Tưởng Chấn cũng không phải bác sĩ chuyên môn, thậm chí rất nghiệp dư, đồ vật trong tay hắn hiện tại, càng nghiệp dư vô cùng.
Tình huống này chú định hắn không có biện pháp giúp quá nhiều người khâu vết thương.
Ở thời điểm Tưởng Chấn giúp người khâu vết thương, trên thuyền vẫn luôn có người chết đi, mà những người chết đi kia nguyên nhân chủ yếu vì mất máu quá nhiều.
Nhìn người bên cạnh từng người từng người chết đi, tâm tình tất cả mọi người đều không tốt, Tưởng Chấn cũng như thế.
Cổ đại, so với hắn tưởng tượng càng thêm nguy hiểm.
Tưởng Chấn rõ ràng biết được, sau này mình nhất định phải cẩn thận gấp bội, nếu không… Ở cái nơi điều kiện chữa bệnh cực kém này, e rằng một cái sơ sẩy, sẽ không còn mạng.
Tưởng Chấn vừa nghĩ như thế, trên tay hắn một thuyền viên cần hắn khâu vết thương cứ như vậy lặng yên không một tiếng động tắt thở.
Tưởng Chấn dừng động tác của mình lại, hắn bất chấp tay đã bị rửa đến trắng bệch nhăn nheo, lại lần nữa dùng sôi rửa tay hai lần, đồng thời ánh mắt bắt đầu ở trong đám người tìm kiếm Triệu Kim Ca.
Triệu Kim Ca vẫn luôn rất dính hắn, chính xác như hình với bóng với hắn, lúc này lại không biết tại sao không có đứng ở bên cạnh hắn…
Là bởi vì sợ sao? Tưởng Chấn nhìn xung quanh một chút, phát hiện rất nhiều người vẻ mặt nhìn mình đều tràn ngập sợ hãi, lúc này người có thể đứng ở bên cạnh mình ít càng thêm ít.
Dù sao… bộ dáng hắn mân mê vết thương của người khác, thoạt nhìn thực có chút huyết tinh đáng sợ.
Tưởng Chấn quét mắt một cái, liền thấy Triệu Kim Ca đang ở cách đó không xa giúp đỡ quét tước boong thuyền.
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của hắn, Triệu Kim Ca ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, y tựa hồ muốn cười cười, nhưng ước chừng vì không khí bây giờ quá mức ngưng trọng, cũng không có cười được, rất nhanh liền cúi đầu, không nhìn Tưởng Chấn bên này nữa.
Triệu Kim Ca sắc mặt có chút tái nhợt, thoạt nhìn đã rất mệt mỏi, nhưng cũng không có gì đáng lo quá… Tưởng Chấn yên lòng, liền có chút mất mát —— Triệu Kim Ca… Hình như có chút sợ, còn không dám tới gần hắn.
Bất quá, y là lần đầu gặp phải sự tình như vậy, sẽ cảm thấy không thoải mái cũng bình thường… Tưởng Chấn dịu xuống, muốn khâu vết thương cho người kế tiếp, sau đó liền được báo cho, đã không có ai cần khâu vết thương nữa.
Mặt trời càng lúc càng lớn, khoảng cách tại hừng đông chiến đấu kết thúc đã qua hai canh giờ, những người bị trọng thương trước đó bị Hồ đại phu phán chết, ở dưới tình huống vết thương không thể khâu lại có thể chống đỡ lâu như vậy?
“Ngươi đi nghỉ ngơi một chút đi.” Trịnh Dật là người hiếm thấy không có ghét bỏ tình cảnh huyết tinh, hắn vẫn luôn đứng ở bên cạnh nhìn Tưởng Chấn, lúc này ánh mắt càng thêm phức tạp nhìn Tưởng Chấn.
Bởi vì từ Tưởng Chấn khâu vết thương nhân, sau đó lại vì lục tục chết ba người, người trên thuyền cho tới bây giờ, cũng vẫn không cảm thấy Tưởng Chấn thật có thể cứu người.
Nhưng hắn rõ ràng nhìn thấy, những người khâu vết thương, máu chảy ít hơn rất nhiều.
Bọn họ tuyệt đại đa số tuy rằng hôn mê, nhưng đến bây giờ vẫn chưa chết.
E rằng… Tưởng Chấn làm như vậy thật có thể cứu người cũng nói không chừng.
Trịnh Dật nhìn Tưởng Chấn, giống như đang nhìn một cái bảo bối.
Tưởng Chấn gật gật đầu, hắn xác thực quá mệt mỏi, cần nghỉ ngơi.
Tưởng Chấn trực tiếp cầm nước từ đỉnh đầu của mình dội xuống rửa thân thể của mình một chút, sau đó đem áo ngoài ướt dầm dề cởi ra, chỉ mặc quần đi về phía Triệu Kim Ca.
Triệu Kim Ca vẫn luôn chú ý Tưởng Chấn, lúc này vội vã dừng động tác trên tay, hơi ngượng ngùng mà liếc Tưởng Chấn một cái.
“Đi thôi.” Tưởng Chấn cười nói, trước đó hắn còn có chút bận tâm, lo lắng Triệu Kim Ca sẽ sợ mình, bây giờ nhìn lại thấy đó quá dư thừa.
Hắn rõ ràng nhìn thấy Triệu Kim Ca đỏ mặt với mình, nhưng lại không có sợ hãi.
Người tối hôm qua tham gia chiến đấu đều có thể đi nghỉ ngơi, Triệu Kim Ca trước đó không đi nghỉ ngơi ở bên ngoài hỗ trợ chỉ vì chờ đợi Tưởng Chấn, hiện tại y muốn đi, cũng không ai nói cái gì.
“Tưởng Chấn…” Triệu Kim Ca đi đến bên người Tưởng Chấn, cùng Tưởng Chấn đồng thời đi vào trong khoang thuyền.
“Kim Ca, đến, để ta dựa vào một chút.” Tưởng Chấn hướng về Triệu Kim Ca đưa tay ra.
Triệu Kim Ca vội vã đỡ Tưởng Chấn, mà y mới vừa đem người đỡ lấy, liền nghe thấy tiếng nôn mửa.
Phát ra tiếng nôn mửa chính là hai cái nha hoàn bên người Trịnh Dật.
Hai cái nha hoàn đó vẫn đi theo Trịnh Dật, cũng không có bị thương, nhưng lại bị tình cảnh huyết tinh dọa đến, mùi máu tươi càng làm cho các nàng khó chịu không thôi, lúc này liền khắc chế không nổi mà bắt đầu buồn nôn.
Bất quá coi như buồn nôn, các nàng ngược lại cũng vẫn làm việc —— lúc này, các nàng đang thanh lý khoang cho người bệnh ở.
Triệu Kim Ca từ lúc chiến đấu kết thúc, vẫn rất khó chịu, luôn cảm thấy yết hầu như nghẹn cái gì đo vẫn luôn muốn nôn.
Trước đó khi Tưởng Chấn khâu vết thương cho người ta, y vừa nhìn thấy những máu thịt kia liền khó chịu, thậm chí đã nôn khan qua rất nhiều lần, cũng bởi như thế, y mới có thể không đi bên người Tưởng Chấn hỗ trợ, thậm chí ở thời điểm Tưởng Chấn cứu người trốn tránh Tưởng Chấn.
Tưởng Chấn ở nơi đó cứu người, y lại ở bên cạnh nôn mửa, như vậy rất không tốt đi?
Sau khi nỗ lực không nhìn tới những người bị thương kia, Triệu Kim Ca liền tốt hơn rất nhiều, tuy rằng vẫn muốn nôn, nhưng ít ra có thể chịu, nhưng lúc này nghe thấy hai cái nha hoàn kia nôn, hắn lại không nhịn được muốn nôn.
