Độc Sủng Xấu Phu

chương 24: vụng trộm hôn một cái

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tưởng Chấn đời trước sống trong bộ đội đặc chủng khiến hắn luyện thành khả năng giống như mọi người ở đó, đó chính là hắn sẽ có thể rất nhanh tiến vào giấc ngủ, lại sẽ có thể lập tức tỉnh lại khi có động tĩnh.

Thậm chí, nếu cần, hắn còn có thể lập tức ngủ say… Dù cho vài ngày không ngủ, ngủ một lát rồi tỉnh lại hắn đã có thần thái sáng láng.

Dựa vào khả năng này, hắn trước kia phi thường xuất sắc hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ, hiện tại cũng vào trước lúc cửa sổ bị gõ vang tỉnh lại.

Ngược lại Dương Giang bị hắn ném ở trong góc, vừa đói vừa lạnh ngủ rất không thoải mái, lúc này hoàn toàn không có ý tứ muốn tỉnh.

Từ trên giường đứng lên, Tưởng Chấn nhanh chóng đi đến bên cửa sổ mở cửa.

Triệu Kim Ca nhẹ nhàng mà gõ ba tiếng sau đó đang định gõ tiếp, liền nhìn thấy cửa sổ bị mở ra. Sắc trời quá mờ y thấy không rõ bộ dáng người đối diện, nhưng có thể thông qua tiếng hít thở quen thuộc mà biết đó là Tưởng Chấn.

“Ngươi…” Triệu Kim Ca muốn hỏi Tưởng Chấn có chuyện gì hay không, nhưng mà không đợi y mở miệng hỏi, Tưởng Chấn liền giơ tay bưng kín miệng y.

Miệng bị bàn tay thô ráp của Tưởng Chấn che, khuôn mặt Triệu Kim Ca đỏ lên, trong lúc nhất thời ngược lại đã quên chuyện muốn nói.

“Hư…” Tưởng Chấn bảo Triệu Kim Ca đừng lên tiếng, lại thuận tay sờ soạng khuôn mặt Triệu Kim Ca một phen, lập tức chống lên cửa sổ lặng yên không một tiếng động nhảy ra bên ngoài cửa sổ.

Phòng Tưởng lão Tam ở tận phía đông Tưởng gia, từ cửa sổ phía đông đi ra là một cây dâu nhỏ, mà bên kia cây dâu là một hộ nhà khác trong thôn hộ, lúc này, nam chủ nhân nhà kia đang hỗ trợ xây phòng, nữ chủ nhân đã sớm mang hài tử đi ngủ.

Tưởng Chấn từ trong cửa sổ nhảy ra liền lôi kéo Triệu Kim Ca chui vào cây dâu, đi về hướng bắc.

Đại môn Tưởng gia hướng nam, ra cửa không bao xa liền có một con sông, từ Tưởng gia đi về hướng bắc nửa dặm còn có một hồ nước. Thôn Hà Tây bên này cái gì đều không nhiều chỉ có sông nước là nhiều.

Hồ nước phía sau Tưởng gia không lớn cũng không sâu, bên trong có giao bạc (nhìn tựa cây lúa) cùng củ năng, chung quanh có mọc vài cây to, có vài gốc cây cấm một nửa ở trong nước.

Tưởng Chấn lôi kéo Triệu Kim Ca chui vào một bụi cây từ mấy cây tạo thành.

Nơi này ban ngày là nơi hài tử trong thôn thích đến chơi nhất, đến buổi tối trừ ếch kêu lại không có gì khác.

“Ngươi đến tìm ta, ta thật cao hứng.” Tưởng Chấn cầm tay Triệu Kim Ca nói, nhịn không được bóp lại bóp.

Hắn không cảm thấy hành vi của mình có gì sai, nhưng hắn biết rõ, ở trong mắt người trong tôn hắn động thủ với cha mẹ mình chính là không phải.

Nơi này văn hóa cùng Trung Quốc cổ đại không khác lắm, rất nhiều người đều có tư tưởng như vậy, cảm thấy hài tử là vật sở hữu của cha mẹ, cho nên cho dù cha mẹ đối với hài tử không tốt hơn nữa, hài tử cũng chỉ có thể chịu, thậm chí cần phải hiếu thuận.

So sánh với cố sự “Mai nhi phụng mẫu” được người tuyên dương hiếu thuận, Tưởng lão đại cũng được coi như tốt, hắn ít nhất được nuôi lớn không phải sao?

Không quản trước đó người trong thôn đồng tình với hắn cỡ nào, chuyện ban ngày hôm nay xảy ra, sợ là mọi người đều sẽ đối với hắn kính nhi viễn chi… Tưởng Chấn không để ý người khác nhìn mình như thế nào, nhưng hắn lại có chút sợ Triệu Kim Ca sẽ chán ghét mình.

May mắn Triệu Kim Ca không có.

Tưởng Chấn thật cao hứng, Triệu Kim Ca lúc này lại lòng tràn đầy áy náy: “Ta… Xin lỗi.”

Cố kỵ cha mẹ, lo lắng người trong thôn xa lánh một nhà mình, lo lắng nha dịch kia ghi hận một nhà mình, trước đó khi Tưởng Chấn chống lại người trong thôn y đều không dám ra mặt, đến buổi tối mới dám đến xem Tưởng Chấn… Triệu Kim Ca cảm thấy xấu hổ cực.

“Ngươi có gì có lỗi với ta chứ?” Nghe thấy Triệu Kim Ca xin lỗi, Tưởng Chấn nhịn không được cười lên. Hắn cùng Triệu Kim Ca thật muốn nói ra kỳ thật cũng chỉ bị vây trong trạng thái ái muội, chỉ nắm tay nhỏ, hắn cũng không thể khiến một nhà Triệu Kim Ca bởi vì hắn mà xảy ra chuyện đi?

Hắn không sợ bị xa lánh trả thù, Triệu Kim Ca cùng cha mẹ y lại không có khả năng không để ý, mà hắn hiện tại, hoàn toàn không có khả năng bảo vệ bọn họ.

Triệu Kim Ca cũng không có bởi vì lời Tưởng Chấn nói mà yên lòng, ngược lại càng thêm áy náy. Tưởng Chấn trước đó vài ngày biểu đạt ý tứ đủ rõ ràng, tuy rằng y trước đó ngượng ngùng đáp lại nên không cùng Tưởng Chấn nói qua cái gì, nhưng bọn họ kỳ thật đã ăn ý, nhưng hiện tại Tưởng Chấn gặp phiền toái, y lại không thể cùng Tưởng Chấn cùng tiến thối…

“Ta cùng cha mẹ ta thương lượng một chút, chúng ta có thể chuyển đi…” Triệu Kim Ca đột nhiên nghĩ ra một biện pháp.

Nhưng mà, còn không đợi y đem lời nói hết, liền bị thứ gì ngăn chặn miệng mình… Lần này không phải tay mà là miệng Tưởng Chấn!

Triệu Kim Ca ngơ lun, cả người khẽ run còn càng ngày càng run hơn.

Tưởng Chấn thế nhưng hôn mình, Tưởng Chấn như thế nào có thể hôn mình chứ?!

Đây là chuyện sau khi thành thân mới có thể làm, này… cho dù thành thân, cũng không nhất định phải hôn môi a!

“Ngươi không có việc gì đi?” Tưởng Chấn có chút lo lắng vỗ vỗ Triệu Kim Ca, hắn vừa rồi hôn một cái có thể nói rất thuần khiết, ngay cả đầu lưỡi đều không vươn tới, chỉ miệng đối miệng mà chạm nhau, kết quả cả người Triệu Kim Ca cứng ngắt còn không nói, lại run thành như vậy…

Hôn môi mà còn như vậy, về sau động phòng Triệu Kim Ca sẽ không ngất xỉu đi?

Triệu Kim Ca lúc này cuối cùng phục hồi tinh thần, cũng khắc chế mình không tự giác run rẩy. Y lớn như vậy vẫn chưa cùng ai thân cận qua, thật sự bị dọa đến…

Còn có, Tưởng Chấn như vậy là đồng ý chuyển đi?

“Kim ca nhi, không cần chuyển đi. Bất quá chuyện chúng ta bên nhau, tạm thời không thể để cho người khác biết.” Tưởng Chấn vỗ vỗ bả vai Triệu Kim Ca, đây là cổ đại bài ngoại rất nghiêm trọng, chuyển đến địa phương khác không chừng tình huống càng không xong… Huống chi cha mẹ Triệu Kim Ca ở đây đã hơn nửa đời người, bọn họ khẳng định cũng sẽ không muốn đi.

Hắn một đại nam nhân, tổng không thể khiến vợ mang theo cả nhà cùng của mình đi chung quanh lưu lạc chịu khổ… Đương nhiên, nếu hắn có thể có mấy trăm lượng bạc, hắn khẳng định lập tức liền dẫn người ly khai.

“Cái gì?” Triệu Kim Ca bởi vì bị hôn một cái, còn có chút hoảng hốt.

“Ta hôm nay đánh người Tưởng gia, còn đánh nha dịch, bọn họ khẳng định sẽ trả thù. Một mình ta cùng bọn họ nháo nhào cũng không sợ bọn họ, nếu ngươi cùng ta một chỗ…” Tưởng Chấn nắm tay Triệu Kim Ca sờ không ngừng: “Ta đến khi đó phải cố kỵ ngươi còn có cha mẹ chúng ta, bó tay bó chân, liền không tự tại như vậy.”

Thời điểm Tưởng Chấn nói câu đầu, Triệu Kim Ca nghe rất nghiêm túc cũng rất tán đồng, kết quả… miệng Tưởng Chấn lại động, thế nhưng há mồm liền nói một câu “cha mẹ chúng ta”.

Triệu Kim Ca ngốc tiếp.

“Cho nên quan hệ của chúng ta tạm thời vẫn đừng để cho ai biết mới tốt, bất quá ngươi yên tâm, lại qua mấy ngày, ta nhất định có thể khiến bọn họ không dám khi dễ người bên cạnh ta.” Tưởng Chấn lại nói, hắn hiện tại không dám cam đoan mình tương lai nhất định có thể kiếm tiền to làm chuyện lớn, nhưng thu nạp mấy tên thủ hạ, ở nông thôn làm ác bá không ai dám khi dễ, hắn tự nhận tuyệt đối không có vấn đề.

Triệu Kim Ca vẫn không nhúc nhích, cũng không biết có nghe rõ lời Tưởng Chấn nói hay không.

Tưởng Chấn thấy thế, bưng lấy mặt Triệu Kim Ca lại ở trên miệng y hôn một cái, hắn cảm thấy mình cần hôn thêm mấy ngụm để Triệu Kim Ca quen dần, cũng không thể để về sau hắn mỗi lần hôn hôn sờ sờ vợ, vợ đều vẫn không nhúc nhích thất thần như đầu gỗ đi?

Tưởng Chấn lôi kéo Triệu Kim Ca nói chuyện một lát, mới để Triệu Kim Ca rõ ràng có chút vựng vựng hồ hồ trở về, thời điểm hai người tách ra, hắn còn nói: “Kim ca nhi ngươi yên tâm, về sau ta và ngươi cách rất gần, chúng ta mỗi ngày đều có thể gặp mặt.”

Căn nhà nát kia của Tưởng gia cùng Triệu gia cách nhau nửa dặm, đổi một chút kém không nhiều chính là hai trăm năm mươi mét, chút khoảng cách như vậy hắn mỗi ngày đến trèo cửa sổ của Triệu Kim Ca cũng không có vấn đề gì.

Triệu Kim Ca không nói chuyện, y hiện tại cục choáng, thậm chí có chút không rõ mình đang nghĩ gì.

Tưởng Chấn động thủ động cước với y không nói, còn đùa giỡn y, y hẳn phải sinh khí, nhưng trên thực tế y không chỉ không sinh khí, ngược lại có chút cao hứng.

Ý nghĩ như vậy giống như có chút không biết liêm sỉ… Nhưng y thật sự rất cao hứng.

Triệu Kim Ca chậm rãi đi tới, cho đến khi sắp đến nhà mình, mới đột nhiên thanh tỉnh lại, y cùng Tưởng Chấn… Về sau phải trốn tránh giấu che, không thể để người nhìn đến bọn họ cùng một chỗ.

Trong lòng y cũng không muốn như vậy, nhưng nghĩ đến cha mẹ mình, lại chỉ có thể làm như vậy.

Người Tưởng gia nhiều, còn có rất nhiều thân thích, bọn họ không có biện pháp với Tưởng Chấn, thậm chí có khả năng không dám động đến hắn, nhưng cha mẹ y… Cha năm gần đây thân thể càng ngày càng kém, mẹ thân thể cũng chưa từng dễ chịu, nếu bọn họ bởi vì quan hệ của y cùng Tưởng Chấn mà xảy ra chuyện, y khẳng định không có cách nào tha thứ cho mình.

Triệu Kim Ca có chút thất lạc trở lại phòng của mình nằm xuống.

Y vẫn luôn đều là ngã đầu liền ngủ, nhưng hôm nay lại một đêm không ngủ.

Buổi tối hôm nay không ngủ, đương nhiên không chỉ có mình Triệu Kim Ca, trên thực tế, Tưởng gia trừ Tưởng Chấn cùng Tưởng Nguyên Văn mới hai tuổi, người khác cơ bản đều không ngủ.

Hai người Tưởng Thành Tường cùng Tưởng đồ tể vội vàng xây nhà cho Tưởng Chấn, hai vợ chồng Tưởng Thành Tài cùng Hoàng Mẫn đang đau lòng bạc, về phần Tưởng lão thái, bà trực tiếp liền ở chỗ xây nhà mắng Tưởng Chấn một đêm.

Đến giờ tý, trong thôn giúp xây phòng liền đều về nhà đi ngủ, Người Tưởng gia lại tụ lại một chỗ thương lượng thật lâu, chỉ là đến cùng không thể thương lượng ra được gì.

Phòng của Tưởng Thành Tường bị Tưởng Chấn chiếm, gã cuối cùng chỉ có thể ở trong nhà thôn trưởng Tưởng Bình ở nhờ nửa buổi tối, trời vừa tờ mờ sáng, liền cùng Tưởng Bình cùng đến thị trấn.

Gã tìm Chu Thục Phân lấy bạc, cũng muốn cùng Tưởng Bình đến nha môn đem hộ tịch của Tưởng Chấn từ Tưởng gia tách ra, cũng đem khối đất kia chuyển sang tên cho Tưởng Chấn.

Từ nay về sau, Tưởng Chấn cùng Tưởng gia liền không còn quan hệ.

Gã muốn khiến Tưởng Chấn nghe lời, tiếp tục ngoan ngoãn làm việc nhà, kết quả thì sao? Náo loạn một trận xong, gã tiền mất tật mang, đúng là nên để Tưởng Chấn cầm tiền từ trong nhà phân ra đi.

Ngồi trên thuyền nhìn nắng sớm ở huyện Hà Thành, trong lòng Tưởng Thành Tường vô cùng đắng chát, nhưng dù vậy, đến nơi gã lại cũng không thể không xuống thuyền, sau đó khập khiễng đi làm việc.

Mỗi một bước đi, miệng vết thương trên chân gã đều rất đau, nhưng tim gã càng đau hơn.

Đêm nay, cũng chỉ có Tưởng Chấn ngủ ngon, mà buổi sáng sau khi hắn thức dậy liền thần thanh khí sảng ăn cá cùng cơm thừa tối hôm qua.

Dương Giang ngồi ở bên cạnh Tưởng Chấn, nhìn Tưởng Chấn ở đằng kia ăn cơm lại không ngừng nuốt nước miếng.

Gia cảnh gã không tồi, lớn như vậy cũng chưa từng đói bụng như thế, nhưng hiện tại… buổi sáng hôm qua sau khi ăn bánh quẩy lớn, thẳng đến bây giờ gã đều chưa ăn qua cái gì hết, đã sớm đói hỏng!

Tưởng Chấn biết gã khẳng định đói bụng, nhưng không cho gã ăn, Dương Giang này khí lực không tệ, vẫn nên để đói mấy ngày để gã không khí lực tốt hơn.

Ăn uống no đủ, Tưởng Chấn liền nhớ tới tối hôm qua vừa hôn Triệu Kim Ca hai lần, nghĩ nghĩ, Tưởng Chấn nói với Dương Giang: “Ngươi nếu không trốn, ta liền không trói ngươi, như thế nào?”

“Ta nhất định không trốn!” Dương Giang nói.

“Thách ngươi cũng không dám… Ngươi nếu dám trốn, ta liền đem ngươi thiến.” Tưởng Chấn nói: “Ta đây tay nghề thiến heo rất không tệ, đản đản của người ở bên ngoài nên thiến càng đơn giản.” Tinh hoàn heo lại không hoàn toàn lộ ra ngoài giống người.

Dương Giang run run, co lại chân mình, vội vàng nói: “Ngươi đừng mở trói cho ta nha, ta cảm thấy bị trói cũng rất tốt.”

“Này không thể được, ta muốn dẫn ngươi đi ra, cũng không thể trói ngươi hoài.” Tưởng Chấn nói, cầm đao liền hướng tới Dương Giang vạch xuống một nhát.

Dương Giang “A” một tiếng, lúc này mới phát hiện mình hoàn toàn không bị thương, đao đó chỉ cắt đoạn dây thừng trên tay gã. Cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn, lại một lần khiến cảm giác của Dương Giang đối với Tưởng Chấn thay đổi một ít.

“Đi!” Tưởng Chấn một cước đá vào trên chân Dương Giang, lại hoàn toàn không chú ý tới cảm xúc Dương Giang biến hóa, đương nhiên, hắn cho dù chú ý tới, cũng sẽ không để ý.

Tưởng Chấn mang theo Dương Giang đi nhìn căn nhà đang xây của mình, lúc này mới phát hiện tường nhà hắn đều đã xây cao gần hai mét.

Căn nhà này chính là mấy giân vuông vức, hoàn toàn không có hoa văn gì, bất quá nền móng làm rất kín, nhìn ngược lại rất vững chắc.

Đều đã đến cổ đại, Tưởng Chấn cũng không xoi mói hơn, cho nên đối với căn nhà này rất vừa lòng, lại nói với Tưởng đồ tể đang bên cạnh đề phòng nhìn mình: “Chờ nhà xây xong, nồi thiếc gia vị cái gì đều phải đem đủ cho ta, còn có giường a gia cụ a vân vân trong phòng Tưởng Thành Tường cũng chuyển qua đây cho ta.”

Trong nhà thôn dân thôn Hà Tây, cơ bản đều có nồi thiếc, trong nhà điều kiện tốt, có thể có hai cái nồi thiếc lớn, bình thường một cái dùng để nấu cơm, một cái dùng để xào rau, trong nhà điều kiện bình thường, cũng chỉ có một cái nồi sắt, bình thường phải xong tốt đồ ăn trước mới có thể nấu cơm.

Tưởng gia cũng có hai cái nồi thiếc, này coi như một trong những tài sản trọng yếu của Tưởng gia, Tưởng Chấn lại trực tiếp muốn một cái, còn mở miệng muốn tất cả gia cụ trong phòng Tưởng Thành Tường.

“Ngươi…” Tưởng đồ tể phi thường không bằng lòng, nhưng nhìn thấy Tưởng Chấn thưởng thức đao trên tay, lại không dám nói gì.

Tưởng lão thái trước đó mắng vui vẻ, hiện tại nhìn thấy Tưởng Chấn thật, cũng đồng dạng không dám làm cái gì, chỉ có thể mang một đầu tóc rối loạn không buộc lại được căm tức nhìn Tưởng Chấn.

“Trừng cái gì trừng, còn không mau làm việc đi?” Dương Giang đã không bị trói, nhưng đi theo bên người Tưởng Chấn cũng không dám động, gã mới ngẩn đầu lại thấy ánh mắt bất mãn của Tưởng lão thái, liền nhịn không được quát, thoạt nhìn hung ác cực kì.

Tưởng lão thái không rõ vị Quan gia tiểu nhi tử mình thỉnh trở về này vì sao lại rống mình, nhưng bà chỉ dám hoành hành với người trong nhà, đối với người ngoài lại không dám, bị mắng xong cũng không dám phản bác.

Về phần người trong thôn… Bọn họ lại kính sợ nhìn về phía Tưởng Chấn, nha dịch kia thế nhưng lại nghe lời Tưởng Chấn nói, Tưởng Chấn này đến cùng có nhiều hung hãn?

Mấy người hôm qua không thấy được bộ dáng Tưởng đồ tể cùng Tưởng Thành Tường bị Tưởng Chấn đả thương, lần này cũng sợ hãi luôn, thậm chí ở dưới tình huống ngươi một câu ta một câu, đem hình tượng Tưởng Chấn khắc họa càng ngày càng hung ác.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio