Độc Sủng Xấu Phu

chương 57: có người đến kiếm chuyện

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày đó sau khi Tưởng Chấn đánh Lưu Hắc Đầu, thôn Hà Tây có số người thấy rất thống khoái, lại cũng có một đám người lấy Tưởng gia nhị thúc công cầm đầu rất lo lắng, sợ Lưu Hắc Đầu đến thôn Hà Tây bọn họ tìm bọn họ phiền toái.

Sau đó vẫn không thấy bóng dáng Lưu Hắc Đầu đâu, thậm chí đều không đến Hà gia quậy phá, mọi người mới yên lòng, lại không nghĩ rằng thế nhưng vào thời điểm này nhìn thấy Lưu Hắc Đầu.

Lưu Hắc Đầu ở thời điểm Tưởng Chấn thành thân tới cửa, đây là đến tìm phiền toái? Những người bên cạnh gã lại là ai?

Người thôn Hà Tây đều có chút sợ hãi, Lưu Hắc Đầu âm trầm nhìn những người đó một cái, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.

Gã xác thực là đến tìm Tưởng Chấn phiền toái.

Ngày đó bị Tưởng Chấn đánh, với gã mà nói là vô cùng nhục nhã, mà gã luôn đều không phải người không mang thù, tự nhiên cũng liền nhớ thương muốn trả thù Tưởng Chấn.

Nhưng gã khi đó, lại có cố kỵ.

Ngày đó khi Tưởng Chấn đánh gã, gã thấy được hàng hóa Tưởng Chấn đặt ở một bên, bên trong mấy hàng hóa có không ít thứ tốt đều là huyện thành bên này muốn mua đều mua không được…

Tưởng Chấn dám đánh mình, thân thủ lại tốt, còn có thể lấy được nhiều thứ tốt như vậy, sợ là có chút lai lịch…

Dưới loại tình huống này, Lưu Hắc Đầu tự nhiên không dám tùy tiện động thủ với Tưởng Chấn, mà mấy ngày nay, gã chính là đi thăm dò chuyện của Tưởng Chấn.

Ở đầu năm nay muốn tra một người cũng chỉ có thể cả đám đi hỏi, rất tốn công phu, bất quá Tưởng Chấn là người sinh trưởng ở thôn Hà Tây, trừ gần mấy tháng nay đi ra bên ngoài hai chuyến, trước kia đều không đi xa, Lưu Hắc Đầu ngược lại rất nhanh liền đem chuyện hắn trải qua điều tra rõ.

Tuy nói hắn hai lần đi xa nhà không biết là đi nơi nào, nhưng Tưởng lão đại này cũng không có bối cảnh đáng để gã sợ hãi, chuyện này không hề nghi ngờ.

Lúc này, Lưu Hắc Đầu lại nghĩ đến lời lúc trước mình khi không thể đem Hà Thu Sinh đi được ném lại kia, nói mình còn sẽ đòi nợ Hà gia.

Gã khi đó nói như vậy một mặt là vì sĩ diện, về mặt khác, là muốn thăm dò Tưởng Chấn một chút, mà hiện tại xem ra…

Tưởng Chấn quả thật không có bối cảnh gì, bằng không lại như thế nào đều đã cứu song nhi kia, còn tùy ý gã tiếp tục đi Hà gia đòi nợ? Phải biết, Hà gia căn bản chính là trả không được tiền.

Bởi vậy, Lưu Hắc Đầu cũng liền không để Tưởng Chấn vào mắt, chỉ là Tưởng Chấn thân thủ rất giỏi, nhìn thậm chí như đã từng thấy máu… Lưu Hắc Đầu cũng không dám tùy tiện nhằm vào hắn.

Bất quá, gã cũng có rất nhiều biện pháp đối phó hắn.

Tưởng Chấn sắp thành thân, mà nương song nhi cùng hắn thành thân, chính là người Lưu gia thôn bọn họ.

Lưu Hắc Đầu ở Lưu gia thôn, xưng được với lấy thúng úp voi, gã cũng không vô duyên vô cớ đi tai họa cùng người thôn, mà người Lưu gia thôn, đều nghe lời gã.

Còn không phải sao, gã nói một tiếng, người nhà mẹ đẻ của Triệu Lưu thị, liền kéo nhau đến đây, mà gã cũng cùng đến luôn.

Tưởng Chấn dắt Triệu Kim Ca vào phòng cưới, Triệu Lưu thị cũng đi vào, nhưng Triệu Phú Quý lại vẫn ở bên ngoài tiếp đón khách nhân, nhìn thấy nhóm người này, Triệu Phú Quý liền thay đổi sắc mặt: “Các ngươi đến làm cái gì?”

Triệu Phú Quý đối với người nhà mẹ đẻ của Triệu Lưu thị, là cực kỳ không thích, bởi vì những người này chưa bao giờ dễ chịu với Triệu Lưu thị.

Triệu Lưu thị là đại nữ nhi trong nhà, phía dưới có hai đệ đệ và một muội muội. Người nhà nông luôn cảm thấy nữ nhi sớm muộn sẽ phải gả đi, bọn họ là đang nuôi giúp người khác, bình thường đều không tốt với nữ nhi bao nhiêu, còn cha nương Triệu Lưu thị đối với Triệu Lưu thị lại rất không tốt.

Tuy nói trình độ khắt khe so ra kém Tưởng lão thái đối với Tưởng lão đại, nhưng bọn họ đối với Triệu Lưu thị, cũng là không đánh thì mắng.

Chỉ là ở nông thôn rất nhiều nữ nhân song nhi đều là trải qua như vậy, Triệu Lưu thị cũng không cảm thấy không đúng.

Nháy mắt, Triệu Lưu thị liền đến tuổi có thể thành thân, đúng lúc này, cha nương bà có nói đucợ một cửa hôn nhân cho bà, muốn đem bà gả cho một lão quang côn ba mươi lăm ba sáu tuổi.

Lão quang côn hơn ba mươi tuổi còn cưới không được vợ, đương nhiên là có nguyên nhân, đó chính là gã nghèo.

Trong nhà gã chỉ có hai mẫu ruộng cạn trồng không được gì, cùng mấy đông tiền, tự nhiên không có ai nguyện ý gả cho gã, nhưng gã một người ăn no cả nhà không đói, lại đi huyện thành làm hạ nhân cho một hộ nhà giàu, làm mười mấy năm như thế, cũng tích lũy được năm sáu mươi lượng bạc.

Lão quang côn muốn vợ muốn hơn hai mươi năm, có tiền cũng liền không đi mua đất, mà muốn mua vợ cho mình.

Liền tình huống của gã, phàm là yêu thương khuê nữ một chút, đều không muốn đem khuê nữ gả cho gã, nhưng cũng có người chỉ nhìn lễ hỏi không quản cái khác, cha nương Triệu Lưu thị liền tính toán đem Triệu Lưu thị giá bán cho gã lấy năm mươi lượng bạc, sau đó người kia lại cò kè mặc cả giảm đến bốn mươi lượng.

Lúc ấy Triệu Lưu thị mới mười lăm, mười sáu tuổi, tự nhiên không muốn gả cho nam nhân có thể làm cha bà, nhưng cha nương căn bản không nghe ý kiến của bà, may mắn lúc đó, Triệu Phú Quý xuất hiện.

Triệu gia chỏ có một đứa con là Triệu Phú Quý, tuy rằng Lưu gia muốn lễ hỏi rất nhiều, nhưng Triệu gia vẫn mượn người khác chút tiền cầm ra bốn mươi lượng bạc.

Cha nương Triệu Lưu thị cũng không muốn bị người khác nói bọn họ khắt khe nữ nhi, cuối cùng cũng đồng ý đem Triệu Lưu thị gả cho Triệu Phú Quý, chỉ là bọn họ thu lễ hỏi nhưng thời điểm Triệu Lưu thị xuất giá lại ngay cả giường chăn đều không cho, cho dù Triệu Phú Quý đồ mới đưa đến, cũng đều bị cướp đi bán.

Triệu Lưu thị liền mặc một thân xiêm y cũ đến Triệu gia.

Cha nương Triệu Lưu thị có chút quá phận, trong lòng Triệu Lưu thị cũng có oán khí, nhưng đó đến cùng cũng là cha nương bà, nên cũng không có triệt để không lui tới.

Sau này cuộc sống của Triệu Lưu thị tốt hơn, Triệu Phú Quý đối với bà cũng tốt, bà cũng xua tan oán khí, đối với người nhà mẹ đẻ cũng tốt hơn một ít.

Cũng chính là khi đó, nhị đệ Triệu Lưu thị muốn thành thân, cha nương bà vừa mở miệng liền muốn mượn bà hai mươi lượng bạc.

Triệu Lưu thị không cho, cha nương bà lại vẫn dây dưa, thề thốt nói tương lai nhất định sẽ trả, Triệu Lưu thị sau khi cùng Triệu Phú Quý thương lượng với nhau, liền cho bọn họ mượn mười lượng bạc.

Kết quả, người Lưu gia luôn không trả tiền. Này căn bản không có gì, cũng chỉ là khiến quan hệ hai nhà càng ngày càng kém mà thôi, nhưng lúc này, Triệu gia lại xảy ra chuyện.

Sau khi Triệu Kim Hổ trưởng tử của Triệu Lưu thị rơi xuống nước, Triệu Lưu thị liền nhào xuống sông tìm, bà như điên tìm hai canh giờ, thi thể Triệu Kim Hổ mới được người khác vớt lên, khi đó, Triệu Kim Hổ tắt thở đã lâu.

Triệu Phú Quý cũng xuống nước vớt, biết nhi tử qua đời, ông vừa mệt lại vừa thương tâm chịu đả kích thật lớn, cũng không chú ý đến tình huống thân thể của Triệu Lưu thị.

Triệu Kim Hổ chưa thành thân, coi như cái con, tang sự làm phi thường đơn sơ, mà Triệu Phú Quý sau khi làm tang sự xong, liền phát hiện Triệu Lưu thị đã nóng đến bất tỉnh.

Mà người nhà mẹ đẻ của Triệu Lưu thị sau khi Triệu Kim Hổ xảy ra chuyện căn bản không tới nhà thăm hỏi không nói, Triệu Lưu thị bị bệnh, thời điểm đòi tiền xem bệnh, bọn họ thế nhưng không trả tiền, thậm chí đem Triệu Phú Quý đuổi ra ngoài.

Triệu Lưu thị lần đó bệnh phi thường hung hiểm, ho không ngừng, ngay cả máu cũng ho ra, sau lại triền miên giường bệnh gần một năm, ngày tháng của Triệu gia, cũng liền càng ngày càng kém.

Trong lúc đó, người nhà mẹ đẻ của Triệu Lưu thị chưa bao giờ xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

Sau khiTriệu Lưu thị hết bệnh rồi, thân thể cũng yếu ớt, đồng thời kể từ khi đó, bà cũng liền không về nhà mẹ đẻ.

Cho dù ăn tết hàng năm bảo Triệu Kim Ca đưa chút rau nhà mình trồng qua… Bà cũng chỉ làm cho người khác xem, lại rất chán ghét người Lưu gia.

Ở nông thôn không đáng tiền nhất, chính là rau ngoài ruộng, bà một nữ nhi đã gả đi cuộc sống lại kém như vậy, tết đến đều chỉ có thể lấy ra rau nhà mình trồng, đều đáng thương như vậy người Lưu gia thế nhưng còn không trả nợ…

Không thể không nói, Triệu Lưu thị làm như vậy, là khiến người Lưu gia mất mặt không ít, chỉ tiếc người Lưu gia không muốn mặt, cũng không để ý lắm.

Hiện tại, đối mặt với Triệu Phú Quý chất vấn, người Lưu gia lại còn cười ha hả.

Lưu Đại Thành đại đệ đệ Triệu Lưu thị lại cười nói: “Tỷ phu, chúng ta đây không phải đến uống rượu mừng sao?”

“Ta cũng không mời các ngươi.” Triệu Phú Quý cả giận nói.

“Này chính là ngươi không đúng a, Kim Ca thành thân, nào có không mời cữu cữu mình? Theo lý thời điểm thành thân, người cữu cữu ta còn phải cõng y một đoạn đâu!” Lưu Đại Thành đi đến trước mấy cái bàn Triệu gia đã bày ra, đẩy ra một người khách đặt mông ngồi ở bên cạnh bàn: “Cậu a cữu cữu, đó chính là thân nhất, còn phải cho ta một bao lì xì lớn mới đúng.”

Tập tục ở nông thôn, thời điểm thành thân tân nương nếu như có huynh đệ, vậy liền do huynh đệ cỏng đi ra cửa, nếu như không có huynh đệ, thì đến phiên cữu cữu mình, bình thường thân thích giống cữu cữu như vậy, nhà tân nương liền sẽ cho một bao lì xì.

Nhưng… người làm cữu cữu này, cháu gái xuất giá, ấn theo tập tục cũng nên cho một bao lì xì lớn, thậm chí, làm cữu cữu nên cho cháu gái bao lì xì một trăm văn, người ta kỳ thật chỉ cần cho gã lại năm mươi văn là được.

Không chỉ như thế, cữu cữu này, theo lý là phải tới ra lực nhiều để giúp làm hôn sự!

Cái gọi là bao lì xì, nói đến cùng bất quá cũng chỉ là có số người thấy băn khoăn khi để người làm cữu cữu vừa ra tiền lại vừa xuất lực, cuối cùng trả hắn một chút lì xì thôi.

Cách nói này của Lưu Đại Thành cực kỳ vô sỉ, nhưng có càng vô sỉ hơn.

Vợ Lưu Đại Thành cũng đặt mông ngồi xuống, cầm thức ăn trên bàn vừa ăn, còn vừa lải nhải với người thôn Hà Tây: “Triệu Lưu thị thật đúng là bất hiếu, nhi tử thành thân đều không nói một tiếng với người nhà mẹ đẻ.”

“Bà ta vốn đã không hiểu lễ nghi, hiện tại càng lại làm bừa, đều khiến cha nương giận sinh bệnh.”

“Triệu gia sống tốt như vậy, có thể làm hôn lễ thể diện như vậy, lúc trước chúng ta bất quá mượn Triệu gia mười lượng bạc, bà ta liền tới tới lui lui náo loạn mười năm, thực chưa thấy qua người keo kiệt như vậy.”

Có bà ta mở miệng, người Lưu gia càng nói càng quá phận, thậm chí còn có người xoi mói Triệu Kim Ca: “Kim Ca bộ dạng xấu như vậy, cũng không biết là như thế nào thông đồng được một nam nhân nguyện ý ở rể.”

“Không chừng người ta có cái gì thiếu sót… Lúc trước thôn chúng ta có người bị chó cắn thành thái giám, không phải chỉ cần có người nguyện ý gả, mặc kệ là ai đều sẽ cưới sao?”

“Đúng vậy, nếu không phải như vậy, ai nguyện ý cưới song nhi vừa xấu lại vừa lớn tuổi như vậy?”

Những người đó nói không kiêng nể gì không nói, lại càng không ngừng dùng bữa, cũng lấy ra rổ thùng gỗ bắt đầu đựng đồ ăn, tay chân đặc biệt nhanh, khiến khách Triệu gia mời đến đều có chút phản ứng không kịp.

Trên đời này C, quả nhiên có người càng không muốn mặt, càng có thể chiếm tiện nghi.

“Các ngươi làm gì đó!” Vương Hải Sinh bất mãn nhìn những người đó, đứng lên. Hắn nguyên bản là một người rất nhát gan, nhưng theo Tưởng Chấn lâu, cũng đã không giống lúc trước cả ngày rụt đầu không dám lên tiếng nữa.

“Đúng vậy! Các ngươi làm gì đó? Mau dừng tay!” Hà Xuân Sinh cũng đứng lên, Hà Hạ Sinh đệ đệ hắn thấy thế, cũng lập đứng đứng lên.

Hà Xuân Sinh cùng Hà Hạ Sinh hôm nay tuy rằng có đến, nhưng vẫn lui ở trong góc, một chút cảm giác tồn tại cũng không có.

Bọn họ biết thân phận của mình ít nhiều có chút lúng túng, lại nhìn thấy Triệu gia không có cái gì cần hỗ trợ, liền vẫn trốn ở góc phòng không lên tiếng, chỉ muốn yên lặng ăn tiệc rượu liền đi, kết quả… Lưu Hắc Đầu lại đến!

Bị Lưu Hắc Đầu đánh qua vài lần, Hà Xuân Sinh, Hà Hạ Sinh đều sợ Lưu Hắc Đầu không thôi, nhìn thấy Lưu Hắc Đầu, tay chân bọn họ liền nhịn không được như nhũn ra, thậm chí hận không thể quay đầu bỏ chạy.

Nhưng bây giờ nếu như bọn họ bỏ chạy… tất cả cố gắng trước đó đã làm, không phải đều vô dụng sao? Về sau cuộc sống cảu bọn họ, nói không chừng sẽ càng thêm thê thảm.

Hai người Hà Xuân Sinh cùng Hà Hạ Sinh cố nén không chạy, lúc này nhìn thấy Vương Hải Sinh đứng ra, thậm chí đầu nóng lên, cũng đứng ra.

“Xem xem, thế nhưng còn có người dám cùng chúng ta nói chuyện như vậy, Triệu gia các ngươi sau khi cưới muội muội ta, liền trở mặt không nhận người, không đem chúng ta để vào mắt có phải hay không?” Lưu Đại Thành cả giận nói, thuận tay lật một cái bàn.

Đồ ăn trên bàn đó đã bị bọn họ ăn và lấy hết, nhưng bát đĩa vẫn còn, nhất thời vỡ nát hết.

Lưu Đại Thành, là được Lưu Hắc Đầu gọi đến tìm một nhà Triệu Phú Quý phiền toái.

Đại nữ nhi ông ta mấy ngày trước từ huyện thành trở về, nói với bọn họ chuyện Triệu Kim Ca có khả năng sẽ thành thân, nhà bọn họ vẫn chưa để ý lắm —— Triệu gia sống cũng không dễ chịu, bọn họ cũng không muốn có quan hệ với Triệu gia.

Nhưng làm bọn họ không nghĩ tới là, bọn họ không muốn liên quan tới Triệu gia, Lưu Hắc Đầu trong thôn bọn họ thế nhưng lại tìm tới cửa…

Bọn họ tự nhiên là không dám không nghe lời của Lưu Hắc Đầu, cho nên, mới tới cửa tìm tra.

Sau khi nhìn thấy hôn sự Triệu gia làm thể diện như vậy, sức mạnh tìm tra lại càng sung túc.

Thanh âm bát đũa rơi vỡ rất vang dội, Triệu Phú Quý hận đến mức nắm chặt quyền đầu, đúng lúc này, Tưởng Chấn cũng đi nhanh từ trong phòng ra.

Hôm nay là ngày thành thân đại hỉ, tuy rằng Tưởng Chấn bởi vì đã sớm xem Triệu Kim Ca thành vật sở hửu của mình, lại như thế nào để ý này đó tập tục, cũng không có xem hôn lễ quá mức thần thánh, thậm chí luôn rất bình tĩnh làm xong hết lưu trình, nhưng đây dù sao cũng là hôn lễ của hắn, hôn lễ một đời chỉ có một lần.

Hắn mang Triệu Kim Ca vào phòng cưới, thời điểm hỉ nương đang nói lời cát tường, hắn còn chưa vén khăn cưới của Triệu Kim Ca, bên ngoài liền truyền đến âm thanh huyên náo, chờ hắn dùng tốc độ nhanh nhất đi hết lưu trình, vén khăn cưới của Triệu Kim Ca uống rượu giao bôi đi ra…

Thế nhưng liền đã có người lặt bàn của hắn!

Bane thân Tưởng Chấn từng lặt bàn của Tưởng gia, lại không cho người khác lặt bàn nhà mình, huống chi, đây là hôn lễ của hắn!

Triệu Kim Ca chờ mong hôn lễ này như vậy, lúc trước luôn cao hứng đến cả người phát run, thế nhưng có người muốn phá hư…

“Đến tìm phiền toái?” Tưởng Chấn nhìn người ở đây một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Lưu Hắc Đầu.

“Nghe nói ngươi đổi tên thành Tưởng Chấn? Tưởng Chấn a, nhạc mẫu ngươi… Nga, ngươi là ở rể, đó chính là nương ngươi, nương ngươi là người Lưu gia thôn, cho nên, thân thích đến uống rượu mừng.” Lưu Hắc Đầu nhìn về phía Tưởng Chấn, trên mặt mang theo cười nhạo.

Gã kỳ thật có thể đến quậy phá sớm hơn, khiến Tưởng Chấn ngay cả bái đường đều không được, nhưng gã cũng không có làm như vậy.

Tưởng Chấn muốn cùng song nhi xấu xí kia thành thân, lại ở rể cho nhà song nhi kia, gã tại sao phải ngăn cản, gã ước gì nó mau làm xong!

Lưu Hắc Đầu đánh giá Tưởng Chấn, trong mắt có khinh thường, đến lúc này, gã đã hoàn toàn không để Tưởng Chấn ở trong lòng, chỉ muốn thấy Tưởng Chấn chê cười.

Người Lưu gia là thân thích của hắn, thân thích “tới cửa” hắn sẽ làm như thế nào?

“Tưởng Chấn!” Triệu Kim Ca theo sát phía sau từ trong phòng đi ra, nhìn thấy một màn trước mắt này mày gắt gao nhăn lại, vết sẹo ở mi tâm càng thêm dễ khiến người khác chú ý.

Lưu Hắc Đầu quét mắt nhìn Triệu Kim Ca một cái, cười lạnh nói: “Đây chính là người ngươi ‘Gả’? Qủa thật xấu, căn bản kém xa tiểu song nhi ngươi lần trước cứu, bất quá loại dáng người cường tráng này, ép buộc cũng không cần sợ làm hỏng, cũng có chút ưu việt.”

Thời điểm Lưu Hắc Đầu nói chuyện, Tưởng Chấn đã bắt đầu cởi quần áo.

Chờ Lưu Hắc Đầu nói xong, Tưởng Chấn đã đem đồ mới trên người của mình cởi ra xong.

Cầm quần áo ném cho Triệu Kim Ca để Triệu Kim Ca cầm, Tưởng Chấn cầm chốt cửa liền đi lên.

Ác khách tới cửa, tốt nhất vẫn nên đánh đi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio