Độc Sủng Thánh Tâm

chương 74: bỗng nhiên tỉnh ngộ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Lan Sung nghi

Beta: Rine Hiền phi

Tần Phiên Phiên ngẩng đầu trừng mắt liếc hắn một cái, giận dỗi vô cùng.

Tiêu Nghiêu vốn muốn tiếp tục chê cười nàng, nhưng khi đối diện với ánh mắt này của Tần Phiên Phiên, bỗng nhiên cả người đều mềm xuống.

Đào Tiệp dư của hắn lại đẹp hơn rồi.

Một thân thường phục rộng thùng thình, áo váy dài, áo khoác tay hẹp màu hồng đào, đầu chỉ cài một cây trâm ngọc màu xanh lục trên búi tóc, thoải mái, khoan khoái lại đáng yêu.

Trên mặt nàng không thoa phấn, làn da mịn như trứng gà bóc, trắng nõn, trơn mềm.

Tuy bị Hoàng đế chê cười, nhưng thần sắc nghiêm túc trên mặt Tần Phiên Phiên vẫn không giảm, phác họa từng nét như cũ.

"Nàng có hỏi Thái y chưa, người mang thai có thể trở nên xinh đẹp hơn sao?" Hắn dựa sát vào phía trước án thư, khom lưng hôn lên trán của nàng một cái.

Tay Tần Phiên Phiên run lên, cảm giác trán mình giống như bị bỏng vậy.

"Đại khái là "Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi" thôi, cuối cùng thì trong lòng Hoàng thượng tần thiếp cũng có chút địa vị, cho nên ngài mới càng nhìn càng thấy đẹp." Nàng cong môi cười, lời nói ra lại giống như một đứa trẻ đang làm nũng vậy.

Có điều ý tứ khiêu khích trong những lời này quá rõ ràng, khiến người ta có chút không chống đỡ được.

Tiêu Nghiêu chớp chớp mắt, chần chờ mà nhìn nàng chằm chằm, dường như đang tự hỏi lời này của nàng là thật hay là giả.

Tần Phiên Phiên nhướng mày, hấp dẫn nha, Cẩu tử thật sự để tâm đến nàng là tốt nhất, về sau khi bại lộ chuyện long chủng cũng có thể dựa vào phần tình cảm này cầu tình một chút.

"Chắc là trẫm có chút chú ý đến việc ăn một quả đào sẽ nhả ra một hạt đào thôi. Gần đây ái tần mang thai, liền thích suy nghĩ miên man rồi." Hoàng thượng thấy nàng tươi cười đầy đắc ý thì giội cho nàng một gáo nước lạnh.

Lập tức Tần Phiên Phiên đi từ phía sau thư án tới, hai tay trực tiếp ôm lấy eo của Tiêu Nghiêu, nhón mũi chân lên, bắt đầu hôn môi hắn.

Nam nhân cảm nhận được xúc cảm mềm mại trên môi, tựa như chỉ trong nháy mắt đã bị trầm luân thật sâu, vị ngọt của quả nho truyền đến, chắc là lúc nãy Tần Phiên Phiên đã ăn nho, vì vậy hắn càng dụ nàng thâm nhập.

Rất nhanh hắn đã biến từ bị động sang chủ động, một tay ôm lấy sau lưng nàng, một tay ấn gáy nàng xuống, hôn cực kì động tình.

Trong điện hoàn toàn yên tĩnh không một tiếng động, ngẫu nhiên sẽ truyền đến âm thanh môi lưỡi hai người dây dưa, ái muội và nóng bỏng.

Cung nhân trong điện đều cúi đầu, ngay cả Trương Đại Tổng quản cũng không ngoại lệ, hắn lại thở dài một hơi dưới đáy lòng, mới hơi đứng đắn được một chút thôi, kết quả lại biến thành muốn lăn giường rồi.

"Dừng!"

Khi đôi tay của Tần Phiên Phiên cuốn lấy cổ hắn, nỗ lực chuẩn bị dời lên trên, một chân đã nâng lên, cuốn ở trên eo hắn, đúng lúc này Tiêu Nghiêu kêu dừng.