“Kim Ca?” Tưởng Chấn cau mày nhìn về phía Triệu Kim Ca: “Làm sao vậy?”
“Ta không sao.” Triệu Kim Ca: “Chỉ là có chút khó chịu.”
Triệu Kim Ca đã lâu không ngủ, cũng không ăn cơm, trước đó còn gặp phải tình cảnh phi thường huyết tinh… Tưởng Chấn nghĩ đến mình lúc trước lần đầu giết người, cũng từng nôn không ngừng, liền động viên nói: “Không sao rồi, sự tình đều đã qua.”
Triệu Kim Ca gật gật đầu, đang cảm thấy tốt hơn một chút, liền thấy bên trong khoang truyền đến tiếng hai nha hoàn nôn mửa kia mang ra một người.
Có người qua đời, người kia tử trạng lại có chút thảm, mặt bị chém đến máu me nhầy nhụa, phỏng chừng hai nha hoàn kia chính là không chịu được cái này, mới có thể muốn nôn.
Mà nhìn thấy người kia, Triệu Kim Ca lại nôn khan một trận.
Trước đó tình huống khẩn lúc gấp, bệnh trạng của y không nghiêm trọng như vậy, hiện tại thư giãn, Tưởng Chấn lại ở bên cạnh y… Triệu Kim Ca vừa nôn, lại có chút không dừng lại được.
“Kim Ca…”
“Tưởng Chấn, ta giết người, ta…” Triệu Kim Ca khắc chế không nổi mà nhớ lại trước những tình cảnh huyết tinh, buồn nôn áp chế thật lâu cũng đều bạo phát ra.
Cứ nôn như vậy thig không quá tốt… Triệu Kim Ca lo lắng người khác sẽ bởi vì mình nôn mửa mà có ý kiến với mình, nhưng y cả nghĩ quá rồi.
Lúc này sau khi phục hồi tinh thần lại, người cùng y nôn mửa cũng không phải số ít.
Phát hiện mình cũng không phải dị loại, Triệu Kim Ca ngược lại cũng dễ chịu rất nhiều, Tưởng Chấn nhìn bộ dáng này của y, lại không nhịn được đau lòng.
Hắn không nhịn được nghĩ mình có phải làm sai hay không.
Hắn kỳ thực hoàn toàn có thể để cho Triệu Kim Ca lưu lại trong thôn chờ hắn không phải sao? Bất kể là trồng trọt hay nuôi gà nuôi vịt, những việc đó đều là việc Triệu Kim Ca thích làm, để Triệu Kim Ca đợi ở thôn Hà Tây, y cũng không cần gặp phải nguy hiểm, cũng sẽ không gặp phải phiền toái.
Về phần có khả năng sẽ hạn chế kiến thức của Triệu Kim Ca… Kỳ thực hắn cũng không để ý không phải sao?
Hắn cũng rất yêu thích nhìn bộ dáng Triệu Kim Ca tính kế mấy đồng tiền…
Tưởng Chấn mang Triệu Kim Ca trở về khoang của bọn họ.
Nhìn Triệu Kim Ca lúc này cuối cùng cũng coi như tốt hơn chút, cũng không còn nôn khan nữa.
“Đến, uống nước.” Tưởng Chấn đưa cho Triệu Kim Ca một bát nước.
Triệu Kim Ca sau khi uống nước xong, rốt cục cũng thả lỏng: “Xin lỗi… Ta quá vô dụng.” Triệu Kim Ca cảm thấy thật không tốt, hành động của y như vậy, tựa hồ có chút ném mặt Tưởng Chấn.
“Ngươi làm rất tốt, nơi nào vô dụng?” Tưởng Chấn hôn Triệu Kim Ca một cái.
