Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Nga Quý tần
Tần Phiên Phiên trở thành Hoàng hậu, hậu cung ngoại trừ kinh ngạc vạn phần, cũng không tạo ra sóng gió gì.
Lúc trước vài vị phi tần có năng lực tổ chức nhìn không quen nàng độc sủng, nhóm Quý phi khởi xướng đánh đổ Tần Phiên Phiên đều đã rơi đài hoặc rời cung.
Dư lại mấy kẻ không phục, căn bản đều không thể làm nên chuyện.
Đừng nói ngáng chân Thưởng Đào các, một đám đều là kẹp chặt cái đuôi làm người, rốt cuộc ở hậu cung các nàng vẫn bị phụ thuộc, không chỉ không thể làm Tần Phiên Phiên ngột ngạt, còn phải thường thường lấy lòng nàng.
Miễn cho vị chủ nhân này nhìn ai không thoải mái, trực tiếp sai người ném vào lãnh cung, vậy thật là khóc cũng không có chỗ khóc.
Rất mau đã vào cuối mùa thu, săn bắn mùa thu mỗi năm một lần sắp bắt đầu rồi.
Từ sau khi Tiêu Nghiêu đăng cơ còn chưa tổ chức săn bắn quy mô lớn, lần trước thật vất vả tổ chức một lần loại nhỏ, còn bởi vì phong ba Tần Phiên Phiên và Tần Kiêu sinh non trên đường, làm lần săn thú đầu tiên còn chưa bắt đầu đã kết thúc.
Lúc sau lại bởi vì Tần Phiên Phiên mang thai sinh đứa nhỏ, liên tiếp hai năm đều không tổ chức, nên mới kéo dài tới hiện tại.
Năm nay lại không tổ chức, phỏng chừng không ít người sẽ phải thầm nghị luận, bãi săn ngoại thành tốn tiền lãng phí cũng không bỏ đi, quả thực là đốt tiền.
Gần đây Tiểu Na Tra Tiêu Nháo Nháo bắt đầu học đi, tinh lực của hắn vốn dĩ luôn tràn đầy giống như mọi đứa nhỏ, hiện tại bám vào đồ vật bắt đầu đi được rồi.
Rõ ràng lung lay muốn té ngã, hắn lại không chút sợ hãi, ngược lại trước sau là một bộ dáng nóng lòng muốn thử.
Người đi theo phía trước phía sau, ngẫu nhiên giang cánh tay cách hắn gần quá, hắn cảm thấy cản trở phương hướng hắn đi, còn muốn giơ tay đẩy ra.
Không nghĩ tới hắn vốn dĩ đứng còn không xong, còn muốn như vậy, luôn là té ngã.
Nhưng cũng may hắn không thích khóc, chỉ cần không phải ngã quá đau, hắn đều coi như không có việc gì.
Dùng lời Tiêu Nghiêu nói, hỗn tiểu tử này trời sinh có tinh thần mạo hiểm, bởi vì cảm thấy đi bộ rất có ý tứ, khao khát hướng tới tự do vô hạn, cho nên mới gấp không chờ nổi như thế.
Gần đây Tần Phiên Phiên và Thư Quý phi bận rộn thu xếp chuyện thu săn, vốn nàng không định đi, ở lại trong cung chơi đùa với Tiêu Nháo Nháo.
Nhưng Tiêu Nghiêu cảm thấy không ổn, nàng mới vừa lên làm Hoàng hậu, tốt nhất phải lộ mặt trước mặt các triều thần, huống hồ chuyến đi săn vốn dĩ chính là trong một tuần, rất nhiều quan viên đều mang theo gia quyến.
Người khác đều có mỹ nhân làm bạn, một mình ngôi cửu ngũ là hắn lại lẻ loi hiu quạnh, thật sự có chút không ổn.
"Nếu nàng không đi, tin ngày hôm sau trên giường của trẫm có đôi ba tầng mỹ nhân không mặc quần áo nằm trên đó không. Nếu trẫm không phản ứng các nàng, ngược lại đuổi các nàng ra ngoài, phỏng chừng đám triều thần sẽ cho rằng trẫm có bệnh tật gì, họ còn phải thấp thỏm lo âu miên man suy nghĩ, cảm thấy Tiêu gia không người nối nghiệp."
