“Em đói rồi đúng không? Để anh chuẩn bị đồ ăn cho em.”
Thiên Nhật xấu hổ xoa xoa mũi, gật nhẹ đầu.
Này cũng không thể trách cậu, cái bánh mì khó khăn lắm cậu mới trộm được, còn chưa kịp ăn đã bị người khác cướp mất.
Trước đó cậu đã nhịn đói được một ngày rồi, giờ bụng nhỏ không nghe theo sai khiến thật sự không phải lỗi của cậu.
Vương Lăng Phong cười khẽ, xoa đầu cậu: “Đừng ngại, em thích ăn gì?”
Ngoài những thứ đẹp đẽ ra, Thiên Nhật cũng có đam mê bất tận với đồ ăn.
Nguyên nhân đơn giản là bởi vì từ nhỏ đến lớn, cậu chưa từng trải qua một bữa cơm nào đúng nghĩa.
Có khi, cả ngày cậu còn không tìm được thứ gì lót bụng.
Mong ước lớn nhất cả đời cậu là có thể ăn uống không cần lo nghĩ.
Thế nhưng, bây giờ đối diện với niềm mơ ước bấy lâu, cậu lại nhất thời không biết phản ứng thế nào.
Thích ăn gì? Cậu thích ăn gì nhất nhỉ?
Số loại đồ ăn cậu được ăn qua không nhiều!
Vương Lăng Phong thấy được dáng vẻ mờ mịt của cậu, lập tức hiểu ra, lòng anh lại càng đau hơn.
“Được rồi, đừng nghĩ nữa, để anh chuẩn bị giúp em nhé! Để anh đưa em thay quần áo trước!”
Trong phi thuyền có chuẩn bị đồ ăn, Vương Lăng Phong không tốn quá nhiều thời gian đã có thể lấy ra được mấy món ngon.
Phó Tự Xuyên đứng từ xa quan sát toàn bộ hành động của anh.
Thời điểm thấy anh tự mình chuẩn bị quần áo cùng đồ ăn cho trai trẻ đáng yêu, lập tức ba chân bốn cẳng chạy về khoang điều khiển.
“Trời đất ơi, phó chỉ huy đưa cậu ta vào phòng rồi, ngài ấy còn tự mình chuẩn bị đồ ăn cho cậu ta nữa.”
Những người có mặt trong khoang điều khiển nghe thấy lời Phó Tự Xuyên nói không khác gì đang nghe tình tiết trong tiểu thuyết viễn tưởng.
Người như phó chỉ huy, làm gì có chuyện sẽ hạ mình chăm sóc cho người khác chứ.
Bọn họ không tin, Bạch Lộ đang ngồi trên ghế lái của phi thuyền cũng phải bật cười: “Phó Tự Xuyên, dạo này cậu lại đọc tiểu thuyết quá phút đúng không?”
Phó Tự Xuyên: “...”
Không trách bọn họ, ai bảo bọn họ lúc nào cũng cắm mặt vào bảng điều khiển, không có diễm phúc nhìn thấy cảnh tượng phó chỉ huy dịu dàng như hắn ta chứ.
Hoặc nếu bọn họ có mặt trong trận truy bắt đào phạm với hắn, bọn họ cũng được mở mang tầm mắt rồi.
Càng không thể trách Bạch Lộ được.
Cô với Phó Tự Xuyên là hai người đồng hành cùng Vương Lăng Phong từ lâu, cô là người hiểu rõ hắn hơn bất kì ai.
Đã không ít lần hắn tìm tới cô chỉ để lảm nhảm về mấy tình tiết trong truyện hắn đọc được.
Không những thế, hắn còn thường xuyên thay thế Vương Lăng Phong và cô thành nam nữ chính của những tình tiết đó.
Càng nghĩ càng thấy phiền.
Phó Tự Xuyên nghĩ thầm trong lòng, lập tức dùng ánh mắt cảm thương nhìn Bạch Lộ: “Hài, thật đáng thương.”
Bạch Lộ đã quá quen với dáng vẻ dở dở ương ương này của đồng đội mình, cô lập tức không thèm quan tâm Phó Tự Xuyên nữa, quay trở lại chuyên tâm lái phi thuyền.
Phó Tự Xuyên bị bỏ mặc: “...”
Không để ý hắn thì thôi, hắn còn không biết đem chuyện này đi kể với người khác chắc.
Hắn đi kể chuyện này với những người anh em đã cùng hắn nhìn thấy cảnh Vương Lăng Phong đem thanh niên trẻ kia lên phi thuyền.
Có cảnh tượng này làm gốc, đám người đó chắc chắn sẽ tin lời hắn.
Vương Lăng Phong đương nhiên không biết việc làm phía sau lưng mình của Phó Tự Xuyên.
Toàn bộ lực chú ý của anh đều đặt hết lên người Thiên Nhật rồi.
Trong lúc Thiên Nhật đang dùng phòng tắm của mình để tắm rửa, Vương Lăng Phong đã tranh thủ thời gian để tự mình vào bếp.
Cứ nghĩ đến việc đồ ăn mình chuẩn bị cuối cùng cũng được Thiên Nhật sử dụng, anh lại nhịn không được mà mỉm cười.
Cảnh tượng vừa chuẩn bị đồ ăn vừa cười của anh vô tình lọt vào mắt của Phó Tự Xuyên đi ngang qua.
Phó Tự Xuyên: “...”
Mẹ ơi, thật sự tự nấu ăn… còn vừa nấu ăn vừa cười… phó chỉ huy rốt cuộc có thật sự là phó chỉ huy không vậy?
Không được, hắn phải mau chóng đem chuyện này đi nói với mọi người.
Nguyên liệu trên phi thuyền rất phong phú, Vương Lăng Phong làm hai món mà Hà Thiên Nhật đã từng thích ăn nhất, cẩn trọng mang về phòng nghỉ của mình.
Tiếng nước trong phòng tắm vẫn chảy không ngừng, Vương Lăng Phong bình tĩnh đặt đồ ăn lên bàn.
Đôi mắt đặt ở cánh cửa phòng tắm không muốn rời.
Bình tĩnh, em ấy đã ở ngay bên cạnh rồi, không thể quá gấp, sẽ khiến em ấy sợ hãi.
Vương Lăng Phong tự nhủ trong lòng, hai tay bởi vì quá hồi hộp mà đan lại với nhau.
Để che giấu cảm xúc mãnh liệt trong người, anh phải dùng toàn bộ kiên nhẫn mình có, ngồi yên trên ghế.
Mười năm phút nữa trôi qua, tiếng nước trong phòng tắm chưa dừng, cánh cửa phòng tắm vẫn chưa có dấu hiệu sẽ mở ra.
Em ấy làm gì mà lâu vậy?
Em ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Không! Ở đây rất an toàn, em ấy chắc chắn sẽ không có chuyện gì.
Nhưng lỡ như em ấy thật sự có chuyện thì sao? Không thể để em ấy có chuyện gì được…
Ánh mắt Vương Lăng Phong tràn đầy hoảng loạn, anh không giữ được bình tĩnh mà đứng bật dậy, động tác vừa nhanh vừa mạnh chạy tới trước cửa phòng tắm.
Có trời mới biết anh đã khắc chế bản thân thế nào mới không trực tiếp đẩy mở cánh cửa đó ra.
Vương Lăng Phong hít một hơi thật sâu, cố gắng đẩy lùi sự mất bình tĩnh của chính mình, chậm rãi gõ cửa: “Thiên Nhật, em vẫn đang tắm sao?”.