MỘT NĂM TRƯỚC
Buổi chiều gần cuối tháng hai hôm đó, là một buổi chiều mưa tầm tã. Sau khi tan học, nó liền đón xe buýt về nhà. Nhưng vì đoạn đường về nhà khá xa, mà lúc đó lại không có xe buýt. Cho nên, nó không còn cách nào khác, đành phải ở lại trường.
Rồi mưa cũng tạnh. Con đường dẫn về nhà lại càng xa. Trời vào tối, những ánh đèn xung quanh lại hiu hắt. Nó bước đi giữa màn mưa lâm râm, bất giác chợt rùng mình.
-Nếu cứ vậy đi về nhà, mình phải đi bao lâu đây?-Nhìn về chặn đường phía trước, nó lại thấy mù mịt. Trời đã sập tối, nếu đi về cũng mất nhiều giờ-Không sao! Chuyện này không làm khó được mình đâu!-Khẳng định, nó cười tươi rồi cúi xuống buộc thật chặt dây giày. Nếu dây giày được buộc chặt, nó sẽ an tâm khi chạy hơn.
Xong việc, nó bắt đầu chỉnh chu lại balô. Sau khi đã hoàn tất, nó mới bắt đầu cuộc chạy đua không tưởng. Mà người nó đua hôm nay, chính là chặn đường về nhà thường ngày.
Nói về chạy, nó là đứa dở nhất lớp. Cứ mỗi lần nói đến chạy, nó lại chẳng chạy được bao xa. Ấy vậy, mà vẫn cố hết sức.
Bịch
-Ah!-Chuyện gì đến rồi cũng đến. Nó ngã nhào xuống mặt đường, làm tay chân trầy xước. Bộ đồng phục tinh tươm thường ngày, lúc này đã thành bẩn. Bường dậy thật nhanh, nó nhăn mặt-Làm sao đây? Mình đúng là xui xẻo mà!-Đôi mắt nó đỏ hoe khi nhìn vào lồng bàn tay và đầu gối. Một chút máu tươi, còn thấm đẫm dưới mặt đường. Bản tính một đứa trẻ con, ngay lúc này bỗng bộc phát.
-Cô bé! Em có sao không?-Giật mình, nó đưa mắt nhìn lên trên. Một người con trai, đang nhìn nó mỉm cười. Anh ta, còn đưa tay ra cho nó nắm nữa chứ-Đưa tay cho anh, mau lên!-Ngờ nghệch nhìn ai kia, nó bất giác gật đầu. Từ từ đặt bàn tay vào tay anh, nó được con người kia nhẹ nhàng kéo dậy.
Đưa mắt hướng xuống vùng đầu gối nó, anh lắc đầu:
-Chân em bị thương rồi, chắc là không đi được bao xa! Vậy đi, xe anh đổ ở phía trước. Tạm thời, anh sẽ cõng em!
Nghe thấy hai từ cuối, nó vội vàng lắc đầu. Để một người lạ cõng, đúng là không hay mấy.
-Em tự đi được mà! Không cần anh phải cõng em đâu!-Nó từ chối, sau đó rụt bàn tay khỏi tay anh-Với lại, chúng ta không quen biết. Em nghĩ, mình không nên làm phiền anh! Em về trước đây!-Nhìn anh, nó nói rồi khập khiễng bước đi. Đưa mắt nhìn theo sau, anh bất giác mỉm cười:
-Huỳnh Tiểu Như! Em có thể từ chối người lạ. Nhưng mà, em sẽ không từ chối anh họ của em đâu, đúng không?
" Anh họ? "
Nó lẩm bẩm, rồi vô thức dừng lại. Nó là một đứa rất bình thường, từ khi nào lại xuất hiện một anh họ sang trọng? Nhưng điều đặc biệt hơn, anh ta, lại biết nó tên gì? Có phải, là anh họ của nó không?