Triệu Kim Ca muốn cười cười, kết quả liền ngửi thấy được mùi máu tươi —— bất kể là y hay Tưởng Chấn, trên người cũng ít nhiều lây dính máu.
“Oẹ…” Triệu Kim Ca liền nôn khan một trận, cũng may chỉ là nôn khan mà thôi, không đem nước mới vừa uống vào nôn khan.
Tưởng Chấn nhìn thấy bộ dáng Triệu Kim Ca như vậy, không khỏi đau lòng: “Chúng ta đi tắm, tắm sạch một chút.”
Lúc này không ai có tâm tình tắm rửa, buồng tắm bên kia rất yên tĩnh, ngược lại để Triệu Kim Ca cùng Tưởng Chấn đều đem mình tắm sạch sẽ, sau đó, hai người liền tới nhà bếp.
Thiếu niên trước đó phụ trách múc đồ ăn cho người sau khi cha hắn qua đời thì thành đầu bếp của nhà bếp, lúc này đang nấu cháo.
Hắn dùng đôi mắt sưng tấy nhìn Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca một cái, nói: “Trong nồi có cháo, bên đó có dưa muối.”
Bên trong nồi sắt lăn lộn cháo trắng đã nấu nhuyễn, mà trên bàn cách đó không xa để mấy cái chậu, chậu có ướp dưa chuột muối dưa muối, để cho người dùng ăn với cháo.
Tưởng Chấn muốn đi múc cháo, lại bị Triệu Kim Ca ngăn cản, Triệu Kim Ca thật nhanh múc hai bát cháo, lại lấy cho Tưởng Chấn một chút dưa muối.
Trước Triệu Kim Ca vẫn muốn nôn, cảm thấy rất khó chịu, thậm chí không cảm giác được đói bụng, nhưng bây giờ thấy cháo trắng nóng hầm hập, bụng y lại đói cồn cào lên, ăn rất nhanh chóng.
“Cho các ngươi.” Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca ăn được một nửa, thiếu niên nấu cháo kia đột nhiên đi tới, sau đó cho bọn hắn một quả trứng gà.
“Cảm tạ.” Thiếu niên nói với Tưởng Chấn, sau đó liền sưng đỏ đô mắt mà yên lặng ngồi xuống lại.
Trước đó cha hắn sẽ từ trên boong thuyền ngã xuống rơi xuống sông là vì cứu hắn.
Mà nếu không phải Tưởng Chấn sau đó ra tay, hải tặc thối lui, hắn sợ rằng cũng phải mất mạng.
Tưởng Chấn dừng một chút, đem trứng gà tách ra, bỏ vào trong bát Triệu Kim Ca.
“Ngươi cũng ăn.” Triệu Kim Ca muốn đem trứng gà cho Tưởng Chấn.
“Như vậy đi, ngươi ăn lòng đỏ trứng, ta ăn lòng trắng trứng.” Tưởng Chấn nói, hắn đã phát hiện, so với lòng trắng trứng, Triệu Kim Ca càng thích ăn lòng đỏ trứng.
Mà hắn lại ngược lại… Lòng đỏ trứng khô cằn, nếu không phải bên ngoài có lòng trắng trứng trung hoà, hắn tuyệt đối ăn không trôi.
Triệu Kim Ca cũng biết điểm này, đem trứng gà tách ra, liền đem lòng trắng cho Tưởng Chấn.
Tưởng Chấn một ngụm liền đem lòng trắng trứng ăn hết, sau đó mới húp cháo, Triệu Kim Ca lại ngược lại, y vẫn luôn không có đi ăn lòng đỏ trứng kia, mãi đến tận ăn xong cháo, mới đem lòng đỏ trứng bỏ vào trong miệng, thỏa mãn mà ăn.
Thời điểm Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca ăn xong rồi chuẩn bị rời đi, thấy được đám người Vương Hải Sinh.
“Lão đại.” Nhìn thấy Tưởng Chấn, bọn Vương Hải Sinh dồn dập chào hỏi. Bọn họ trước đó liền rất bội phục Tưởng Chấn, hiện tại ánh mắt nhìn Tưởng Chấn lại nhiều hơn sùng bái cùng kính nể.
Tưởng Chấn không chỉ đánh lùi hải tặc, cư nhiên còn dám mân mê vết thương máu chảy dầm dề của người khác…
Phải biết, bọn họ hiện tại nhớ tới những tình cảnh đó liền cảm thấy dạ dày không thoải mái.
“Các ngươi tới ăn cơm?”
“Vâng, chúng ta đi ăn cơm, còn muốn mang chút thức ăn cho những người bị thương kia.” Vương Hải Sinh nói.
“Ừm.” Tưởng Chấn gật gật đầu, lại nói: “Chú ý sạch sẽ, mấy ngày nay nước cho nhóm người bệnh dùng, tất cả đều phải nấu sôi qua.” Người thời này đều trực tiếp uống nước trong sông, tắm rửa càng sẽ không nấu nước, mà này dễ gây ra cảm nhiễm.
Tưởng Chấn trước đó cũng đã nhắc nhở qua như thế, nhưng lần này vẫn muốn cường điệu lần nữa.
“Lão đại yên tâm, chúng ta tất cả đều làm theo.” Vương Hải Sinh nói, biểu tình lại mang theo chút do dự.
“Làm sao vậy?” Tưởng Chấn hỏi.
“Chính là chúng ta nghe lão đại ngươi nói, dựa theo biện pháp ngươi nói tới chăm sóc những người được ngươi khâu vết thương, kết quả Lục Đại lại nói chúng ta một trận, liền đem những người bị thương đều vứt cho chúng ta chiếu cố.” Vương Hải Sinh nói.
Trên thuyền người bệnh rất nhiều, vốn cũng không có dư thừa nhân thủ đi chăm sóc những người bị trọng thương, đám người Vương Hải Sinh còn có quá nhiều yêu cầu… Lục Đại trong lòng bất mãn, liền dứt khoát đem những người bị thương đều ném cho thủ hạ Tưởng Chấn chăm sóc.
“Các ngươi chăm sóc hết không?” Tưởng Chấn hỏi.
“Không thành vấn đề!” Vương Hải Sinh nói, kỳ thực bọn họ vẫn rất nguyện ý chăm sóc những người bị thương kia…
Những người kia đều do lão đại bọn họ cứu, nhất định phải chăm sóc thật tốt, cũng không thể thật vất vả cứu sống, lại bị người khác hại chết.
Người được Tưởng Chấn khâu vết thương tuy rằng cũng đã chết mấy người, nhưng đại thể vẫn còn sống, nhìn Phương Bình bị lủng bụng kia còn nhảy nhót tưng bừng, điều này làm cho đám người Vương Hải Sinh cảm thấy được, Tưởng Chấn nói không chừng thật có thể sáng tạo ra kỳ tích.
Bọn họ muốn cho những người kia sống sót.
Đám người Vương Hải Sinh ăn cháo, còn mang cháo trở lại cho nhóm người bệnh.
Kỳ thực có mấy người có vết thương ở bụng, lúc này tốt nhất ít ăn đồ ăn, nhưng bây giờ không có cách nào vô nước, những người bị thương kia vốn đã mất máu quá nhiều, nếu không cho ăn đồ ăn phỏng chừng sẽ bị chết đói nên Tưởng Chấn cũng không ngăn cản.
Ăn uống no đủ, sau khi mang theo Triệu Kim Ca trở về phòng, Tưởng Chấn liền ôm lấy người, rồi cùng Triệu Kim Ca ngủ thiếp đi.
Tưởng Chấn cuối cùng là bị đói tỉnh, lúc hắn tỉnh lại, trời cũng đã tối, mà Triệu Kim Ca vẫn còn đang ngủ.
Thu thập bản thân một chút, Tưởng Chấn đang muốn đánh thức Triệu Kim Ca để cùng đi ăn cơm, cửa khoang liền bị gõ vang, hắn đứng lên, vội vã mở cửa.
Đứng ngoài cửa là người sai vật của Trịnh Dật: “Tưởng quản sự, thiếu gia của chúng ta tính toán ngươi đã sắp tỉnh rồi, liền để ta đưa điểm tâm tới cho ngươi.”
Người sai vật nói xong liền đem một hộp cơm nặng trình trịch đưa cho Tưởng Chấn.
Mùi thịt từ trong hộp đựng thức ăn bay ra, khiến Tưởng Chấn càng thấy đói bụng, hắn nói cám ơn, cầm hộp cơm đặt lên bàn, sau đó bắt đầu lấy đồ ăn ra bên ngoài.
Bởi vì đã mấy ngày không có cặp bờ, trên thuyền ít thịt tươi có thể ăn, nhưng cơm nước vẫn như cũ rất phong phú.
Một đĩa thịt muối, một đĩa rau trộn mầm đậu nành, còn có nấm hương xào thịt muối cùng với hai bát cơm tẻ lớn.
Khoang không lớn, bàn đặt sát đầu giường, Tưởng Chấn mới vừa đem mấy món ăn lấy ra, liền thấy Triệu Kim Ca tỉnh rồi, mơ mơ màng màng ngồi dậy.
Triệu Kim Ca mới vừa tỉnh còn có chút mơ hồ, sau khi ngồi dậy liền thanh tỉnh, đồng thời cũng liếc nhìn đĩa thịt muối trên bàn kia.
Thịt…
Triệu Kim Ca buồn nôn, vội vã mở cửa sổ ra, liền hướng ra ngoài cửa sổ nôn khan một trận.
“Ngươi vẫn còn không thoải mái sao?” Tưởng Chấn lo lắng nhìn Triệu Kim Ca.
“Thịt đó ta nhìn thấy có chút buồn nôn.” Triệu Kim Ca nói, sau khi nói xong, hận không thể đánh mình một cái tát mới tốt.
Hắn cư nhiên cảm thấy thịt buồn nôn!
Thịt là đồ tốt a, y thích ăn thịt nhất, nhưng bây giờ… y cư nhiên cảm thấy thịt buồn nôn!
Triệu Kim Ca hướng về phía thịt trên bàn nhìn sang, kết quả dĩ vãng thịt muối có thể làm cho y ăn thêm một bát cơm, lúc này y vừa nhìn thấy liền muốn nôn, căn bản không muốn ăn.
“Ngươi chờ một chút.” Tưởng Chấn nói, liền vội vàng đem thịt muối cùng nấm hương xào thịt bỏ vào hộp cơm, lại hỏi: “Hiện tại ổn chưa?” Trước đó tình cảnh quá huyết tinh, Triệu Kim Ca phỏng chừng có đoạn thời gian không thể ăn thịt…
Đứa nhỏ xui xẻo này.
Gió từ trong cửa sổ thổi tới, thổi tan mùi vị bên trong khoang, vừa không thấy được thịt, Triệu Kim Ca liền cảm thấy dễ chịu nhiều hơn: “Ta không sao.”
Không có thịt ảnh hưởng mình, Triệu Kim Ca liền thả dấm chua vào rau trộn mầm đậu nành rất nhanh liền đem một bát cơm lớn tràn đầy ăn xong rồi, còn có chút chưa hết thòm thèm.
“Ta đi ra ngoài một chuyến, chờ sau đó lại chuẩn bị cho ngươi chút thức ăn ăn được.” Tưởng Chấn cũng chỉ ăn mầm đậu với cơm, sau khi ăn xong, liền mang theo hộp cơm đi ra ngoài.
“Ừm.” Triệu Kim Ca gật gật đầu: “Ta cũng đi ra ngoài, đi giặt quần áo.”