Trong tay Tiêu Nghiêu cầm một quyển sách, vừa nhìn vừa chậm rãi nói.
Sau khi nghe xong, thật ra Tần Phiên Phiên bị hắn chọc cười, tuy nói lời này của hắn có chút khoa trương, nhưng cũng đúng là như thế.
Dù cho từ đời lão tổ tông đã định ra quy củ, tiền triều không được can thiệp hậu cung, hậu cung càng không được can thiệp nội chính.
Nhưng trên thực tế hậu cung và tiền triều liên lụy quá nhiều, thường thường ở phương diện lập Thái tử, các nhà mẹ đẻ phi tần sẽ ngầm trộm mượn sức triều thần.
Tương tự gần đây Hoàng thượng thịnh sủng vị phi tần nào nhất cũng là chuyện các triều thần quan tâm.
Tần Phiên Phiên độc sủng ở hậu cung, vốn khiến cho rất nhiều người bất mãn, nhưng đơn giản là Tiêu Nghiêu trẻ trung khoẻ mạnh, lại cần chính yêu dân, hiện giờ còn có Đại hoàng tử.
Các triều thần đó không tìm thấy chỗ trống có thể khoét vào, nhưng nếu lần thu săn này, Hoàng hậu nương nương không đến, Hoàng thượng lại không mang phi tần khác đi.
Tuyệt đối sẽ có triều thần động lên tâm tư, cảm thấy đây là một thời cơ rất tốt, đưa mỹ nhân đến bên người Hoàng thượng.
Nói không chừng có khi Hoàng thượng không động tâm, họ còn muốn sử một ít thủ đoạn xấu xa tới làm Hoàng thượng đi vào khuôn khổ.
Vì tránh cho loại tình huống này phát sinh, Tần Phiên Phiên nhất định vẫn phải đi.
Hiện giờ Tiêu Nháo Nháo cũng không phải bám riết lấy nàng, tiểu gia hỏa đã không còn dính mẹ như vậy, ngược lại cảm thấy thế giới này rất thú vị, bắt đầu các loại thám hiểm.
Chỉ cần có thứ gì hấp dẫn hắn, phỏng chừng không gặp Tần Phiên Phiên cũng hoàn toàn không thành vấn đề.
Tiêu Nghiêu giao hắn cho Cao Thái hậu chăm sóc, trên thực tế đều có bà vú và cung nữ, cũng không cần Thái hậu phí sức gì, nhưng nơi này dù sao cũng là hậu cung, sau khi Tần Phiên Phiên rời khỏi, không thể chỉ để lại bà vú và Đại hoàng tử ở lại Thưởng Đào các.
Những người bọn họ đều dọn đến thiên điện Duyên Thọ cung, có Tôn đại phật Cao Thái hậu này ở đây, kể cả hậu cung lại có người có tâm tư gây rối, cũng không dám duỗi tay tới tẩm cung của bà ấy.
Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, Đế Hậu vẫn cứ ngồi chung một chiếc xe ngựa đi hướng ngoại thành, lều trại bên ngoài bãi săn đều đã dựng xong, con mồi cũng đều chuẩn bị tốt.
Tần Phiên Phiên nằm bên trong xe ngựa rộng rãi, nhắm mắt lại mơ màng sắp ngủ.
Thời tiết dần dần chuyển lạnh, khi có ánh mặt trời chiếu, cả người đều được sưởi ấm áp dạt dào.
Nàng gối đầu lên đầu gối hắn, thật sự hô hấp đều đều, chìm vào giấc ngủ.
Vốn Tiêu Nghiêu muốn nhìn cảnh trí bên ngoài một chút, nhưng xe ngựa đi đến đoạn sau liền bắt đầu xóc nảy, xóc đến mức đầu hắn bắt đầu đau, đơn giản liền bỏ qua.
Muốn tìm nàng trò chuyện, kết quả cúi đầu nhìn, một vị mỹ nhân say giấc trên đùi mình, cảnh tượng này đánh sâu vào thị giác hắn.
Hắn duỗi tay sờ mặt nàng, người trên đùi đến động cũng không động, hoàn toàn là chìm vào giấc ngủ sâu.
Hắn biết nàng mệt, nhưng lại không cam lòng ngồi chờ mòn mỏi ở chỗ này, đơn giản liền đi quấy rối, trong chốc lát xoa bóp mũi nàng, trong chốc lát chạm vào môi nàng.
Lúc đầu Tần Phiên Phiên còn không phản ứng, sau lại bị làm cho thật sự không có cách nào, mới mở to mắt, trên mặt rõ ràng là biểu tình ta rất không vui.
Làm gì vậy, thần thiếp rất mệt, để thần thiếp ngủ." Nàng nói một câu như vậy, quay đầu lại tiếp tục ngủ.
Tiêu Nghiêu lập tức nắm lỗ tai nàng, tuy nói động tác của nam nhân vẫn luôn rất dịu dàng, nhưng túm tai như vậy vẫn vô cùng khó chịu.
Đặc biệt là lúc người ta đang ngủ, bất cứ một chút quấy rầy gì đều ngủ không an ổn.
Cuối cùng Tần Phiên Phiên vẫn tỉnh lại, hiển nhiên là ngủ không nổi nữa, nàng chau mày, búi tóc cũng có chút tán loạn, quanh thân đều lộ ra một cảm giác vừa rời giường.
"Nói, ngài có chuyện gì nhi? Nếu không có lý do chính đáng, thần thiếp muốn dĩ hạ phạm thượng." Nàng lăn lộn bò dậy, trực tiếp véo cánh tay của nam nhân, trong giọng nói tràn ngập ý cảnh cáo.
Tiêu Nghiêu lại bị giọng điệu này của nàng làm cho tức cười, duỗi tay nâng cằm nàng lên, hôn một cái.
"Không có gì chuyện này, trẫm nhìn nàng như vậy, cho rằng nàng lại uống say. Ngày phong Hậu uống say, thật sự một chút ấn tượng nàng cũng không có?" Tiêu Nghiêu lại nhắc tới sự tình đêm đó.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Tần Phiên Phiên chỉ nói trong đầu trống rỗng, cái gì cũng không nhớ nổi, căn bản không biết chính mình làm gì.
Nói đến chuyện này nàng cũng đau đầu, Hoàng thượng đã hỏi qua nàng rất nhiều lần, hơn nữa mỗi lần trên mặt đều mang theo biểu tình cười như không cười, cái này làm cho trong lòng Tần Phiên Phiên thật mông lung.
Luôn cảm thấy chính mình đã làm chuyện xấu gì, bằng không Hoàng thượng không có khả năng luôn là một biểu tình "bị ta bắt được", cái này làm cho nàng sinh ra cảm giác nguy cơ.
"Không bằng Hoàng thượng nói cho thần thiếp nghe một chút, nói không chừng thần thiếp sẽ nghĩ ra toàn bộ. Trong đầu chỉ là loáng thoáng có ấn tượng mơ hồ, cũng không phải rõ ràng." Tần Phiên Phiên cũng không nói chính mình không nghĩ ra, biểu tình trên mặt bình tĩnh.
Hiển nhiên hai người kia đều đang đánh lừa đối phương, Tiêu Nghiêu là ước gì Tần Phiên Phiên không nhớ rõ, như vậy hoàn cảnh xấu hổ của hắn lúc đó mới có thể hoàn toàn che giấu.
Nhưng biểu hiện của hắn lại là tư thế Tần Phiên Phiên làm chuyện sai trái, điều này liền làm bản thân Tần Phiên Phiên ở vào trạng thái yếu thế.
Tuy Tần Phiên Phiên cái gì cũng không nhớ rõ, nhưng nàng lại cắn răng không thừa nhận, sợ sau khi Hoàng thượng biết sẽ lừa nàng.
Tiêu Nghiêu nhướng mày: "Nàng đã viết ra ý chỉ đầu tiên khi lên làm Hoàng hậu, đưa cho trẫm làm giấy cam đoan."
Hắn vừa nói trên mặt vừa lộ ra tươi cười, hoàn toàn chính là một bộ dạng thỏa thuê đắc ý.
Tần Phiên Phiên nhíu mày, nàng giống như có một chút ấn tượng, viết ý chỉ nàng không nhớ rõ, nhưng đêm đó nàng thật sự viết chữ, vẫn là Hoàng thượng ôm nàng vào trong ngực, tay cầm tay viết chữ.
Nhưng trên ý chỉ là nội dung gì, trong đầu nàng một chút ký ức đều không có, rốt cuộc lúc ấy say quá.
"Có ấn tượng, trên đó viết cái gì?" Nàng bất động thanh sắc mà truy hỏi.
"Nàng khen trẫm."
Tần Phiên Phiên gật đầu, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Hoàng thượng cho thần thiếp làm Hoàng hậu, lại tốt với Nháo Nháo như vậy, về tình về lý đều nên khen, hung hăng mà khen. Nhưng nếu là giấy cam đoan, thần thiếp bảo đảm với Hoàng thượng cái gì?"
Tiêu Nghiêu nhẹ nhàng nheo mắt, ánh mắt xẹt qua vài phần mờ ám, khóe miệng nhẹ nhàng gợi lên, mang theo tươi cười giảo hoạt.
"Cái này chờ về sau nói trên giường. Tóm lại buổi tối đó, nàng lưu manh với trẫm, trẫm chưa bao giờ biết nàng còn có một mặt như vậy." Hắn ghé sát vào bên tai Tần Phiên Phiên, thấp giọng nói.
Hắn cố ý dùng một loại ngữ khí rất là ái muội, thanh âm trầm thấp mười phần, lộ ra ý ám chỉ nồng đậm.
Tần Phiên Phiên chỉ cảm thấy mặt đỏ lên, hiện giờ nàng và Hoàng thượng đều tính vợ chồng già, đến nhi tử đều có, còn chuyện gì chưa trải qua.
Nhưng đây là lần đầu tiên nàng uống say, Hoàng thượng nói nàng làm đủ chuyện lưu manh, nội tâm nàng là thật không tin, nhưng lại tràn ngập cảm xúc vi diệu, lỡ đâu?
Rốt cuộc người uống say, nói không chừng sẽ có phản ứng như thế.
Lúc trước Hoàng thượng uống say còn ngoan ngoãn mà quỳ gối trên giường, đôi tay để ở đầu gối, nói đem chính mình coi như lễ vật đưa cho nàng.
Chuyện này đủ cho nàng cười cả đời, hiện giờ đến phiên nàng uống say, nói không chừng thứ kỳ quái gì đó trong người nàng cũng bị kích động.
Rượu thật không phải thứ tốt! Lần trước ngài uống say cũng là như thế!" Tần Phiên Phiên ho nhẹ một tiếng, có chút mất tự nhiên mà chuyển đề tài.
Hai người tựa như đồng thời hạ quyết tâm, về sau chính mình không thể uống say, nhưng nhất định phải chuốc say đối phương, như vậy tiện cho chính mình hành sự.
Nói đến tình trạng này, Tần Phiên Phiên tự nhiên không còn buồn ngủ, cứ như vậy cùng Hoàng thượng hàn huyên một đường.
Cho đến khi tới bãi săn, đã không ít người tới trước, lều trại san sát.
Chỗ ở Hoàng thượng ở trung tâm, chung quanh một vòng là thế gia hậu duệ quý tộc, ngay sau đó là các triều thần, sau đó mới là bọn thị vệ.
"Ở đây rất nhiều người, nhất định phải mang theo cặp song sinh bên người, không ai biết sẽ nhảy ra kẻ đầu óc xấu xa nào đâu." Trước khi xuống xe, Tiêu Nghiêu dặn dò nàng một câu trước.
Hai người đường ai nấy đi, một người đi gặp mặt các triều thần, một người khác tắc tiếp nhận gia quyến bái kiến.
Vào lúc ban đêm lại không có mở yến hội, sau khi ăn uống xong liền nghỉ ngơi sớm.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Tần Phiên Phiên đã vội vàng rời giường, hôm nay nàng tìm bộ y phục dễ dàng hoạt động mặc vào.
Hoàng thượng càng là cởi bỏ long bào tay áo rộng, thay thành một bộ tay áo bó, chẳng qua trên quần áo vẫn thêu kim long ngũ trảo.
Đây là tượng trưng của ngôi cửu ngũ, bất cứ lúc nào, trên tất cả đồ dùng của hắn đều sẽ có loại hình vẽ đặc thù này.
Tần Phiên Phiên tự mình thắt đai lưng cho hắn, thấp giọng hỏi: "Hôm nay Hoàng thượng muốn đích thân mang đội đi săn thú sao?"
"Đương nhiên, săn thú chia làm ba ngày, trẫm nhất định phải tham gia một ngày. Thừa dịp tuổi trẻ, còn có thể lấy cái vị trí thứ nhất, nếu chờ lớn tuổi, đến săn bắn cũng không lấy được vị trí thứ nhất thì rõ ràng mất mặt."
Tiêu Nghiêu vừa nói vừa ra vẻ thẫn thờ mà thở dài một hơi.
Tần Phiên Phiên không khỏi bị hắn chọc cười, thời gian săn thú là ba ngày, mỗi một ngày đều sẽ chọn ra ba người đứng đầu, sau ba ngày ba người đứng đầu sẽ có ban thưởng lớn.
Hoàng thượng chỉ tham gia một ngày trong đó, đó là một cách hình thức hóa, cũng coi như là cổ vũ với người săn thú, nhưng giống như quy tắc mặc định, ngày đầu Hoàng thượng tham gia, người đứng thứ nhất nhất định là hắn.
Lúc hắn trẻ tuổi có bản lĩnh lấy vị trí thứ nhất, hắn còn có thể được khen một câu Hoàng thượng có dũng có mưu, nếu chờ đến - tuổi, một đám người trẻ tuổi vượt trên.
Các triều thần không biết xấu hổ khen hắn càng già càng dẻo dai, hắn đều cũng ngượng ngùng không dám tiếp nhận, quá con mẹ nó không biết xấu hổ.
"Vậy thần thiếp chúc ngài mã đáo thành công, cố lên nha, nếu không người ta không cẩn thận vượt qua ngài, người ta còn phải ưu sầu tìm cách giấu con mồi đi mới có thể làm Hoàng thượng đứng thứ nhất."
Tần Phiên Phiên cong môi, cố ý kích thích hắn.
Tiêu Nghiêu lập tức giơ tay nhéo gương mặt nàng, trầm giọng nói: "Nàng mà há mồm thật là không buông tha người. Chờ coi đi, trẫm săn cho nàng bộ lông làm áo choàng."
Trên mặt đất trống ngoài bìa rừng đã sớm dựng đài cao, phân chia thành một khu vực cho người săn thú bắt con mồi.
Còn bên cạnh làm thành một đài hình bán nguyệt, tất nhiên là Đế Hậu ngồi ở trên cùng, tới gần chính là huân quý, ngay sau đó mới là các triều thần.
"Cung nghênh Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương." Tất cả mọi người đứng dậy hành lễ, tiếng hô vang lên trên khoảng đất trống có vẻ có chút trống trải.
Tiêu Nghiêu và Tần Phiên Phiên nắm tay mà đến, đi tới phía trước ghế dựa, ngôi cửu ngũ mới nâng tay, trầm giọng nói: "Các khanh bình thân."
Mọi người lục tục ngồi xuống, tầm mắt Tần Phiên Phiên đảo qua người chung quanh một lượt, không ngoài ý chút nào thấy được Tần Kiêu, nàng ta là Cảnh Vương phi, tất nhiên vô cùng gần vị trí của đế hậu.
Nhưng lúc vừa rồi hành lễ, kể cả trong lòng nàng ta có không tình nguyện như thế nào, cũng phải cúi đầu.
Giờ phút này mới vừa ngồi xuống, ánh mắt nàng ta liền quét thẳng về phía Tần Phiên Phiên.
Ánh mắt hai người vừa vặn chạm nhau, trong ánh mắt Tần Kiêu thật ra không có ý phẫn hận, chỉ là mang theo đánh giá lạnh nhạt.
Nhưng váy sam màu đỏ thắm trên người Tần Phiên Phiên vẫn làm hai mắt nàng đau đớn, mặt trên thêu đồ án phượng hoàng bay lên, đáng ra là mặc ở trên người nàng, nhưng hiện giờ lại ở trên người thứ muội đê tiện này.
Thật là ông trời đui mù!