử lý đi, cái rắm nào lớn một chút cũng đến hỏi." Sắc mặt Tiêu Nghiêu có phần khó coi.

May mắn là hắn không đeo cái kim quan kia, nếu không thế nào cũng sẽ phát giận. Nhưng nếu cứ cho là như vậy, tâm tình cũng sẽ không tốt đẹp lắm, cái này gọi là gì.

Trương tổng quản lập tức đi theo, vừa đi vừa thở dài, thấp giọng nói: "Các ngươi cũng thành thật quá đi, sự tình kiểu thế này cứ lén tìm ta là được, cần gì đi nói với hai vị chủ tử. Hai người đang nói chuyện, một hai đòi phải quấy rầy bọn họ. Huống hồ chuyện này của tiểu hài tử là bình thường, ngươi nói cho bọn họ thì bọn họ cũng đâu có biện pháp nào."

Chờ bọn họ đều lui rồi, nội điện chỉ còn có hai người bọn họ. Tần Phiên Phiên cùng Tiêu Nghiêu liếc nhau một cái, bỗng nhiên cười "Phụt" ra tiếng.

Tiêu Nghiêu cũng bất đắc dĩ mà cười, may mắn đây không phải là kim quan hắn đang dùng. Nếu Tiêu Nháo Nháo tiểu lên cái kim quan này, đây sẽ trở thành chuyện đời đời truyền lại, Tiêu gia liệt tổ liệt tông chắc là sẽ đội mồ sống dậy, tìm hắn tính sổ.

"Hoàng Thượng, đứa con nít hay tiểu bậy này, ngài muốn phong hắn làm Thái tử?"

Tần Phiên Phiên vừa nhớ tới lúc nãy hai người thảo luận về ngôi vị Hoàng hậu cùng việc phong Thái tử, liền nhịn không được, cười càng dữ dội hơn.

"Cười cái gì cười, đó không phải nhi tử của nàng à? Cười nhạo hài tử nhà mình, chẳng lẽ nàng không có tật xấu sao? Trẫm đều nói chờ nó tròn một tuổi mới tính đến chuyện này, tóm lại không thể ở trên đại điện tuyên thánh chỉ, không chừng đang tuyên chỉ thì nó cởi quần muốn đi tiểu thì sao?"

Tiêu Nghiêu bất đắc dĩ nói vài câu, duỗi tay muốn véo mặt nàng.

Tần Phiên Phiên nghĩ tới tình huống mà Hoàng thượng vừa mới tưởng tượng ra, lại cười to ra tiếng.

Về phần Tiêu Nháo Nháo bị cười nhạo, buổi tối lại thêm vào "Nhật ký trưởng thành vui vẻ của Tiêu Nháo Nháo", là Tiêu Nghiêu tự mình viết.

"Hôm nay ta đã được tám tháng rồi, phụ hoàng và mẫu phi nhắc tới phải chờ ta một tuổi mới lập ta làm Thái tử, nhưng mà ta lại tiểu ướt kim quan mà phụ hoàng dùng lúc còn là Vương gia. Mẫu phi cười to ba mươi tiếng, chọc ta là Thái tử đi tiểu. Phụ hoàng nghiêm khắc lên án mạnh mẽ mẫu phi, không nên cười ta như thế, một đứa trẻ lúc còn nhỏ, tâm hồn rất yếu ớt, đừng tưởng rằng nó cái gì cũng đều không hiểu, kỳ thật nó đều hiểu. Xin phụ mẫu đừng vui đùa trên nỗi khổ của con cái. Ta cảm thấy phụ hoàng nói rất đúng, phụ hoàng anh minh thần võ [] mạnh mẽ tuyệt vời không ai sánh bằng, đúng là ngôi cửu ngũ của Đại Diệp ta. Phụ hoàng là phụ hoàng tốt nhất trên đời.."

[] Anh minh thần võ (英明神武): anh minh, sáng suốt.

Tiêu Nghiêu sau khi viết xong, cẩn thận thưởng thức một lát, vô cùng vừa lòng gật gật đầu.

Hong khô mực xong mới đi tắm.

Không ngờ trong khi hắn đang tắm gội, Tần Phiên Phiên tay chân nhẹ nhàng đi tới, cầm nhật ký lên nhìn thử.

Đối với hành vi tự đội mình lên đầu của hắn, Tần Phiên Phiên khịt mũi tỏ vẻ coi thường.

Nàng nhấc bút lên, vừa xóa xóa vừa sửa sửa.

"Mẫu phi đúng là cười, nhưng không phải cười ta, mà là cười phụ hoàng. Phụ hoàng là đồ ngốc, đại ngốc!"

Chữ viết cuồng bạo đặt kế chữ viết đẹp đẽ, vừa thấy liền biết là xuất phát từ hai người khác nhau.

Sau khi nàng viết xong, thưởng thức một hồi, mới nhẹ giọng cười hắc hắc mà trở về.

Sau khi Tiêu Nghiêu tắm gội thần thanh khí sảng, nước ấm bốc hơi trong bồn tắm hấp cái não hắn hơi to ra một chút xíu, nằm xuống liền bắt đầu tưởng tượng.

Tưởng tượng một tí, là có thể nghĩ đến sau này khi lớn lên Tiêu Nháo Nháo có bao nhiêu tuấn tú và thông tuệ, cầm được quyển nhật ký này, nhất định sẽ cảm thấy phụ hoàng yêu thương hắn nhiều như thế nào.

Hắn cứ tưởng tượng như vậy một hồi, liền khống chế không được lòng kiêu ngạo tự mãn của bản thân, lập tức lại lén lút đem quyển nhật ký ra, muốn thưởng thức câu văn mình vừa viết một chút.

Kết quả liếc mắt một cái liền thấy bị thêm hai câu nữa, ngay tức khắc bắt đầu bốc hỏa.

A, quả đào tinh này không ngoan chút nào.

Hắn cầm lấy bút thêm một câu: Nàng ấy mới đại ngốc! Mẫu phi ngốc nhất ngốc nhất ngốc nhất trên đời!

Sau khi viết xong, nội tâm Tiêu Nghiêu dịu xuống không ít, hắn buông bút, lòng vui rạo rực bước vào nội điện.

Hai người đồng thời mang ý xấu, đồng thời cảm thấy đối phương không biết mình làm cái gì, cảm thấy mỹ mãn mà bước đi.

Công việc trong cung lại lần nữa lu bù lên, các phi tần thậm chí cũng không biết Thượng Cung Cục dẫn đầu sáu cục tại sao lại thường xuyên ra ra vào vào nườm nượp như thế.

Hỏi thăm mấy lần cũng không thám thính ra cái gì, nếu được trả lời thì cũng chỉ cho có lệ.

Hỏi một tiểu cung nữ bình thường, vẻ mặt các nàng cũng mờ mịt. Còn đến hỏi nhóm nữ quan, cái gì cũng hỏi không ra, hậu cung đã hoàn toàn thành thiên hạ của Tần Phiên Phiên.

Ly cốc, chén rượu, đũa bạc, có người sáng suốt nhìn ra có vẻ là đang chuẩn bị tiệc rượu gì đó, tức khắc liền yên lòng.

Có lẽ là sắp nghênh đón ngày hội gì đó.

Nhưng ai cũng không nghĩ rằng ác mộng tới nhanh như vậy. Ở hậu cung, sau một hồi khoái mã gia tiên [] để chuẩn bị, Khâm Thiên Giám liền chọn một ngày lành tháng tốt, bất kể là hậu cung hay là tiền triều, lại lần nữa treo đèn lồng đỏ khắp nơi, đi tới đâu cũng cảm nhận được bầu không khí vui mừng hớn hở.

[] Khoái mã gia tiên (快马加鞭): quất roi để cho ngựa chạy nhanh hơn, còn có nghĩa là cố gắng hết sức.

"Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, Tần thị Phiên Phiên, từ khi vào cung tới nay, đoan mẫn giai tuệ [], dung nhan đẹp đẽ, rất hợp ý Trẫm. Chấp chưởng hậu cung, càng vất vả công lao càng lớn; dưỡng dục Hoàng trưởng tử, vất vả vô cùng. Nay sắc phong làm chính cung Hoàng hậu, cùng trẫm hưởng non sông muôn đời."

[] Đoan mẫn giai tuệ: Đoan (端) nghĩa là đoan trang; Mẫn (敏) nghĩa là nhanh nhẹn, sáng suốt; Giai (佳) nghĩa là người con gái đẹp; Tuệ (慧) nghĩa là thông minh.

Giọng nói chói tai của Trương Hiển Năng vang lên trong điện thật lâu. Tần Phiên Phiên mặc một bộ phượng bào màu đỏ, mặt trên dùng chỉ vàng thêu bách điểu triều phượng, đuôi của phượng bào kéo thật dài phía sau, đầu đội mũ phượng, mũi giày đính hạt vàng, vô cùng tráng lệ huy hoàng, khí chất cao quý thanh nhã.

Khuôn mặt nàng hôm nay được trang điểm kỹ càng, môi đỏ bừng, mặt mày thon gọn, đẹp bức người.

Đây là lần đầu tiên Tần Phiên Phiên bước vào Quang Minh điện, nàng từ bậc thang thật dài trước cửa điện bước từng bước đi lên. Hoàng thượng mặc long bào đen, ngũ trảo kim long [] trên người dưới ánh nắng càng thêm rực rỡ lấp lánh, vừa lúc hợp lại cùng bách điểu triều phượng trên người nàng càng tăng thêm sức mạnh.

[] Ngũ trảo kim long (五爪金龙): rồng có năm móng tượng trưng cho Hoàng đế.

Khi nàng đi đến bước cuối cùng, Hoàng thượng vươn tay, nàng đặt bàn tay mình vào trong bàn tay của nam nhân ấy, mười ngón nắm chặt.

Long phượng trình tường [], Đại Diệp nghênh đón thời đại mới.

[] Long phượng trinh tường (龙凤呈祥): rồng và phượng hoàng sánh đôi, tượng trưng cho Hoàng thượng và Hoàng hậu.

Vị trí Hoàng hậu bị bỏ trống hơn bốn năm, rốt cuộc cũng được nghênh đón chủ nhân của nó, hậu cung cũng sẽ không trở thành rắn không có đầu nữa.

Tần Phiên Phiên trở thành người đứng đầu hậu cung danh chính ngôn thuận, hơn nữa rốt cuộc không ai có thể cướp được.

Bên trong Quang Minh điện, bên cạnh long ỷ đặt thêm phượng ỷ. Tuy rằng chỉ có một ngày nàng có thể ngồi trên đó nhận quỳ lạy của quan lại, loại vinh dự này làm Tần Phiên Phiên hưng phấn đến phát run.

Bàn tay Tiêu Nghiêu dày rộng mà ấm áp, nhận thấy được nàng đang run rẩy liền nhéo nhéo tay nàng.

Tần Phiên Phiên quay đầu nhìn hắn, liền thấy Hoàng thượng nhìn về phía nàng cong cong khóe môi, cười trấn an.

Cảm xúc khẩn trương trong lòng nàng lập tức liền dịu xuống, kín đáo thở phào nhẹ nhõm.

Hai người mười ngón giao nhau, cùng vào Quang Minh điện, quan lại phân thành hai hàng đứng ở trong điện, để lại phần đường đi được trải thảm đỏ, luôn kéo dài đến phía trước long ỷ.

Tiêu Nghiêu kéo tay nàng, đi đến long ỷ, hai người xoay người lại đối mặt với quan lại.

"Vi thần bái kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương. Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

Đủ loại quan lại quỳ lạy chầu mừng, toàn bộ quỳ sát ở trong điện, hành đại lễ.

Nghe hàng loạt giọng nói vang lên đều nhau, nhìn văn võ bá quan hướng về nàng khom lưng dập đầu, tim Tần Phiên Phiên bỗng nhiên đập nhanh hơn, cảm giác mình sắp hít thở không thông, giống như đang khẩn trương và kích động.

Thảo nào tất cả nữ nhân đều muốn bò lên, tranh lấy vị trí chủ nhân lục cung.

Hoàng Quý phi và Hoàng hậu tuy rằng chỉ kém có một bậc, nhưng lại khác nhau một trời một vực.

"Các vị ái khanh bình thân." Tiêu Nghiêu vẫy vẫy bàn tay.

Văn võ bá quan đứng dậy, Tiêu Nghiêu nhìn Tần Phiên Phiên ngồi trên phượng ỷ, mới xoay đầu ngồi xuống long ỷ, buổi chầu chính thức bắt đầu.

Hôm nay vì đại điển phong hậu, thời gian lâm triều cũng dài hơn. Đương nhiên hôm nay lâm triều chủ yếu là để công bố với triều thần thiên hạ, trên cơ bản là dịp để khen Hoàng Thượng và Hoàng hậu, tán thưởng một chút rằng Đại Diệp có hai người cai trị, về sau sẽ càng thêm thịnh vượng phồn vinh.

Tuy nói Đại Diệp Hoàng hậu hoàn toàn không có quyền lực ở tiền triều, nhưng bề ngoài phải tỏ ra là thế.

Hoàng hậu và Hoàng thượng cùng nhau lo chuyện triều chính hoặc hoàn toàn mặc kệ chỉ để ý tới hậu cung cũng có.

Rốt cuộc tố chất Hoàng hậu cũng so le không đồng đều. Lại nói nếu người như Cao Thái hậu làm Hoàng hậu, ai dám cho bà lo liệu triều chính, khẳng định là sẽ thành trò cười.

Tần Phiên Phiên xuất thân thứ nữ, Tần gia gia học uyên thâm [] đối với những việc này thì cho nàng tiếp xúc rất ít. Ở phương diện chuyện tiền triều, nàng đã sớm biểu lộ rõ ràng với Hoàng thượng, sẽ không động vào.

[] Gia học uyên thâm (家学渊源): gia đình có truyền thống học giỏi.

Tiêu Nghiêu ngồi ở trên long ỷ, một tay chống cằm, dáng vẻ nghiêm túc lắng nghe.

Bắt đầu từ Tả thừa tướng, liên tục ba vị quan ra mặt hung hăng khen Đế Hậu một hồi.

Lúc sau trong điện liền yên tĩnh lại, hiển nhiên điều nên nói đều nói xong, hiện tại nên bãi triều.

Tiêu Nghiêu lại rất không hài lòng, hắn chờ mãi chờ mãi vẫn không thấy ai, trừng mắt liếc thuộc hạ một cái, ánh mắt dạo qua đám người đứng ở dưới một vòng, nói: "Tào Đại học sĩ, ngươi ngày thường hoạt ngôn nhất. Trẫm cho ngươi một cái ví dụ, ngươi có thể nói nửa ngày, hôm nay sao lại không nói? Đại điển phong Hậu, vô cùng quan trọng, ngươi cũng không thể giả câm vờ điếc đâu. Tiếp tục lấy tài ăn nói của ngươi ra, làm cho Hoàng hậu cũng phải nhìn một cái. Nhóm thần tử của Đại Diệp, ở thời khắc mấu chốt có thể văn có thể võ, ở lễ mừng cũng có thể tùy cơ ứng biến."

Hoàng thượng vừa nói ra lời này, trong điện liền yên tĩnh đến xấu hổ.

Kỳ thật ai đều biết Hoàng thượng có ý tứ gì, chính là muốn Tào Đại học sĩ tiếp tục khen, hơn nữa vẫn là khen cho Hoàng hậu nghe.

Sắc mặt vài vị ngự sử lập tức trở nên vi diệu, đây chẳng lẽ là bọn họ phải lấy lòng Hoàng hậu nương nương, muốn bọn họ dùng đầy bụng kinh luân đi khen?

Thậm chí, trong mắt một ít triều thần, việc này không khác gì Chu U Vương phóng hỏa gọi chư hầu, chọc mỹ nhân cười [].

[] Xem điển tích ở cuối chương.

Bọn họ gian khổ học tập mười mấy năm, mới bò lên được vị trí này, cũng không phải đại tài tiểu dụng [] như thế, để Hoàng thượng dỗ Hoàng hậu nương nương vui vẻ.

[] Đại tài tiểu dụng (大材小用): đồng nghĩa với câu "dao trâu mổ gà", ý chỉ không biết khai thác sở trường của người khác, bắt họ phải làm những việc lặt vặt.

Tiêu Nghiêu vừa thấy biểu cảm của đám người bên dưới, liền biết bọn họ suy nghĩ cái gì, mày lập tức nhíu lại.

Hắn giơ tay ấn giữa hai chân mày một chút, trầm giọng nói: "Được rồi, Trương Ngự sử, ngươi đừng mở miệng, trẫm biết ngươi muốn nói gì. Ngươi đơn giản muốn nói trẫm ngu ngốc vô năng, chỉ biết sắc đẹp, đem các ngươi ra nhảy nhót giống như vai hề, muốn văn võ bá quan các ngươi giống như con hát, biểu diễn trước mặt Hoàng hậu, việc này đâu khác gì nhục nhã các ngươi. Đúng không? Các ngươi đang nghĩ đến chuyện này phải không?"

Lời nói không chút khách khí, mấy tên quan viên tỏ vẻ vô cùng xấu hổ.

Lời này bọn họ đặt trong lòng mình là một chuyện, nhưng là từ trong miệng Hoàng thượng nói ra, lại là chuyện khác, trong lòng mọi người khiếp sợ đến hoảng.

Đây là chọc giận Hoàng thượng rồi?

Tả thừa tướng ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: "Hoàng thượng hiểu lầm, Trương Đại nhân chưa nói cái gì hết. Hôm nay là đại điển phong hậu của Hoàng hậu nương nương, đương nhiên tất cả mọi người đều rất vui mừng."

Tả thừa tướng làm người hoà giải, lúc này theo bản năng đứng ra muốn giải thích.

Tiêu Nghiêu ho khan một tiếng, cũng không vì câu nói của ông ta mà thay đổi, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như cũ, trầm giọng nói: "Trẫm mỗi ngày thượng triều cùng chư vị ái khanh, Đại Diệp có thể phồn vinh thịnh vượng như vậy, đương nhiên công lao của các vị không ít. Trẫm cho các ngươi khen Đại Diệp một chút, thật sự là muốn các ngươi thành đám xiếc khỉ sao? Hoàng hậu chỉ có lần phong hậu này mới đến tiền triều mà thôi, trẫm muốn cho nàng ấy nhìn thấy các ngươi có bao nhiêu nỗ lực, Đại Diệp ta có bao nhiêu phồn thịnh. Vậy mà sắc mặt của một vài ái khanh kia thật là khó coi, sao nào, không muốn khen vậy không khen. Có vài ái khanh quanh năm suốt tháng đều nói Đại Diệp có bao nhiêu điều không tốt, thật vất vả để cho ngươi khen một lần, vậy mà còn ki bo vốn từ của mình."

Giọng nói của ngôi cửu ngũ biểu lộ rõ ràng sự mất hứng. Triều thần đang bất mãn trong lòng, bị Hoàng thượng nói như vậy, tức khắc liền cảm thấy suy nghĩ của mình bắt đầu lệch lạc.

Hoàng thượng đây là xem bọn họ như người một nhà, muốn khoe khoang cho Hoàng hậu xem, việc này thật bình thường, Nếu phu nhân bọn họ ở chỗ này, bọn họ cũng muốn thêu dệt rằng Đại Diệp vô cùng phồn vinh, tại sao họ phải cẩn trọng đến thế..

"Hoàng thượng nói rất đúng, vi thần đang muốn nói. Nghĩ tới Đại Diệp ta từ khi khai quốc tới nay, từ Thái tổ đến Cao tông một đường mở rộng lãnh thổ, sĩ nông công thương, phát triển toàn diện, bá tánh an cư lạc nghiệp. Không thể không kể đến nỗ lực của Hoàng thượng cùng chư vị đồng liêu, lão có người nuôi, trẻ có chỗ ở, không nhặt của rơi trên đường, tư tưởng dân chúng ngày càng cởi mở hơn......"

Trương Ngự sử đứng dậy, miệng lưỡi lưu loát đến mức muốn dừng không được.

Tần Phiên Phiên sửng sốt, quay đầu lại nhìn nam nhân ngồi ở trên long ỷ. Hắn nhẹ nhàng nheo lại đôi mắt, khóe môi hơi hơi cong lên, rõ ràng đối với vị Ngự sử đại nhân thao thao bất tuyệt này, cảm thấy mười phần vừa lòng.

Trương Ngự sử nói vài câu, Tiêu Nghiêu liền gật đầu vài cái.

Trên thực tế hắn cũng không muốn quá nhiều, cái gì mà giữ thể diện trước mặt Hoàng hậu, đều là hắn bịa.

Hắn ở trước mặt Tần Phiên Phiên luôn luôn anh dũng uy vũ, không cần giấu diếm, nếu văn võ bá quan nói Đại Diệp không tốt, cùng không liên quan gì đến bộ mặt của hắn.

Hắn sở dĩ cố ý điểm danh Trương Ngự sử đứng ra khen, chính là bởi vì ngày thường tên ma cà bông này luôn đối nghịch với hắn, động một chút liền dỗi hắn, xem hắn làm cái gì đều mũi không ra mũi, mắt không ra mắt.

A, nhìn một cái, hiện tại không phải bị hắn trị đến mức thật dễ bảo sao, hắn nói khích lệ Đại Diệp một chút, Trương lão nhân liền nghiêm túc mà bắt đầu khen.

Cũng đã khen ra một đóa hoa rồi.

Trương Ngự sử không hổ xuất thân Trạng Nguyên, tài văn chương vô cùng tuyệt vời, từ bá tánh nói đến tình hình chính trị đương thời, từ quân đội nói đến thương nhân, đĩnh đạc mà nói, dường như không tạm dừng.

Nếu có học sinh đang làm kiểm tra ở đây, nhất định hai mắt sẽ tỏa sáng, cầm bút viết liên tục, đây là một quyển tài liệu xuất sắc tuyệt trần.

...

[] Chu U Vương (trị vì: TCN - TCN), tên là Cơ Cung Tinh, là vị vua thứ của nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc. Ông cũng là vị vua cuối cùng của thời kỳ Tây Chu. Chu U Vương đã có vương hậu họ Thân, con gái của Thân hầu, sinh thế tử Nghi Cữu. Năm TCN, Bao Quýnh bị tội với Chu U vương, bèn dâng lên ông một mỹ nữ là Bao Tự. Thấy Bao Tự duyên dáng, xinh đẹp tuyệt trần, Chu U Vương liền ngày đêm sủng ái. Bao Tự sinh được con trai là công tử Cơ Bá Phục.

Vì say mê Bao Tự, U vương muốn phế bỏ Thân hậu và thế tử Nghi Cữu để lập Bao Tự và Bá Phục.

Bao Tự rất ít khi cười. U vương tìm mọi cách để làm Bao Tự cười nhưng đều không thành. Quanh đất nhà Chu cai trị vốn xây nhiều tháp dầu để khi có giặc kéo đến thì đốt các cột lửa báo hiệu cho chư hầu đến cứu. Theo lời Quắc công Thạch Phủ, Chu U vương sai đốt lửa cho chư hầu mang quân đến để cho Bao Tự cười. U vương làm theo.

Quân chư hầu mấy nước lân cận trông thấy các cột lửa cháy, ngỡ là có giặc bèn hớt hải mang quân đến cứu. Đến kinh thành, thấy mọi người vẫn đi lại bình thường, không có giặc giã gì cả. Các chư hầu ngơ ngác nhìn nhau. Bao Tự ở trên đài trông thấy bật tiếng cười lớn. U vương vô cùng hoan hỉ vì làm được cho Bao Tự cười. Xong U vương lệnh cho các trấn chư hầu rút quân về vì không có giặc.

Từ lần Bao Tự cười, U vương rất mừng, lại sai đốt lửa phong đài lần nữa và các chư hầu lại bị lừa. Từ đó các chư hầu mất lòng tin vào thiên tử nhà Chu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio