-Mới sáng sớm mà đã nhìn thấy mặt anh rồi, đúng là xui tận mạng mà!
Vừa mới bước xuống nhà, nó đã gặp ngay Ahn. Điều kỳ lạ hơn, là ai kia đang chuẩn bị làm bữa sáng. Bước khập khiễng về phía anh, nó bỗng trợn tròn mắt: Chà! Thức ăn qua tay anh ta, điều y như ở trong nhà hàng vậy! Mà thức ăn trong nhà hàng thế nào, nó cũng chưa từng nếm thử. Không biết, có ngon như mẹ nó nấu không?
Hơi ngoảnh đầu sang ai kia, người con trai trước mặt nó cười nhếch. Anh khẽ tắt bếp, rồi quay lại nghiêng đầu:
-Không những hôm nay, mà mỗi ngày sau này, em sẽ đều gặp mặt tôi thường xuyên hơn. Do đó, hãy cố tập cách thích nghi là vừa!-Trợn tròn mắt to hơn, nó đưa tay bẹo má. Đúng! Biết đau là không phải mơ rồi-Ba mẹ của em, cũng đã cho phép em đến nhà của tôi ở. Nghe nói, ngày mai cũng là ngày sinh nhật tuổi của em. Vì vậy, trưa nay chúng ta sẽ xuất phát! Đồ đạc của em, tất cả điều đã được thu xếp. Em chỉ có quyền, nói đồng ý và đi cùng bọn tôi thôi! Rõ chưa hả?-Giật bắn người, nó khẽ lùi lại phía sau. Ánh mắt long lanh, nhìn vào anh phủ nhận. Không thể nào! Hai người họ không thể nào!
-Tôi không tin đâu! Anh đang nói dối! Hức hức, làm sao có thể chứ? Tôi tuyệt đối không tin anh!
Nó gồng mình hét, sau đó khụy xuống dưới sàn nhà. Mọi thứ xung quanh, ngay lúc này như sụp đổ. Trước giờ, nó chưa từng phải xa ba mẹ. Tại sao lại vì anh ta, mà buộc nó phải đi?
-Em đúng là quá trẻ con rồi! Mau đứng dậy ngay cho tôi!
Bước đến cạnh nó, Ahn mạnh bạo kéo nó lên. Đau khổ đối diện anh, nó lia lịa lắc đầu:
-Nếu tôi không muốn đi thì sao? Tôi thật sự không muốn rời khỏi đây đâu!
-Nhưng tôi buộc em phải đi!-Anh nhấn mạnh, rồi giữ chặt hai cánh tay nó-Lựa chọn rời khỏi của em hôm nay, chính là một lựa chọn đúng đắn. Nếu em cứ tiếp tục ở lại đây, chỉ tăng thêm gánh nặng cho họ thôi. Nếu em cứ tiếp tục ở lại đây, em sẽ bị dày dò đến chết mất! Nơi đây, hoàn toàn không thích hợp với em! Em cần phải thay đổi, thay đổi ngay từ bây giờ!-Anh quát lớn, sau đó kéo nó về phía mình. Vòng tay qua cơ thể bé nhỏ kia, Ahn như nhẹ đi từng chút. Ít nhất, anh đã nói được một phần. Nếu còn không kiềm chế, anh sẽ khiến mọi thứ thành hỗn độn mất.
-Ahn! Anh nói vậy, là có ý gì hả? Tại sao lại..
-Im lặng đi! Khi tôi ôm em, em không được hỏi hay nói bất cứ thứ gì cả! Chỉ cần em biết, đó là tốt cho em. Như vậy là được rồi! Rõ chưa?
-Nhưng mà tôi..
-Em còn nói nữa, thì coi chừng tôi đó! Ngay từ giây phút này, im lặng đi!
-..
Gục đầu vào cơ thể gắn chắc của ai kia, nó ngoan ngoãn không nói tiếp. Ai kia vì thế, cũng bất giác mỉm cười.
“ Bí mật đó, tôi sẽ cố gắng để không nói với em! Nếu không, em lại không thể thay đổi được! ”
....
BUỔI TRƯA HÔM ĐÓ
Cạch
-Mau lên! Vào trong đi! Em còn điều gì do dự?-Nhìn cánh cửa xe được anh mở ra. Nó mếu máo, quay lại nhìn mọi thứ lần cuối. Nó không muốn rời khỏi đây, càng không muốn xa gia đình mình. Nhưng tại sao? Lại muốn nó rời khỏi?-Tôi biết là em không đành lòng. Nhưng mà đến đó, tôi và Young sẽ chăm sóc tốt cho em. Còn bây giờ, em mau lên xe đi!-Mím chặt môi, nó gật nhẹ đầu, sau đó bước vào trong. Khi cánh cửa dần khép lại, nó có cảm giác, như mình đang nghẹt thở.
“ Tạm biệt tất cả! ”