“Tuyến xe đưa đón tổng cộng có bốn, hẳn là thuê công ty chuyên nghiệp quy hoạch, chú ý hết các mặt hiệu suất, chi phí và thời gian thay ca sáng tối của công nhân viên, cực kỳ hợp lý, mỗi trạm đều ở khu vực dòng người tương đối tập trung. Anh biết ‘văn hóa láng giềng’ của nước ta đấy, ở nơi thế này sẽ rất khó ẩn náu, nhưng trong đây có ba tuyến là ‘đường vòng tròn’, chỉ có một tuyến là một chiều.” Phí Độ thoáng dừng, “Mỗi một trạm trên đường vòng đều có người lên xuống bất cứ khi nào, chỉ có xe một chiều mới có ‘trạm cuối’.”
Lạc Văn Chu chăm chú nhìn hắn: “Vì thế?”
“Tuyến đường một chiều này là hướng đông tây, buổi sáng đưa nhân viên ca đêm về, từ Tổ Ong đến khu công nghệ, mười giờ xuất phát, mười hai giờ đến khu công nghệ, buổi chiều trở về lại là hai giờ xuất phát từ khu công nghệ, bốn giờ đến Tổ Ong, trong đây cách hai tiếng, xe đưa đón cần một bãi đậu và trạm nghỉ…”
“Tôi hiểu ý cậu rồi,” Lạc Văn Chu cắt ngang hắn, “Nhưng đây toàn là tưởng tượng.”
“Có căn cứ, có hai căn cứ,” Phí Độ nói, “Thứ nhất, nửa sau hành trình của tuyến một chiều này nhất trí với hướng của tuyến tàu điện ngầm số năm ngoái đã đưa vào sử dụng, cơ bản chồng chéo nhau, trong đó có một trạm xe cách trạm tàu điện ngầm gần nhất của tuyến số không đến hai trăm mét, nếu tôi là người quản lý, tôi sẽ cắt bỏ điều chỉnh tuyến đường hoặc cắt đoạn sau hành trình, biến nó thành một chiếc xe đưa đón từ tàu điện ngầm đến công ty, tuyến xe dư thừa là rất hao phí tiền quản lý.”
“Biết đâu Tổ Ong đặc biệt dư tiền, không để ý vài đồng bạc ấy; hoặc nhân viên quản lý làm việc lười nhác, phản ứng không kịp thời, đều có khả năng,” Lạc Văn Chu đại khái làm đội trưởng quen rồi, một khi gặp việc nghiêm túc, đặc biệt là lúc thời gian cấp bách, thái độ sẽ cực kỳ cường thế, anh nói một hơi đến đây mới nhớ người này là Phí Độ, không phải đàn em nào, ngữ khí vội vàng hơi dịu đi, “Nếu cậu có thể xác định Lư Quốc Thịnh từ địa điểm ẩn nấp đến Tổ Ong quả thật cần sử dụng phương tiện giao thông, hơn nữa phương tiện giao thông hắn dùng nhất định là xe đưa đón, như vậy tôi đồng ý với suy đoán của cậu, tuyến đường này quả thật khả nghi hơn đường vòng, nhưng vấn đề là, làm sao cậu có thể khẳng định? Tại sao không phải là xe vận tải? Tại sao không phải là một chiếc xe buýt nhỏ chuyên dùng cho những người này?”
Phí Độ trầm mặc, hắn là một người “đóng gói đẹp đẽ”, không lắc mạnh ép buộc hắn, thì rất khó nhìn thấy bên trong đựng cái gì. Song giờ phút này, Lạc Văn Chu đột nhiên cảm thấy đáy mắt hắn như có một tầng bóng tối dày đặc lướt qua.
Lạc Văn Chu: “Cậu…”
“Bởi vì tôi đã nghe thấy một câu.” Nói đoạn Phí Độ ngẩng đầu nhìn trần của gian gầm cầu thang một cái, trần xây dựng đẹp đẽ, là hình rồng uốn há miệng muốn ăn thịt người, ngần ấy năm qua vẫn còn nguyên vẹn, đầy áp lực, “Ở ngay nơi này.”
“Hôm đó tôi ở dưới tầng hầm lật xem toàn bộ chi tiết của kế hoạch Tập Tranh, đang thắc mắc đây là cái gì, thì nghe thấy Phí Thừa Vũ vừa gọi điện thoại vừa từ bên ngoài đi vào.” Giọng điệu Phí Độ cực kỳ bình thản, cơ hồ không hề lên xuống.
Hắn không nói tầng hầm này không được Phí Thừa Vũ cho phép, là không thể tự tiện vào – dù rằng hắn có một cái bàn học ở trong này để xem hình phạt. Trong túi quần hắn có một quả cầu thủy tinh màu sắc rực rỡ do bạn học tặng, không cẩn thận rơi ra lăn xuống cầu thang, va vào cửa tầng hầm “Đinh” một tiếng. Thứ kiểu này là không thể để Phí Thừa Vũ nhìn thấy, hắn vội vàng đuổi xuống, phát hiện cửa tầng hầm vậy mà không đóng kín.
Bé trai tầm mười tuổi, ý thức về bản thân manh nha, tràn đầy lòng hiếu kỳ, trong gen đã có mầm phản nghịch.
Bởi vậy hắn chưa được Phí Thừa Vũ cho phép đã đi vào, nhìn thấy thứ không nên thấy, khi đang hoảng sợ muốn chạy ra, lại nghe thấy tiếng Phí Thừa Vũ…
“Nếu tôi nhớ không lầm, lúc ấy lão nói là ‘Ở trạm cuối dựng cho chúng mấy căn nhà dân, tiền tôi cho các người không phải là để xây ổ chó, chẳng lẽ còn phải hầu hạ một đống đồng nát sắt vụn như thần binh lợi khí? Không muốn ở thì kêu chúng xéo đi, có cả đống cảnh sát đang chờ bắt chúng lập công đấy, về sau kẻ nào còn không cẩn thận để lộ hành tung, thì chôn cả kẻ ở chung với hắn’.”
Khi Phí Độ thuật lại lời Phí Thừa Vũ, bất luận ngữ khí hay ngôn ngữ cơ thể, đều có sự khác biệt kỳ lạ với bình thường, Lạc Văn Chu cơ hồ có ảo giác, dường như hắn đang không tự chủ được bắt chước người đàn ông ấy. Trong lòng anh mơ hồ cảm thấy không thích hợp – kế hoạch Tập Tranh là chuyện từ mười hai mười ba năm trước, khi ấy Phí Độ mới học lớp mấy tiểu học?
Phải có ấn tượng bao sâu, nhớ lại bao nhiêu lần, mới có thể khiến một người nhớ rõ không sai chút nào một đoạn lời nói từ thời thơ ấu như vậy? Nhưng lúc này kéo dài mỗi một giây đều là trí mạng, không có thời gian để anh truy ngược chuyện xưa.
Lạc Văn Chu chỉ có thể gấp gáp hỏi: “Trạm cuối, cậu xác định không nghe nhầm, không nhớ nhầm?”
“Không,” Phí Độ nhìn lại anh bằng ánh mắt chắc chắn và bình tĩnh, “Tôi đã cân nhắc rất nhiều lần ‘trạm cuối’ này là ám chỉ cái gì, khi nãy nghe tài xế kia nói mới ý thức được, xe đưa đón cũng có trạm cuối.”
Lạc Văn Chu ở tại chỗ trầm mặc hai giây, rồi dứt khoát quyết định: “Đi!”
Lúc này, tầm nhìn của kẻ địch còn ở phía nam thành phố.
Quản lý Phượng Tê Thành không hiểu gì cả, chạy chầm chậm theo người đến tra camera: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Hắn vừa lên tiếng, kẻ vẻ mặt nôn nóng phía trước liền quay lại túm cổ áo hắn: “Đi tra tất cả những nơi chuyên về ăn uống nằm dưới tổng bộ các vị!”
Quản lý hơn một mét bảy, chẳng dính dáng gì đến cao to vạm vỡ, cơ hồ bị đối phương xách lên tại chỗ, không tự chủ được bị lôi đi: “Không phải… Tất cả bên dưới tổng bộ, đại ca à, việc này phải xin phép sếp lớn trên tổng bộ, chứ tôi làm gì có tư cách tra?”
Kẻ kia nghiến răng ném hắn đi, cầm điện thoại lên: “Nghe tôi nói đây, bên phía Ngụy Triển Hồng không lạc quan, chỉ sợ đã bị khống chế, Phượng Tê Thành bên này chẳng có cái gì cả, chúng ta bị chơi rồi – bắt đầu từ bây giờ, bất luận dùng biện pháp gì, tìm kiếm kiểu trải thảm hay đến trường điều tra cũng được, tôi cần phải biết ngày đó nó ở đâu, đã xảy ra chuyện gì!”
Tình hình của Ngụy Triển Hồng chẳng những không lạc quan, quả thật mất hết cả mặt, Tiêu Hải Dương không dám rời khỏi, bèn giả bộ táo bón đóng đô trong nhà vệ sinh.
Lang Kiều thì đi thật xa vẫn đang suy nghĩ những lời Tiêu Hải Dương nói – cô đã hiểu ý Tiêu Hải Dương, những lời ban nãy cô nói trong phòng thẩm vấn bị người ta nghe thấy, còn tiết lộ ra ngoài. Quá trình thẩm vấn bị nghe thấy là rất bình thường, nhất là khi thẩm vấn nhân vật chủ chốt trong một vụ án, để nắm giữ tiến độ, người phụ trách hoặc đồng nghiệp khác bất cứ lúc nào đều có thể đến phòng giám sát bàng thính.
Lang Kiều quay bước, xuôi theo tay vịn lên lầu đến phòng giám sát trên tầng ba.
Phòng giám sát nằm ở phòng trong cùng, trên cửa sổ bên ngoài có một camera, vừa vặn quay được mọi người đi qua. Đang là cuối tuần, so với tầng hai om sòm, nơi đây thật vắng lặng, Lang Kiều vô thức nhìn xung quanh một phen, rồi lách mình vào, mở camera trên cửa sổ ngoài bên cạnh phòng giám sát.
Sẽ là ai đây?
Mùa đông khắc nghiệt, lại là Chủ Nhật, không có việc sẽ không chạy đến đơn vị, cảnh sát trực ban và đội trinh sát hình sự đều bận tối mày tối mặt, không phân thân được… Lang Kiều nhanh chóng xem hết đoạn băng, bất ngờ nhíu mày – không có ai.
Nguyên một buổi sáng, tầng ba đều im ắng, không ai lên đây cả!
Lang Kiều lẩm bẩm một câu: “Gặp ma rồi…”
Lúc này, người của Phí Độ đã đến khu công nghệ trước bản thân hắn một bước.
Tài xế Tôn Gia Hưng bị họ trói gô ném xuống hầm, Phí Độ cho hai người canh chừng, dẫn tay béo Lão Lục hết sức cơ trí chạy tới đó. Trên đường Lão Lục nghe một cú điện thoại, giây lát sau nói với Phí Độ: “Chủ tịch Phí, các anh em đã đi một vòng các nơi có thể dừng xe và đổ xăng trong phạm vi năm cây số, ở nơi cách cổng tây khu công nghệ khoảng hai cây số, có một công viên sinh thái xây nửa chừng thì dừng, bên cạnh có sẵn bãi đậu xe, còn có cây xăng tư nhân rất nhỏ.”
Lạc Văn Chu: “Cây xăng tư nhân?”
“Đúng, gần đó có vài thôn trong thành phố, người dân hay dùng một số xe kéo hoặc xe hàng, thường cũng không đi đâu xa, cây xăng tư nhân hơi rẻ hơn các cây xăng khác.” Lão Lục nói, hắn có chút câu nệ cười cười với Lạc Văn Chu, nụ cười thừa lịch sự thiếu chân thành, tựa hồ nể mặt Phí Độ miễn cưỡng kiềm chế sự cảnh giác với tay cảnh sát xa lạ. Hắn vẫn ăn mặc kiểu nhà giàu mới nổi, song khi không giả ngây giả dại, sự khôn khéo, kín đáo thậm chí có chút hung hãn lại hiển lộ ra, vòng vàng và áo da trên người đều có vẻ thâm trầm, “Tôi bảo họ dùng máy bay không người lái chụp thử.”
“Lạc Văn Chu, tôi thuộc đội hình sự Cục công an.” Lạc Văn Chu nhận thấy sự phòng bị thấp thoáng của đối phương, chủ động bắt chuyện, “Người anh em xưng hô thế nào?”
Tay béo trước mặt tài xế Tôn Gia Hưng nói liến thoắng khách sáo gật đầu một cái, kiệm lời như vàng trả lời: “Rất vui được gặp anh, tôi là Lục Gia.”
Lạc Văn Chu nhìn sắc mặt và lời nói của hắn, không nói gì nữa, mở di động lén lên mạng nội bộ tìm kiếm cái tên “Lục Gia”, bỗng nhiên khựng lại – trong “vụ án ”, nạn nhân cuối cùng cũng là người thê thảm nhất, người nhà đến nhận xác đăng ký tên là “Lục Gia”, quan hệ với nạn nhân là “anh em”.
Lúc này, ảnh chụp bằng máy bay của vùng gần công viên sinh thái dang dở và cây xăng được gửi đến.
Không phải thời gian xe dừng, trên bãi đậu xe vắng hoe, cây xăng cũng vắng tanh vắng ngắt. Tuy “công viên sinh thái” trong trạng thái xây nửa chừng bỏ dở, một loạt nhà dân nhỏ xây dựa núi như ký túc xá công nhân viên phía sau lại rõ ràng là trạng thái thường niên có người ở, mấy hộ treo quần áo trước cửa, vài người đàn ông đang khá nhàn nhã đánh bài trong sân.
Lúc này, một tên cao to vạm vỡ tay xách hộp cơm từ sân sau đi ra, lúc hắn đi qua, mấy kẻ vốn đánh bài trong sân đều trở nên căng thẳng, im bặt như ve sầu mùa đông.
Kẻ xách hộp cơm kia chẳng thèm nhìn mấy tên này, đi đến mé đông, thiết bị chụp ảnh theo sát xoay một góc độ, ống kính zoom gần, ở đó lại mở một cánh cửa nhỏ tối om, có một tầng hầm!
Ống kính độ nét hơi kém, chỉ chụp được khuôn mặt nghiêng, có thể lờ mờ nhìn thấy một vết sẹo đáng sợ vắt qua nửa mặt, còn mù một mắt.
Lưng Lạc Văn Chu chợt căng lên.
Lục Gia: “Sao thế?”
Lạc Văn Chu: “Kẻ này hình như là một tên tội phạm vào nhà cướp của mấy năm trước truy nã, con mắt bị mù là do một ông chủ nhà khi phản kháng dùng dao chém bị thương, nhân chứng mục kích, bằng chứng và camera có đủ hết, mà hắn lại bốc hơi khỏi thế gian, lúc ấy vụ này rất ồn ào. Nếu tôi nhớ không lầm, lãnh đạo chuyên về công tác trinh sát hình sự của phân cục khu đó còn bị cách chức, họ đặt cho hắn biệt danh là ‘Chột Mắt’, hắn đang đưa cơm cho người ta, có phải trong tầng hầm đang nhốt ai hay không?”
Lục Gia khẽ nghiến răng, nhấn từng chữ: “Lư, Quốc, Thịnh.”
Lư Quốc Thịnh bị quỷ ám, tự mình giết người giúp một thằng nhãi choai choai – giết thì cũng đành, lại còn để lộ sơ hở.
Hiện tại các phương đều đang chú ý chặt chẽ động thái của cảnh sát, một khi cảnh sát điều tra ra vấn đề, họ có thể lập tức cho Lư Quốc Thịnh chết theo một cách thỏa đáng, ném xác ra để cảnh sát kết án.
Di động của Lục Gia rung nhẹ, hắn cầm lên nghe một lát: “Chủ tịch Phí, Vệ Vệ của Long Vận Thành nói, cô ấy nhìn thấy quản lý dẫn mấy người hùng hổ đi đến phòng giám sát.”
“Bảo Vệ Vệ lập tức rời khỏi đó.” Phí Độ đạp chân ga, xe đã vượt tốc độ cho phép lên một trăm tám mươi, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy cây xăng nhỏ kia, “Tìm người đi đón cô ấy.”
Lục Gia: “Chủ tịch Phí, chúng ta ra tay chứ?”
Lạc Văn Chu: “Không được, chờ một chút.”
“Không thể chờ nữa,” Lục Gia trầm giọng nói, “Cảnh sát Lạc, anh còn định kêu tiếp viện à, anh xác định anh gọi tới là tiếp viện, không phải là báo tin cho đối phương?”
Lạc Văn Chu ấn vai tay béo kia, cũng không thấy anh ra tay thế nào, điện thoại của Lục Gia đã vào tay anh.
Lục Gia: “Anh…”
Lạc Văn Chu chặn hắn bằng một tay, mau chóng dùng di động của hắn bấm một số: “A lô, ba, là con đây…”
Trong Long Vận Thành, một cô gái vẻ mặt bình tĩnh nép vào một góc, nghe tiếng bước chân nhốn nháo bên cạnh, cô hít sâu mấy hơi, chờ họ đi qua mới cẩn thận lách vào lối cho công nhân viên, mau chóng thoát thân theo đường cửa sau. Quản lý của Long Vận Thành chạy chầm chậm, thở hồng hộc nói: “Ngụy thiếu gia hôm đó đúng là ở đây, cùng một lũ nhóc om sòm đến trưa, dùng căn phòng ‘Tiềm Long Tại Thiên’ kia.”
“Tôi muốn biết ngày hôm ấy trong phòng có những ai.”
Quản lý tự mình đi tới, nhanh chóng mở đoạn băng theo dõi hôm ấy, bắt đầu từ lúc Ngụy Văn Xuyên kéo bạn bè đến, tua nhanh tới khi tất cả học sinh kết nhóm rời khỏi, nhân viên phục vụ lên món đến rồi đi, thỉnh thoảng có một đứa nhóc choai choai ra ngoài đi vệ sinh – ngoài ra không còn ai khác tới gần phòng này.
Quản lý của Long Vận Thành nín thở, chỉ biết đối phương là từ trên tổng công ty xuống, không hề biết họ muốn xem cái gì, do dự hỏi: “Là chủ tịch Ngụy kêu anh đến tra à? Chủ tịch hoài nghi công tử chơi với bạn xấu? Tôi thấy… đây toàn là trẻ con, vài đứa còn mặc đồng phục học sinh, chắc không có gì đâu?”
Người xem camera không để ý đến hắn, đôi mày nhíu chặt.
Không có gì?
Không có gì thì tại sao cảnh sát lại hỏi như vậy, tại sao cố ý lừa họ?
“Đừng tua nhanh, tra lại từ đầu, mấy người các chú – tra cả các camera khác xung quanh.”
Lúc này, Đào Nhiên vất vả lắm mới thoát khỏi các bậc phụ huynh điên cuồng, đang ở trong văn phòng của cục trưởng Lục nghe dạy dỗ, điện thoại đột ngột đổ chuông, Lạc Văn Chu mất tích nửa ngày rốt cuộc lại lần nữa liên lạc với họ.
Đào Nhiên thở ra một hơi dài: “A lô, đội trưởng Lạc… ừ, tôi đang ở chỗ cục trưởng Lục.”
Một tiếng “đội trưởng Lạc” mới ra khỏi miệng, Lục Hữu Lương đã ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy Đào Nhiên phút chốc thay đổi sắc mặt, giọng cao lên: “Cái gì? Ông xác định?”
Phân cục gần khu công nghệ phía tây nhất nhanh chóng nhận lệnh, các cảnh sát hình sự trong ca trực xin mang súng, chạy tới nơi xảy ra vụ án, cùng lúc đó, mấy chiếc xe cảnh sát cũng lao ra từ cổng sau Cục công an.
Chính lúc này, “điều tra viên” đang xem camera ở Long Vận Thành đồng thời nhận được một cú điện thoại thần bí, hắn chỉ nghe vài câu liền biến sắc, gằn ra mấy chữ: “Không thể… không, thể, nào! Họ làm sao tìm được đến đó? Tổ Ong không có gì khác… lạ…”
Nói đến đây, hắn chợt nhớ tới tay tài xế của Tổ Ong mất tích một cách thần bí vào lúc then chốt này, đồng tử co lại.
Lúc này, bên cạnh có cấp dưới nói: “Khoan đã, chỗ này không thích hợp, từ mười hai giờ năm đến mười hai giờ mười lăm bị cắt mất mười phút, đoạn này không nối liền.”
“Mẹ kiếp!”