Vị trí chiếc xe con màu đen lúc ấy quả thật là ở góc chết của camera, kỳ thực tiến thêm một chút là có thể quay được biển số đằng trước, Lư Quốc Thịnh hiển nhiên chú ý tới điểm này, xe chưa chui đầu ra hắn đã lập tức báo cho đồng lõa lui về, che đi biển số trước, xử lý vô cùng kịp thời – nếu không phải ngã tư có một tấm kính lồi phản quang.
Kính lồi phản quang thường đặt ở ngã tư hoặc chỗ quẹo tương đối phức tạp, cho tài xế quan sát xe cộ và người đi đường từ hướng khác rẽ tới.
Kính phản quang quay hầu hết về ngã tư, nói cách khác, camera vừa vặn chĩa vào hơn một nửa “gáy” của kính lồi, phương hướng hai bên cơ bản nhất trí, trên lý luận camera không quay được hình ảnh trong kính, thế nên Lư Quốc Thịnh không để ý.
Tiếc thay trí giả nghĩ ngàn điều cũng có một điều sơ sót, một cánh cửa sổ thủy tinh mở ra vừa vặn phản chiếu nửa mặt kính lồi, lại thêm Long Vận Thành xây dựng chơi ngông, ống kính camera dùng vừa khéo là loại độ nét cao đắt tiền nhất.
Sau khi phóng to cục bộ, có thể lờ mờ nhìn thấy ba số đuôi trên biển số xe.
Tiêu Hải Dương đẩy kính, chỉ hận không thể chui vào màn hình: “… , … Phía trước là cái gì không nhìn thấy, có thể là ‘’, cũng có thể là ‘’, từ từ, để em phân tích cẩn thận lại đoạn phim một chút.”
“Không sao, chỉ cần có manh mối là được.” Lạc Văn Chu chăm chú nhìn Lư Quốc Thịnh trên ảnh chụp màn hình một lúc, kế đó đứng dậy cầm di động bấm một số.
“A lô, Lão Khâu, đúng, là tôi, tôi nhờ ông một việc… Bữa trước có tên khốn quẹt vào xe của người yêu tôi, lúc ấy không bắt được hắn, tôi cũng đến hôm nay mới biết việc này… À, người không sao, người không ở trong xe, nếu không chẳng phải lúc ấy đã biết là ai? Thật ra việc không lớn lắm, chủ yếu là tiền sơn xe rất đắt, sơn có tí xíu mà hết hơn nửa năm tiền lương của tôi rồi… Ừ, được, phiền ông tra giúp, đừng nói với người khác, để chút việc riêng này truyền ra thì không tốt, dù sao cũng là trái luật… Là một chiếc Buick đen, bảo dưỡng rất kỹ, trước sau mười hai giờ trưa ngày tháng , ở Bắc Uyển – gần Bắc Uyển Long Vận Thành, một camera kế bên quay được mấy số đuôi biển số xe thoáng qua, là ‘’, tôi cảm thấy khả năng xe bản địa là khá lớn…. Được, cảm ơn, ngại quá, người anh em giúp tôi việc này, bữa sau tôi sẽ mang cho ông vài hộp thuốc ngon.”
Anh bỏ điện thoại xuống, nhìn thấy Tiêu Hải Dương bên cạnh trợn mắt nhìn mình, cặp kính vừa đẩy lên lại trượt xuống mũi.
“Nhìn gì mà nhìn,” Lạc Văn Chu đẩy đầu cậu ta, “Mọi việc không nhờ người khác, tự mình mò mẫm thì là anh hùng? Nước ta chỉ có tài nguyên dân cư là phong phú nhất, chú còn không biết nắm chắc, ngu xuẩn – chờ lát trời sáng, Đào Nhiên với Tiêu Hải Dương về Cục công an trước, cần làm gì thì làm, tùy thời chờ tin tức của tôi, tôi đến đại đội cảnh sát giao thông một chuyến. Phí Độ cũng thế, chờ tin tôi, đừng tự tiện hành động… Được rồi đừng lau nữa, tròng kính sắp bị lau thủng rồi.”
“Tôi đang suy nghĩ một việc.” Phí Độ đột nhiên thấp giọng nói, “Ngần ấy năm qua, Lư Quốc Thịnh vẫn ẩn nấp, tin tức về hắn không nhiều, năm đó cũng không mô tả tâm lý người này. Cho nên chúng ta bị ấn tượng đầu chi phối, cảm thấy hắn là kẻ tàn nhẫn độc ác, to gan lớn mật.”
Đào Nhiên: “Ừ, không thì sao?”
“Mười bốn năm trước, Lư Quốc Thịnh từng lộ mặt trong tầm nhìn của cảnh sát – mặc dù sau đó chẳng giải quyết được gì. Mà lần này, sau khi giết Phùng Bân, hắn càng chẳng thèm để ý trực tiếp thả Hạ Hiểu Nam, còn dám nghênh ngang xuất hiện ở nơi công cộng,” Phí Độ đeo lại cặp kính không dính một hạt bụi lên mắt, “Tổng hợp các điểm trên, cảm giác của tôi về kẻ này là cẩu thả, cuồng vọng, tự cao tự đại, rất có thể kèm theo bệnh trạng phân liệt và nóng nảy. Tuy rằng IQ có thể không thấp, nhưng lúc gây án sẽ có sắc thái phát tiết, bốc đồng nhất định, cũng rất thiếu bình tĩnh, nói một cách đơn giản là hơi điên. Tôi vẫn cảm thấy, hắn có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thời gian dài như vậy là vì có người che chở – Lư Quốc Thịnh không nên là như thế, hắn không nên cẩn thận, cũng không nên có ý thức phản trinh sát mạnh vậy.”
Bắc Uyển Long Vận Thành là địa bàn của Ngụy Triển Hồng, nhưng Ngụy Triển Hồng trước đó không nhất định biết thằng con cưng muốn làm gì. Lão Ngụy dù xấu hơn, cũng là xấu có lý có cứ, mục tiêu rõ ràng, hơn nữa biết tránh nguy hiểm, thủ đoạn cũng tương đối kín đáo. Vì “tranh đấu quyền lực” trong trường thuê sát thủ giết bạn học… Thật sự quá ấu trĩ quá bất chấp hậu quả, người lớn không gây ra rắc rối nhảm nhí như vậy, Ngụy Văn Xuyên lần này thuần túy là hại cha gã.
Lư Quốc Thịnh phải nắm rõ điểm này, thế nên hắn hiển nhiên cũng không coi Long Vận Thành là địa bàn nhà mình, hắn đề phòng mọi người thậm chí cả người thuê ngu xuẩn ấu trĩ kia.
Song mâu thuẫn là, đã không yên tâm thì tại sao hôm tháng hắn còn tự mình lộ diện?
Nếu muốn gặp mục tiêu mưu sát hoặc người thuê, Lư Quốc Thịnh thật sự không cần thiết tự mình lộ diện – để Ngụy Văn Xuyên quay một đoạn phim, thậm chí đưa thẳng đoạn băng theo dõi trong phòng cho hắn không được sao?
“Ý anh là gì?” Tiêu Hải Dương hấp tấp hỏi, “Ý anh muốn nói người này có thể không phải là Lư Quốc Thịnh? Không đúng, không chỉ ngôn ngữ cơ thể giống hệt kẻ quay được ở Chung Cổ Lầu nơi xảy ra vụ án, còn có đôi mắt lé một to một nhỏ lộ ra khi hắn nhìn camera, đôi mắt đặc trưng như thế không dễ nhận nhầm đâu.”
“Không… ý tôi là, tôi trước đây có chút hiểu lầm, có thể hôm ấy hắn không phải đi nhận mặt Phùng Bân. Trong phòng đó còn những ai? Tôi cần một danh sách,” Phí Độ dừng lại, “Đặc biệt là nữ sinh.”
“Tại sao lại là nữ sinh?”
Phí Độ chậm rãi ngước nhìn lên: “Tôi muốn biết hắn không giết Hạ Hiểu Nam, có phải liên quan đến tác dụng của chuyển dời tình cảm hay không.”
“Đào Nhiên sau khi về Cục công an hãy nghĩ cách bóng gió hỏi thử,” Lạc Văn Chu mau chóng nói, “Có điều, việc quan trọng nhất hiện giờ vẫn là tìm được chỗ ẩn thân của Lư Quốc Thịnh, chỉ cần bắt được hắn, muốn quan sát thế nào thì quan sát, muốn thẩm vấn thế nào thì thẩm vấn – đêm dài lắm mộng, việc này phải tốc chiến tốc thắng. Mọi người nghe đây, thứ nhất chú ý tốc độ, thứ hai chú ý bảo mật, thứ ba chú ý an toàn của bản thân, thứ tư chú ý thiết bị truyền tin, trong tình huống không thể khẳng định mình có bị nghe trộm hay không, nói chuyện hãy cẩn thận – đồng chí Tiêu Hải Dương, phiền chú cũng thu lại thần thông ‘miệng súng máy’, đừng có chuyện gì cũng phun hết ra ngoài.”
Tiêu Hải Dương không nhận ra Lạc Văn Chu đang giễu mình nói chuyện không biết lựa lời, nghe vậy còn bình tĩnh biện giải: “Đội trưởng Lạc, em tuy thí nghiệm thể năng đậu sát, nhưng không bị thiểu năng.”
Lạc Văn Chu bất lực thở ra một hơi, khoát tay: “Đúng, là anh đây thiểu năng – Đi thôi!”
Dù nhà rộng hơn, bốn người đàn ông tụ lại cũng sẽ có vẻ hết sức chật chội, thế nhưng chớp mắt mọi người đi hết, trong nhà tích tắc lại trở nên yên tĩnh.
Phí Độ từ sáng sớm vừa mở mắt cả người đã căng thẳng, bận rộn đến lúc này mà trời còn chưa sáng. Trong nhà lộn xộn, nồi lẩu tối qua ăn xong còn chưa kịp rửa, ngâm đại trong bồn rửa bát cùng một đống đĩa bát, Phí Độ mở cửa sổ ra thông gió, muốn dọn dẹp sơ qua, song không biết bắt đầu từ đâu, đành phải giở lại chiêu cũ, gọi điện thoại thuê người.
Thời điểm mấu chốt này, thật sự không tiện gọi người ngoài đến, Phí Độ đành phải gọi một “người nhà”.
Đó là một bà lão họ Tang mặt mũi hiền lành, từ vẻ ngoài không thể nhận ra cảnh đời thê thảm. Bà nguyên quán ở thành phố D, chồng mất sớm, ngậm đắng nuốt cay nuôi con trai trưởng thành, cưới vợ sinh con, có thế hệ tiếp theo, vừa vui vẻ dọn vào nhà mới, tính về sau trông cháu hưởng tuổi già.
Nhưng hạnh phúc của người bình thường quá yếu ớt, nơi bà ở vừa vặn là tiểu khu của đối thủ cạnh tranh xui xẻo của Ngụy Triển Hồng. Lúc xảy ra chuyện, bà Tang đang đẩy xe nôi tản bộ dưới lầu, đứa cháu chưa đầy một tuổi bị kẻ cuồng sát đột nhiên xông tới giơ lên ném chết tươi. Con dâu không có ai để hận, chỉ có thể đem oán hận ghi lên đầu bà, ôm nỗi oán hận ly hôn đi mất, con trai không chịu nổi kích thích, say rượu lái xe tông vào hàng rào ven đường mất nốt, ngôi nhà mới đại diện cho hạnh phúc giảm gần một nửa giá trị, mà tiền vay mua nhà năm đó không giảm tẹo nào, khoản tiền nhà khổng lồ rơi hết xuống bà cụ neo đơn bạc đầu, ngân hàng sợ bà trả một nửa thì chết, còn yêu cầu rút ngắn kỳ hạn vay nợ.
Phí Độ: “Chuyện chỗ cháu không vội, chỉ cần quét dọn sơ sơ thôi, có việc khác dì cứ đi làm trước đi, làm xong lại nói tiếp. Đến lúc đó dì gọi taxi tới đây, cháu sẽ thanh toán tiền xe, đừng chen chúc trên giao thông công cộng.”
“Chủ tịch Phí hiếm khi có việc dùng đến dì.” Trong điện thoại truyền đến giọng nữ dịu dàng, sau đó bà Tang ngập ngừng nói: “Sáng sớm hôm nay, Vệ Vệ có thứ muốn gửi cho cháu, qua tay dì… dì biết dì không nên lắm miệng hỏi dò, nhưng… dì Tang chỉ hỏi một câu, có phải sắp bắt được kẻ ác rồi hay không?”
Phí Độ hướng mặt về cửa sổ mở ra, nhìn đường chân trời xa xôi, không khí mát rượi từ bên ngoài lùa vào, chui vào phổi hắn.
“Đúng vậy.” Phí Độ nhẹ nhàng nói, “Lần này không chừng đã rất gần rồi.”
Bà Tang đột nhiên nghẹn ngào: “Được… được, được, cần dì làm gì, cháu cứ cho người đưa tin, đừng tự mình đến, để khỏi liên lụy cháu. Dì… dì ngần này tuổi rồi, đã chẳng còn sợ gì, ôm bom đi chết chung với bọn họ cũng không hề gì…”
“Không đâu ạ,” Phí Độ cụp mắt nhìn xuống, “Chúng ta sẽ không đến bước này đâu.”
Có thể chúng ta… vĩnh viễn sẽ không đến bước này.
Lúc này, cửa chính đột nhiên mở từ bên ngoài, Lạc Văn Chu không biết nhớ tới điều gì mà mang theo hơi lạnh quay về, chẳng chào một tiếng chui thẳng vào bếp khóa tủ rượu trước – người nuôi mèo phải thường xuyên chú ý cất thức ăn thừa vào tủ lạnh, người nuôi chủ tịch Phí phải thường xuyên chú ý khóa tủ rượu.
Phí Độ: “…”
Thật là khá lắm.
Lạc Văn Chu cất chìa khóa, nhìn Phí Độ một cái, rồi đột nhiên không nói một lời đi tới ôm lấy hắn, ghì chặt vào lòng, ngửi thấy trên người Phí Độ có mùi sữa tắm nhà mình, trái tim như rơi về ngực, anh thở phào nhẹ nhõm.
Phí Độ ngây người, chần chừ chốc lát mới chầm chậm đặt tay lên lưng anh: “Tôi…”
Lạc Văn Chu khoát tay ngắt ngang: “Cậu là người của tôi, cho dù cậu thở cũng có liên quan tới tôi, không tách rời được, nhớ lấy.”
Phí Độ: “…”
Lạc Văn Chu nhìn thật sâu vào mắt hắn một cái, rồi lại chạy mất tăm như một làn gió.
Một tiếng sau, trong Cục công an bắt đầu một đợt đọ sức mới, học sinh phụ huynh và luật sư dính dáng đến vụ án đua nhau đưa sự thật ra nói lý lẽ, nghi ngờ từ chứng cứ của cảnh sát đến trình tự làm việc, hận không thể biến hai chữ “phỉ báng” thành cái đinh phun vào mặt cảnh sát, chỉ thiếu dựng một tấm bảng “nỗi oan thiên cổ, chấp pháp bạo lực” ngay trước cổng Cục công an thôi.
Một phụ huynh trong số này không biết gốc to cỡ nào mà còn tìm được số điện thoại của cục trưởng Lục, kiện cáo ngay tại đây.
Cục trưởng Lục đương nhiên không thể ở Cục công an tăng ca cuối tuần, bị làm phiền không chịu nổi, đành phải lại gọi điện tìm Lạc Văn Chu.
Lạc Văn Chu lấy di động ra nhìn qua, lập tức tắt cả chuông lẫn rung, lờ đi cuộc điện thoại của lãnh đạo.
“Tuy loại xe ông miêu tả thường thấy, nhưng gộp chung các điều kiện thời gian địa điểm, số đuôi biển số xe, rồi xe bản địa, bảo dưỡng không tệ này kia, thì chỉ có một chiếc phù hợp toàn bộ không khác mấy.” Lão Khâu đội cảnh sát giao thông không chú ý tới động tác nhỏ của Lạc Văn Chu, cho anh xem ảnh chụp từ camera trên đường ngày hôm ấy, “Ông xem xem, là chiếc xe này à?”
Lạc Văn Chu ghé lại xem, lờ mờ trên ghế lái phụ một người đàn ông đội mũ đeo khẩu trang, bịt như ninja, không khỏi lập tức phấn chấn tinh thần: “Đúng, sau đó nó đã đi đâu?”
Lão Khâu mở một tấm bản đồ, khoanh tròn một địa điểm trên đó: “Gần khu vực này.”
“Không phải nơi này.” Phí Độ tới địa điểm xác định, chỉ thò đầu nhìn thoáng qua, chưa xuống xe đã đưa ra kết luận.
Lúc này đã gần giữa trưa, Lạc Văn Chu đón Phí Độ cùng đến địa chỉ Lão Khâu truy tìm giúp.
Đó cơ hồ là một kiến trúc mang tính đánh dấu, nhìn bề ngoài là tạo hình một khối hình học vô cùng kỳ lạ, ảnh chụp từ máy bay trông như tổ ong, bởi vậy còn gọi là “Tổ Ong”.
“Tổ Ong” nổi tiếng tiêu xài đắt đỏ, bên trong có các phương tiện giải trí và cửa hàng xa xỉ phẩm, còn có nhà hàng cao cấp, đằng sau là sân tập golf, lưới phòng hộ dựng cao, lá cờ vẽ vòng tròn nhỏ đón gió phấp phới.
“Quá gây chú ý,” Phí Độ lắc đầu, “Mấy năm nay các nơi ăn xài phung phí đã bị nghiêm tra vài đợt, cả ngành suy thoái nặng, họ nuôi tội phạm truy nã ở nơi cây to đón gió như vậy, chán sống rồi à?”
“Biết đâu là bóng tối dưới đèn?” Lạc Văn Chu hạ cửa kính xuống, ra hiệu cho hắn nhìn cổng sân golf, xe con tuyền một màu đen đậu ở đó, “Sân luyện tập có phục vụ đưa đón, xe dùng giống hệt chiếc hôm ấy đến Long Vận Thành đón Lư Quốc Thịnh.”
Nói đoạn anh lấy một cái ống nhòm nhỏ trong túi, mở ảnh chụp màn hình Lão Khâu cho.
“Hẳn chính là chiếc xe biển số ‘Yến X’ kia.” Lạc Văn Chu đưa ống nhòm cho Phí Độ, “Chiếc trong góc phía đông – hãy nghĩ cách tiếp xúc với đám tài xế phục vụ đưa đón này trước.”
Phí Độ còn chưa trả lời, di động của Lạc Văn Chu lại đổ chuông.
“Đào Nhiên.” Lạc Văn Chu nhìn thoáng qua, ấn tắt màn hình, không nghe.
Phí Độ: “Sao không nghe?”
“Lão Lục bảo hắn tìm tôi đó,” Lạc Văn Chu nói, “Đã nói ‘chờ tin tức của tôi’, không có việc Đào Nhiên sẽ không tùy tiện gọi điện, điện thoại tôi có mười mấy cuộc gọi nhỡ của Lão Lục, chắc ông ấy tìm tôi không được nên đi tìm Đào Nhiên.”
Phí Độ im lặng một lát: “Anh hoài nghi cục trưởng Lục?”
Lạc Văn Chu khựng lại, không trả lời thẳng: “Cục trưởng Lục làm việc thời gian còn dài hơn tuổi cậu, năm đó có giao tình vào sinh ra tử với sư phụ tôi, sẹo trên người đếm không xuể, không biết có bao nhiêu tù chung thân và tù tử hình trong ngục nằm mơ cũng muốn giết ông. Lúc mới đến Cục công an, tôi từng đích thân tham gia một cuộc truy bắt – một tên cướp mới được thả nửa đêm vác dao đến nhà ông báo thù, may mà năm ấy có nội ứng báo tin trước…”
“Nói đến nội ứng,” Lạc Văn Chu hơi cười khổ, “Nội ứng trên tay chúng tôi, phần nhỏ là có nguyên nhân đặc thù, phần lớn là vì tiền thưởng, gia nhập nghề này do nguyên nhân và tình cảm đặc biệt thường không làm lâu, ngược lại vì tiền có thể lâu dài hơn. Trong số này có con bạc, có ma men, có con nghiện, còn có kẻ vay nặng lãi, đều là người đáng thương, song đôi khi cậu lại phải đề phòng họ – năm đó Cố Chiêu ngã ở ‘Cung La Phù’, tôi hoài nghi rất có thể chính là do nội ứng của ông… Thứ như tiền, nói tới thì rất thấp kém, nhưng chỗ nào nó cũng chui vào, phá hoại hầu hết lòng tin của cậu với người khác.”
Phí Độ không tỏ ý kiến, đồng thời năm phút sau đã cho anh cảm nhận sức mạnh của đồng tiền.
Sân golf Tổ Ong đột nhiên nhận được một loạt yêu cầu đưa đón, nghe nói là một tay nhà giàu mới nổi từ vùng khác đến mời khách khoe giàu, yêu cầu ngang ngược vô lý, nhất định bắt phục vụ đưa đón cần hẹn trước đi đón người ngay lập tức, tay này không biết lại còn bắt thân được với thần thánh phương nào, mượn được tấm thẻ bạch kim của Tổ Ong.
Khách hàng siêu VIP không đắc tội được, loạt xe màu đen trước cửa sân golf bị điều động hết.
Lạc Văn Chu: “…”
“Đi, đi ăn cơm trước.” Phí Độ đạp chân ga, lái về hướng nhà hàng của Tổ Ong, mỉm cười như có như không, “Theo tôi lâu như vậy rồi, mà cũng chưa mời anh ăn một bữa ra trò.”