-Anh ! Anh cảm thấy sao rồi hả?-Vẫn đều đặn bên cạnh Tae, anh hỏi. Tae vừa tỉnh dậy, chỉ cảm thấy mệt nhoài. Đầu óc có chút quay cuồng, nơi ngực trái cũng đang rất đau-Em biết, anh đang tìm Tiểu Như có đúng không? Em đã hỏi bạn của con bé thì mới biết, con bé đang ở đó. Được chăm sóc và ăn uống đầy đủ. Cho nên, anh không cần phải lo lắng. Con bé, sẽ rất an toàn mà!-Ekey khẳng định, rồi đứng dậy đỡ Tae tựa vào thành giường. Quan sát cả căn phòng, Tae bất giác cười nhạt.
-Ekey! Anh sắp chết có phải không?-Nhìn vào anh trai, Ekey khẽ lắc đầu-Anh không lo lắng cho tính mạng của mình. Mà người anh lo lắng và cảm thấy có lỗi ở kiếp này, chính là con bé đó! Nếu như anh biến mất, em có thể hứa với anh. Chăm sóc và bảo vệ Tiểu Như thật tốt được không? Hả?-Quan sát ánh mắt Tae, Ekey không chối cãi mình đang do dự. Anh có thể hứa, nhưng còn vị trí trong lòng nó thì sao? Dù anh có tốt gấp vạn lần, thì anh cũng không thể biến thành Tae. Tae là Tae! Còn Ekey, mãi mãi là Ekey!
-Anh à? Em không thể hứa với anh chuyện này được! Vì em rất sợ! Rồi đây, em sẽ yêu con bé hơn lúc trước! Vì vậy, em hoàn toàn không thể anh à!
Nói rồi, anh quay mặt sang phía khác. Tae hít thở thật sâu, rồi cố gắng mở lời:
-Nghe anh, em phải chăm sóc con bé! Vì nó là..
Cạch
-Tae! Anh có sao không?
Sự xuất hiện của nó khiến câu nói của Tae đứt đoạn, quay lại đối diện Tae, Ekey khẽ mỉm cười.
-Có gì chúng ta sẽ nói sau! Em có việc, em ra ngoài trước đây!
Nói rồi, anh lập tức bỏ đi. Khi cánh cửa được khép dần, nó mới từng bước đi về phía anh. Ngồi xuống bên cạnh Tae, nó biết lỗi cúi đầu:
-Tae! Cho em xin lỗi! Em đã lớn tiếng nói ghét anh! Cho nên..
-Em đừng nói vậy! Lỗi là nằm ở chỗ anh!-Cướp lời, anh đưa tay giữ chặt bàn tay nó. Ngước mặt lên nhìn Tae, nó vui vẻ mỉm cười. Nụ cười này, lại càng bóp chặt trái tim anh. Rõ ràng rất yêu, tại sao lại không thể?-Tiểu Như! Bất kể là chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ vẫn yêu em! Nhưng mà ngược lại, em đừng thích anh nữa được không? Tình cảm mà em dành cho anh, từ giây phút này trở về sau, em hãy coi như: Đó là tình cảm em dành cho một người anh trai được không?-Ngang bướng, nó lắc đầu. Sau đó, đưa tay xiết chặt lấy Tae.
-Em không muốn đâu! Em chỉ thích một mình anh thôi! Anh đừng biến mất, đừng rời bỏ em được không? Hức hức-Di chuyển bàn tay lên mái tóc nó, anh vuốt nhẹ, sau đó để nước mắt tự chảy. Anh phải làm gì đây? Anh thật sự phải làm gì đây?-Bệnh của anh, sẽ chữa được mà đúng không? Nhậm Phong! Em không muốn anh biến mất! Em không muốn anh biến mất đâu mà! Hức-Xiết chặt cơ thể nó hơn, anh cảm nhận từng cơn đau quằn quại. Tại sao mối tình đầu của anh, lại yêu phải em gái anh?
_______________
“ Bác sĩ đã có nói, bệnh của Tae vẫn có thể cứu vãn. Nhưng mà, quá trình xạ trị đó lại rất nguy hiểm. Anh ấy phải buộc ra nước ngoài ba năm! Rốt cuộc, mình nên làm thế nào đây? ”
Ngồi trước hàng ghế của bệnh viện, nó đấu tranh nội tâm. Còn người ở đằng xa, chỉ bất giác lắc đầu. Anh cũng biết rõ, nó lo lắng chuyện gì mà!
Jeon đi nhanh về phía nó, sau đó khẹ khụy xuống. Ngước nhìn lên trên, anh chìa ra hai cây kẹo nhỏ, nhướng mày:
-Cô bệnh nhân của tôi, em đang lo lắng chuyện của Tae sao? Nếu vậy, có muốn ăn kẹo không?-Nhìn chằm chằm vào hai cây kẹo trên tay Jeon, nó lắc đầu-Em có biết, khi chúng ta ăn đồ ngọt, tâm trạng sẽ thoải mái hơn không? Tôi không lừa em đâu, nó sẽ giúp em giảm bớt áp lực thường ngày!-Anh thuyết phục, nhưng nó chỉ lắc đầu.
-Ăn nhiều kẹo, tôi sẽ bị sâu răng đó! Lúc đó, không ai thích tôi nữa đâu!-Nó đáp, rồi nhanh chóng đứng dậy. Ai kia nhìn vào hai cây kẹo trên tay, liền bất giác mỉm cười. Anh đứng dậy, ngẩng cao đầu nhìn vào nó-Với lại, tôi không có tâm trạng ăn! Anh nói đúng, tôi thật sự rất lo lắng cho Tae! Nếu anh ấy chữa bệnh, phải ra nước ngoài ba năm. Tôi thật sự..-Nó bỏ lửng câu, sau đó nước mắt dài nước mắt ngắn. Jeon cười nhạt, vòng tay qua vai nó, kéo nhẹ vào lòng mình.
Vì bất ngờ, nên nó cũng không phản ứng lại anh.
Di chuyển bàn tay còn lại lên tóc nó, Jeon cảm thấy an lòng. Nhịp tim của anh, đang trở nên loạn nhịp.
Nó thừa cơ hội, để nước mắt thấm đẫm vào áo Jeon.
-Nếu em muốn khóc, thì có thể khóc với tôi! Tôi sẽ không chê em phiền phức đâu!
Anh nói, rồi cố gắng xiết chặt nó hơn. Đưa hai tay ra phía sau Jeon, nó khe khẽ đánh vào. Anh ta, đang muốn mưu sát nó sao?
-Hức, tôi sắp không thở được! Anh mau buông tôi ra đi!-Nó lên tiếng, ai kia thấy vậy, liền cho nó rời khỏi mình. Rời khỏi cơ thể anh, nó đỏ bừng hai má-Anh thật sự chỉ muốn lợi dụng tôi thôi! Đồ xấu xa!-Nhìn vào anh nó hét lớn, rồi hối hả chạy đi. Đưa tay chỉ vào bản thân, Jeon bất ngờ tặc lưỡi.
-Mình giống một tên xấu xa lắm sao? Thật là..
_______________
-Ah! Mình làm sao vậy? Cả thái cà chua, cũng để bị cắt trúng là sao đây?
Hướng mắt vào ngón tay đang chảy máu, Đặng Vũ thở dài. Sau đó, anh bỏ đi tìm hộp sơ cứu.
Khi bóng anh dần khuất xa, cũng cùng lúc nó bước vào. Quan sát căn biệt thự hồi lâu, nó thở dài thường thược.
Đây! Cũng là lần đầu tiên nó bước vào lãnh địa của anh! Suy cho cùng, vừa yên tĩnh nhưng đáng sợ. Một con người như anh ta, lại ở một nơi rộng thế này!
Nhìn sắp tư liệu trên tay, nó mệt mỏi đặt xuống bàn.
-Để ở đây, chắc anh ta nhìn thấy mà! Mình đúng là hết việc làm, lại gặp ngay thầy hiệu trưởng! Muốn giao cho anh ta, thì trực tiếp đưa đến nhà anh ta đi! Đúng là, muốn hại mình tức chết!
Sau khi lèm bèm xong, nó lập tức quay đầu. Cùng lúc này, anh từ trên lầu đi xuống. Nhìn thấy bóng dáng kia, Rin bấy giờ cười mỉm:
-Tiểu Như! Em đã đến tại sao không ở lại?-Giật mình, nó bất giác dừng lại. Anh bây giờ, cũng đã bước đến cạnh nó. Cảm nhận sống lưng đang lạnh, nó sợ sệt chẳng quay đầu-Tôi biết, em vẫn còn giận tôi đã hôn em, đúng không?-Anh hỏi, rồi đưa tay nắm lấy cánh tay nó kéo về đối diện mình. Sừng sững trước mặt Rin, gương mặt nó hiện rõ nét sợ hãi-Là vì tôi thích em, cho nên mới không thể tự chủ. Là tôi đã khiến em sợ hãi, em cho tôi xin lỗi được không?-Nhìn chằm chằm vào làn môi Rin, nó cứng đờ như pho tượng. Bờ môi đó, đã cưỡng hôn nó sao?
-Tôi..muốn về nhà! Anh..mau buông ra đi!-Nó luống cuống gạt tay Rin ra. Nhưng bằng ngược lại, anh vẫn xiết chặt nó-Đặng Vũ! Anh..-Di chuyển ngón tay lên môi mình, anh ra hiệu nó im lặng. Vì hành động của anh, nó cũng vội im lìm.
-Nếu em đã đến đây, thì nên ở lại dùng cơm với tôi chứ! Sau khi dùng cơm xong, tôi hứa sẽ trả em về mà! Được chứ?
-Có thật, anh sẽ không dở trò gì không hả?
-Nếu muốn dở trò, em có thể chạy thoát tôi sao?-Anh nhướng mày, sau đó kéo nó lại gần mình-Huỳnh Tiểu Như! Yêu một người, chính là không muốn người đó tổn thương. Nếu như, anh ta quá yêu em, sẽ rất muốn chiếm đoạt em. Vì với anh ta, khi có được thứ mình cần, thì cô ấy sẽ không chạy thoát. Và cô ấy, chỉ là của một mình anh ta. Nhưng mà, nếu anh ta làm vậy, thì người đau khổ nhất, vẫn là anh ta thôi! Do đó, ngoài việc yêu và trân trọng em ra! Tôi sẽ cố gắng, không đi xa giới hạn của mình. Vì vậy, em hãy nên tin tưởng tôi một lần, được không?-Nhìn sâu vào đôi mắt Rin, nó miễn cưỡng gật đầu.
Dù tin thì đã sao?
Nó vẫn không, có cảm giác an toàn! Vì cả hai, hoàn toàn rất khác biệt! Nếu tin người khác không đề phòng, kẻ ngốc nhất, không phải là bản thân hay sao?