Thực ra sắc mặt hắn đã đỏ bừng, đã hôn đến mức không thở nổi.

Vậy cũng đủ thấy vừa rồi bọn họ kịch liệt bao nhiêu, cả người Tần Phiên Phiên cũng nhũn ra, trực tiếp chui vào trong ngực hắn.

May mắn Hoàng thượng ngừng lại đúng lúc, nếu không hắn thực sự muốn bế nàng lên ném vào trên giường lăn lộn một hồi.

"Cách trẫm xa một chút." Hắn phất tay để nàng cách xa ra, thấy Tần Phiên Phiên đứng nguyên tại chỗ bất động, tự hắn lui về phía sau hai bước, hoàn toàn là dáng vẻ sợ nàng.

"Nàng không biết trong bụng mình còn có một người à, nếu vừa rồi làm nó bị thương thì làm sao bây giờ?" Tiêu Nghiêu ho nhẹ một tiếng, để cho bản thân bình tĩnh lại một chút, mới nói một câu như vậy với nàng.

Tần Phiên Phiên hoàn toàn không sợ, lập tức đánh giá Tiêu Nghiêu từ trên xuống dưới một lượt, vô tội nói: "Sẽ không làm nó bị thương, ngài cũng không có cái gì quá lớn để chống đỡ bụng của tần thiếp mà."

Tiêu Nghiêu lập tức trở mặt, lạnh giọng nói: "Nàng nhìn đi đâu vậy? Nói ai không lớn hả?"

Hai người ân ân ái ái lại sắp "cháy" lên, có điều hiện tại trong bụng Tần Phiên Phiên còn có một đứa trẻ, trước kia Hoàng thượng sẽ không nhường dù chỉ một bước, bây giờ nhìn nàng dẩu miệng muốn nổi giận, lập tức chủ động nhường, để cho nàng "hạ nhiệt".

Nói đến đây, trong lòng Tần Phiên Phiên đã bắt đầu nhũn ra rồi.

Thời điểm Cẩu tử hiểu chuyện thật sự rất dễ nói chuyện, với địa vị của hắn như vậy, có thể nhường nhịn nàng đã rất khó.

Nhưng mỗi lần đến thời điểm Tần Phiên Phiên muốn thẳng thắn với hắn, nháy mắt hắn đã nói sang chuyện khác, lập tức khiến cho tâm tư của nàng tan thành mây khói.

"Một vòng tròn và một đường lượn sóng này là trò chơi gì?"

Hai người hôn đủ rồi, cuối cùng cũng có thể ngồi xuống nói chuyện trong hòa bình, rốt cuộc Hoàng đế cũng lấy túi cẩm ra, nhớ tới muốn hỏi một câu xem trên mặt túi vẽ thứ gì.

"Vòng tròn chính là tần thiếp, đường lượn sóng chính là Hoàng thượng. Ngài xem đường sóng kề sát vòng tròn này." Nàng nói tới đây, lại tiến đến bên tai Tiêu Nghiêu, đè thấp giọng nói: "Chúng ta đang làm chuyện xấu hổ đó."

Tiêu Nghiêu vừa định nghiêm túc thảo luận với nàng, kết quả chỉ một câu nói của nữ nhân này đã phá hỏng, cho dù là Hoàng thượng thì hiện tại sắc mặt cũng đã phiếm hồng.

Đặc biệt là lỗ tai mà nàng vừa kề sát để nói chuyện kia, nóng đến dọa người, mơ hồ còn có thể cảm nhận được cảm giác Tần Phiên Phiên thổi khí vào nó.

"Sao nàng có thể từ một vòng tròn và một đường lượn sóng nhìn ra được đây là trẫm và nàng?" Tiêu Nghiêu trừng nàng.

"Vòng tròn là trái đào này, đường lượn sóng chính là rồng này, nếu không thì tần thiếp vẽ thêm cho ngài một cái chân năm móng nhé?"

Nàng vừa nói vừa làm, cầm lấy bút lông ở một bên vẽ vài nét, bên cạnh đường lượn sóng có thêm vài đường, nhìn qua rất giống móng gà, cũng rất giống nhánh cây lộn xộn, tuyệt nhiên không giống móng rồng chút nào.

---

Thái Hân vui mừng ôm một đống đồ ban thưởng trở về từ Vĩnh Thọ cung, quả nhiên lấy lòng Cao Thái hậu là lựa chọn vô cùng chính xác.

Tính tình của vị Thái hậu này rất tốt, dễ bị dỗ ngọt lại ra tay hào phóng, nàng sắp vượt qua Tần Phiên Phiên rồi.

Kết quả nàng vừa bước vào Minh Nhược điện đã thấy Minh Quý phi ngồi ở trên ghế quý phi phơi nắng, nhìn thấy nàng tiến vào, liền lạnh lùng cười với nàng.

Minh Quý phi nghiêng đầu liền nhìn thấy một đoàn cung nhân đi phía sau Thái Hân đang ôm một đống đồ ban thưởng, lại nhìn đến cảm xúc vui vẻ trên mặt nàng, nàng ta lập tức hiểu rõ toàn bộ.

"Nhìn Thái muội muội rất vui vẻ nha, dỗ được Thái hậu nương nương liền vui đến quên mất chính mình là ai rồi sao? Ta thật sự không biết ngươi vui vẻ cái gì nữa, thời điểm ngươi nịnh bợ Thái hậu, Hoàng thượng còn đang cùng Đào Tiệp dư nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt đấy. Ngươi là một nữ nhân chưa từng thị tẩm, vị trí chính Lục phẩm Quý nhân đã là cao nhất rồi, chẳng lẽ Cao Thái hậu còn có thể thăng vị cho ngươi sao? Hay là bà ấy có thể cho long chủng của Hoàng thượng vào bụng ngươi?"

Hai câu vừa rồi của Minh Quý phi khiến thần sắc mừng rỡ trên mặt Thái Hân nháy mắt như rơi vào hầm băng.

Nàng vốn cho rằng Minh Quý phi đang nhìn trúng những món đồ nàng được Thái hậu ban thưởng, nhưng mà không phải, theo như lời của Minh Quý phi, từng câu từng chữ đều là xát muối vào lòng nàng.

Nàng chưa từng thị tẩm nên căn bản không thể đứng vững trong hậu cung.

"Đồ vật Thái hậu nương nương thưởng đều là vật tốt, ngươi từ từ hưởng thụ đi. Dù sao ngươi cũng không dùng được đồ mà Hoàng thượng thưởng, tự giải quyết cho tốt đi." Sau khi Minh Quý phi nói xong câu đó thì đứng dậy đi vào trong.

Nếu không phải có mấy người Nguyệt Quý phi khuyên bảo, nàng ta thật sự không muốn nói với nữ nhân này dù chỉ một lời.

"Quý phi, ngài đừng tức giận, các vị Quý phi khác cũng là suy xét cho lâu dài. Ngài nên kích phát tính tình của Thái Quý nhân, để cho nàng ta biết bản thân nên làm gì, nhân cơ hội đạp Đào Tiệp dư xuống mới phải. Bính Quý nhân còn chưa làm nên trò trống gì, trong bụng cũng không có long chủng, về sau muốn xử lý sẽ tương đối dễ dàng." Cung nữ phía sau thấy nàng ta tức giận sắp lên tận trời, lập tức nhẹ giọng trấn an.

"Hừ, ta sẽ chờ xem bánh nướng này có lợi hại hơn quả đào tinh không, nếu như không, để xem ta xử lý nàng ta thế nào!"

---

Không khí trong hậu cung thay đổi, mọi người đều có thể nhận ra.

Chu Uyển vẫn không có phân vị, bị giữ lại ở Trữ Tú cung, đừng nói đến thị tẩm, ngay cả việc triệu kiến cũng chưa từng, Hoàng thượng giống như đã hoàn toàn quên mất nàng.

Đối với Bính Quý nhân mới được sắc phong, mọi người đều cho rằng nàng ta sẽ một bước lên mây, nhưng Hoàng thượng vẫn chưa từng để nàng ta thị tẩm. Cho dù ngẫu nhiêu gặp mặt, cũng chỉ nói không quá ba câu liền đuổi nàng ta đi.

Không ít phi tần đang chờ đợi có thể nhìn thấy cảnh tượng Đào Tiệp dư bị phân sủng, nhưng điều này cũng không xảy ra, ngược lại mỗi ngày Hoàng thượng đều ghé thăm Thưởng Đào các.Rõ ràng là Đào Tiệp dư đã không thể thị tẩm, Hoàng thượng vẫn cứ kiên định không đổi mà đi đến đó.

Mọi người đều như phát điên đến hỏi thăm tin tức của Thưởng Đào các, rốt cuộc là Hoàng thượng đã trúng ma chú gì mà nhất định phải đi Thưởng Đào các mỗi ngày. Tần Phiên Phiên lại có mị lực gì mà không dựa vào thị tẩm, chỉ cần nói chuyện trời đất cũng có thể giữ được lòng của ngôi cửu ngũ.

Thưởng Đào các vốn không lọt ra một chút gì, mắt thấy đi theo Đào Tiệp dư liền có đường rộng thênh thang mà đi, bọn họ sao lại muốn làm một phản đồ chứ.

Sau đó vẫn là chính miệng Tần Phiên Phiên dặn dò bọn họ nên tin tức mới được truyền ra ngoài."Cũng không phải ta và Hoàng thượng làm chuyện gì mất mặt, các nàng muốn biết cái gì thì nói cho các nàng cái đó đi, chỉ cần các nàng chịu được thì sao ta đây lại phải ngăn cản chứ? Để cho các nàng biết được chỗ của ta là nơi như thế nào!"

Rõ ràng là Tần Phiên Phiên sợ hãi cái gì, hơn nữa đây cũng không phải là giả vờ phô trương thanh thế.

Tất cả mọi người của Thưởng Đào các đều biết chủ tử của bọn họ là người mang long chủng, hơn nữa vẫn đang là người duy nhất có thai trong hậu cung, bởi vậy không ai có thể kéo nàng xuống khỏi vị trí thịnh sủng hiện tại.

"Ngươi nói cái gì? Hôm nay Hoàng thượng tay cầm tay dạy nàng ta vẽ tranh?"

Trong Lãm Nguyệt cung, Nguyệt Quý phi tức giận đến mức sắc mặt tái nhợt, đã ném vỡ một cái chén sứ, làm canh tuyết lê vương vãi đầy đất.

Gần đây nàng ưu tư thành bệnh, không ngừng ho khan. Tin tức mỗi lần cung nhân hỏi thăm được đều khiến nàng cảm thấy tuyết lê đường phèn này ăn trong miệng còn đắng hơn so với hoàng liên.

"Vâng." Tiểu cung nữ vội vàng quỳ xuống, giọng nói run lên.

"Dạy nàng ta thế nào, nói rõ ràng tỉ mỉ cho bổn cung."

"Quý phi nương nương, thân thể ngài không tốt, hay là đợi thân thể ngài tốt hơn, nô tỳ lại..."Tiểu cung nữ này còn chưa nói xong, Nguyệt Quý phi đã tức giận tới mức ném ly trà ra ngoài.

"Bởi vì ta không đắc sủng, cho nên hiện tại ta cũng không nói được các ngươi đúng không?" Nàng tức muốn hộc máu quát lên.

"Nô tỳ không dám, Hoàng thượng ôm Đào Tiệp dư ở trong ngực, tay cầm tay dạy nàng vẽ tranh, trước vẽ quả đào, sau lại vẽ hoa đào, rồi cành đào. Hoàng thượng nói tươi đẹp như đào mận (thường được dùng để chỉ thiếu nữ), bốn chữ "mặt như hoa đào" này đều là để hình dung Đào Tiệp dư, nàng nên cười nhiều một chút, long chủng trong bụng mới có thể khỏe mạnh." Tiểu cung nữ vô cùng sợ hãi bắt đầu kể ra tin tức hỏi thăm được.

Càng nghe, sắc mặt Nguyệt Quý phi càng tái nhợt, cắn chặt răng, dường như đã cắn đến chảy máu.

"Tần Phiên Phiên, nàng ta thật sự gan to bằng trời! Căn bản là nàng ta không có mang long chủng, thế nhưng còn dám bừa bãi như thế! Vì sao Hoàng thượng lại phải vì nàng ta mở ra tiền lệ, vì sao mà chỉ có nàng ta được sinh con! Tiện nhân này, ta vốn muốn nàng ta chết, nhưng nàng ta lại được đà lấn tới, mượn cái long chủng hư ảo giả dối này mà làm nũng với Hoàng thượng. Được Hoàng thượng tay cầm tay dạy vẽ tranh, đến ta cũng chưa từng được hưởng, nàng ta tính là thứ gì? Thân là một nữ nhân, sao có thể không rõ là mình mang thai thật hay giả."

Nguyệt Quý phi tức giận đến mức thất khiếu (hai mắt, hai lỗ tai, hai lỗ mũi, miệng) bốc khói, nàng phát tiết một hồi, đập hết những đồ vật có thể đập trong tầm mắt của nàng.

Trong điện chỉ còn lại hai cung nữ và một ma ma, cả ba người đều cụp mi rũ mắt quỳ trên mặt đất.

Nguyệt Quý phi ra tay với Đào Tiệp dư, thật sự thành công khiến cho Đào Tiệp dư mang thai giả, chỉ là chuyện chính lại thất bại.

Bởi vì Đào Tiệp dư không chỉ không bị thất sủng, ngược lại vì có long chủng nên càng được Hoàng thượng yêu thích.

"Khụ khụ khụ---" Cảm xúc của Nguyệt Quý phi kích động quá mức, bắt đầu ho khan không ngừng, thiếu chút nữa thì muốn nôn ra.

"Nương nương, ngài đừng gấp, chờ thêm một thời gian nữa đi. Dù sao thì giả cũng không thể biến thành thật, Đào Tiệp dư giả mang thai, hiện giờ Hoàng thượng đối xử với nàng ta càng tốt thì sau này càng thất vọng. Đến lúc đó khiến nàng ta thất sủng sẽ càng dễ dàng hơn, huống hồ, trong cung vẫn còn hai vị tú nữ, Bính Quý nhân..." Vị cô cô kia lập tức vươn tay vỗ lên lưng nàng, nhẹ giọng trấn an.

"Đừng nhắc hai phế vật kia với ta! Đều là lũ ngu xuẩn vô dụng! Chuyện này cần lập tức dừng lại, phải vạch trần nàng ta, nếu không chờ qua mấy tháng nữa, nàng ta và Hoàng thượng càng thêm gắn bó keo sơn, muốn chặt đứt thì tất cả cũng đã muộn. Khám sai mạch cũng không phải là do Tần Phiên Phiên, từ đầu đến cuối chuyện này, nàng ta chỉ là người bị hại. Tiện nhân này đã sớm nghĩ kĩ rồi, nàng ta muốn bản thân thoát tội sạch sẽ, còn muốn lợi dụng long chủng để giữ lại tâm của Hoàng thượng, chờ Hoàng thượng thật sự không rời nàng ta được mới chủ động phát hiện ra chuyện giả mang thai. Như vậy nàng ta có thể kéo thêm được một chút đồng tình, dù Hoàng thượng có biết cũng sẽ chỉ càng thêm thương tiếc nàng ta. Tiện nhân! Ta ngàn tính vạn tính lại không tính đến việc Hoàng thượng sẽ phá lệ vì nàng ta, cho phép nàng ta sinh nhi dục nữ cho Tiêu gia, một bước sai dẫn đến bước bước đều sai, rất có thể sẽ thua hết cả ván cờ."

Nguyệt Quý phi càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, cả người như rơi vào hầm băng.

Tần Phiên Phiên đi một nước cờ thật hay, đầu tiên là nàng ta thử xem thái độ của Hoàng thượng với việc nàng ta mang thai long chủng, sau đó mới suy tính biện pháp.

Hiện tại Nguyệt Quý phi mới hiểu được, chuyện này là nàng tự vác đá đập chân mình, tức như muốn hộc ra một ngụm máu.

"Mau đi mời Tiết Viện phán đến đây."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio