Đọc Thầm

quyển 5 chương 13: edmond dantès 13

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bệnh viện Đệ Nhị, nửa tiếng trước.

Đào Nhiên quấn băng và bó nẹp kín người, bị cố định nằm ngửa trên giường, một dúm tóc ngạo nghễ trên đỉnh đầu không chịu vâng lời vểnh cao lên, trông hơi buồn cười. Khi Tiêu Hải Dương vào thăm anh, trong phòng bệnh hết sức rộn ràng, Dương Hân con gái Dương Chính Phong và Thường Ninh đều có mặt.

Đào Nhiên nằm viện vài ngày, đã miễn cưỡng có thể mở miệng nói chuyện, chỉ có điều hơi cà lăm – mới đầu bác sĩ phụ trách chữa chính còn hết sức căng thẳng, hoài nghi triệu chứng này là do bị thương ở đầu, kéo ra ngoài kiểm tra một vòng, sau đó mới phát hiện, bệnh không ở đầu, mà ở con gái, nếu Thường Ninh không đến, anh nói chuyện còn rất lưu loát.

Có mặt Thường Ninh, ngay cả Tiêu Hải Dương tự dưng cũng cảm thấy không nên ở lâu, ngồi vài phút xác định Đào Nhiên không có gì nguy hiểm, cậu và Dương Hân một trước một sau rời khỏi.

“Anh Tiêu.” Dương Hân gọi cậu lại, do Lão Dương, Dương Hân đối với tất cả những người mặc đồng phục cảnh sát vừa gặp đã thân, gặp mặt là kêu anh.

Tiêu Hải Dương không thích ứng lắm trả lời một tiếng.

Dương Hân huơ huơ di động: “Em đặt mấy thùng trái cây và đồ uống, đã đưa đến cổng bệnh viện, anh có thể khiêng giúp em không? Phải đưa đến trạm y tá, các y tá bên anh Đào và bên chỗ mẹ em đều cần tặng.”

Mặc dù Tiêu Hải Dương có chút tứ thể bất cần ngũ cốc bất phân, nhưng con gái đưa ra yêu cầu cũng không tiện từ chối, đành phải im lặng đi theo Dương Hân làm phu khuân vác.

Đồ uống và trái cây đều khá nặng, từ cổng bệnh viện đến khu nội trú chỉ có vài bước, Tiêu Hải Dương cảm thấy chút cơ bắp ít đến tội nghiệp của mình đều sắp bị ép nổ, gân xanh đầy cổ mà nín thở, vã mồ hôi nóng giữa mùa đông rét mướt.

Thấy cậu như vậy Dương Hân thật sự rất áy náy, chủ động giúp cậu giảm bớt một chút sức nặng: “Chúng ta đi đường tắt đi – ôi, anh Tiêu à, anh như thế này làm sao bắt được tội phạm?”

Tiêu Hải Dương chẳng có thời gian trả lời, cậu đã mệt đến thở không ra hơi rồi.

Dương Hân quen đường thuộc lối dẫn Tiêu Hải Dương bảy quặt tám rẽ đến khu nội trú, trên đường nghe cậu cơ hồ thở ra mây hình nấm, bèn tìm một chỗ không cản đường, ra hiệu cho Tiêu Hải Dương bỏ đồ xuống nghỉ một lúc: “Đi tiếp về phía trước, qua cửa kia, rẽ thêm một lần, là đến tầng mẹ em, cứ nói ‘người nhà Phó Giai Tuệ tặng’, đến tầng anh Đào, cứ nói ‘người nhà Đào Nhiên tặng’, bệnh nhân nào tặng quà, người ta đều nắm được, về sau chăm sóc cũng sẽ tận tâm hơn – đây là các trưởng bối dạy em khi mẹ em mới nằm viện đó.”

Cô bé này mới ngoài hai mươi, cha đã qua đời, chỉ cùng mẹ sống dựa vào nhau, đến bây giờ người sống dựa vào nhau lại không còn nhiều thời gian.

Dương Hân vừa đi học vừa phải chạy vào bệnh viện, học cách chú ý đến mọi mặt, Tiêu Hải Dương đã nghe nói về Dương Chính Phong cha cô, lúc này nhìn cô, trong lòng ít nhiều buồn bã, moi ruột moi gan một lúc lâu, cậu chỉ hết sức gượng gạo nói: “Anh biết ba em, ông ấy là một anh hùng.”

“Anh hùng hay không thì bản thân ba cũng chẳng còn biết nữa,” Dương Hân cúi đầu, sau đó hơi cười khổ, “Nghĩ kỹ lại, anh hùng với kẻ xấu đôi khi chung một kết cục, đều là cái chết, chết rồi đều là một đống xương vụn, so sánh mà nói, kẻ xấu khi còn sống coi trời bằng vung, còn có thể sảng khoái hơn.”

Tiêu Hải Dương không biết nên tiếp lời thế nào, bị dăm ba câu của cô chạm đến nỗi lòng, hai người nhất thời trầm mặc một cách xấu hổ.

Sau lưng hai người vừa vặn là gian cầu thang, nhưng bình thường không nhiều người sử dụng, toàn khóa, Tiêu Hải Dương vừa hoạt động cổ tay cứng ngắc vừa thẫn thờ nhìn tấm kính trên cửa gian cầu thang. Bỗng nhiên, cậu nhìn thấy một người mặc đồng phục hộ lý vội vàng đi qua.

Gian cầu thang tầng này khóa, Tiêu Hải Dương không ngờ còn có người lên lầu từ đây, không nhịn được nhìn một cái – cậu chú ý tới hộ lý kia lại là một người đàn ông còn cao hơn mình. Bất luận là y tá hay hộ lý đều rất ít gặp đàn ông, thỉnh thoảng gặp một hai người, phần lớn cũng là nam giới lớn tuổi, hầu như không thấy trai tráng.

Song người này vai rộng, vóc dáng cao to, bước chân rất nhanh, lao đi như gió, nhìn thân hình tuyệt đối không hơn bốn mươi tuổi.

Hắn mặc đồng phục hộ lý đúng tiêu chuẩn của bệnh viện Đệ Nhị, đeo khẩu trang to kín bưng, mặt che kín chỉ còn lại đôi mắt, hắn nhìn Tiêu Hải Dương một cái rồi lập tức dời ánh mắt đi, hơi gật đầu, vội vã đi qua.

Tiêu Hải Dương nhíu mày, chẳng biết có phải là ảo giác hay không, cậu cảm thấy ánh mắt đối phương có chút né tránh.

Tiêu Hải Dương còn chưa kịp nghĩ kỹ, Dương Hân kế bên chợt kéo nhẹ áo cậu.

Tiêu Hải Dương giật mình: “… Hả? Em nói gì cơ?”

“Em vừa hỏi,” Dương Hân chống cằm hỏi cậu, “Có phải nghi phạm hại anh Đào nằm viện sắp ra khỏi phòng theo dõi đặc biệt không? Các anh sẽ để ông ta ở bệnh viện bao lâu, viện phí cũng không rẻ đâu.”

Tiêu Hải Dương đơ mặt một lát: “Doãn Bình sắp ra khỏi phòng theo dõi đặc biệt? Em nghe ai nói?”

Bọn Lạc Văn Chu mới nhận được tin, nói kết quả giải phẫu của Doãn Bình không lạc quan, có thể từ đây sẽ mất đi thần trí…

“Buổi trưa lúc mua cơm cho mẹ ở căng tin em nghe người ta bàn tán… Ối, chờ đã!” Dương Hân ngồi trên thùng đồ uống, tựa hồ nhận ra điều gì, đột nhiên hơi căng thẳng, hạ giọng hỏi, “Anh Tiêu, việc này không phải hiện tại các anh còn đang giữ bí mật chứ?”

Tiêu Hải Dương trừng mắt nhìn cô hai giây, đột nhiên co giò chạy.

Dương Hân nhảy bật dậy: “Anh Tiêu!”

Tiêu Hải Dương quay đầu lại gào lên: “Em đợi ở đây, đừng chạy lung tung!”

Lời đồn Doãn Bình sắp chuyển ra khỏi phòng theo dõi đặc biệt là từ đâu truyền ra?

Ai đang tung tin?

Tại sao?

Bên ngoài phòng theo dõi đặc biệt có cảnh sát thường phục tuần tra, cũng có người của Phí Độ quanh quẩn ở xa hơn, do thân phận Doãn Bình đặc biệt, trong phòng bệnh vốn không phải thời gian thăm không cho phép người khác ngoài nhân viên y tế vào cũng sắp xếp cảnh sát hình sự trực canh chừng, họ mặc quần áo cách ly, giờ luân phiên.

Lúc này còn cách thời gian thay ca nửa tiếng, viên cảnh sát canh bên trong đã ở một mình suốt ba tiếng rưỡi, tinh thần không khỏi hơi rã rời.

Đây là một công việc vô cùng cực khổ, tán dóc bấm di động là tuyệt đối không thể, mặc quần áo cách ly và đeo khẩu trang không thở nổi chưa nói, còn phải chú ý giữ trật tự, cố hết sức vờ như mình là một bông hoa trên tường, không ảnh hưởng nhân viên y tế làm việc. Viên cảnh sát hình sự chờ thay ca nhìn đồng hồ lần thứ ba, cậu đang rất thiếu oxy, đeo khẩu trang lại không tiện ngáp, cảm giác hai mí mắt mình khó lòng cản được lực vạn vật hấp dẫn, cơ hồ sắp rơi xuống sàn nhà.

Có người vào, viên cảnh sát không mở nổi mắt ngẩng đầu nhìn lên, lại thất vọng cúi đầu xuống – người vào là một hộ lý, không phải đồng nghiệp thay ca.

Y tá trực trong phòng theo dõi đặc biệt cứ cách mười mấy phút sẽ đến kiểm tra tình hình bệnh nhân một lần, y tá trẻ mới tuần tra xong đi ra ngoài, hộ lý vừa vào khả năng là không tìm được y tá, đi thẳng tới chỗ viên cảnh sát.

Hắn tiến sát tới nhìn, cậu cảnh sát mới phát hiện, hộ lý này lại là nam, mặt ở dưới khẩu trang, đôi mắt cong ra nét cười nịnh nọt.

Đối phương đi tới vỗ vỗ vai cậu, hình như có việc gì cần hỗ trợ mà y tá không ở đây, chỉ phía sau cậu.

Viên cảnh sát vô thức ngẩng đầu nhìn theo tay hắn, chút da cổ hở ra ngoài quần áo cách ly thình lình lành lạnh, bỗng nhiên bị đâm ống tiêm! Cậu giật mình, muốn giãy giụa song không kịp, kẻ kia rất khỏe, một tay bịt miệng cậu, giữ chặt hai tay cậu, chất lỏng trong ống tiêm nhanh chóng chảy vào mạch máu, viên cảnh sát giãy giụa càng lúc càng yếu, lát sau im lặng ngã xuống.

Nam “hộ lý” mặt không biểu cảm đỡ cậu ngồi trên cái ghế kê tạm bên cạnh, quay người đi tới giường bệnh của Doãn Bình.

Đúng lúc này, y tá trốn việc vừa vặn quay lại, ngẩng đầu nhìn thấy hộ lý đứng ở đầu giường bệnh nhân, lập tức sửng sốt, vẻ mặt hoài nghi – thời gian làm việc của hộ lý là cố định, phải do y tá trực thống nhất sắp xếp, hiện giờ hiển nhiên không phải là thời điểm hắn nên tới.

Y tá hơi dừng bước, mở miệng giữa tiếng máy móc chữa bệnh ồn ào: “Này, anh…”

Nam hộ lý chẳng thèm đếm xỉa đến tiếng gọi đột ngột này, nhanh chóng đưa một ống tiêm khác lên cổ Doãn Bình đang vô tri vô giác.

Y tá đã theo bản năng cảm thấy bất thường, xông lên vài bước, nhìn thấy động tác của hắn liền giật nảy mình. Cô đã không kịp gọi người, phản ứng đầu tiên chính là tự mình lao tới: “Anh làm gì đó!”

Đôi chân bỏ đi thuần túy là để giữ thăng bằng khi ngồi của Tiêu Hải Dương lúc này lại phát huy vượt mức, lao vút tới phòng theo dõi đặc biệt.

Một vòng cảnh sát thường phục theo dõi đều bị cậu kinh động, Tiêu Hải Dương chạy xây xẩm mặt mày, vịn tường thở hồng hộc: “Có, có người ngoài vào không?”

“Vào cửa phải quẹt thẻ, không phải người của chúng ta thì là bên phía bệnh viện,” Lang Kiều nhìn thấy cậu còn hơi giận, ngữ khí cũng rất gượng gạo, sau đó nhớ tới điều gì, cô khựng lại, “Đúng rồi, vừa có một hộ lý vào…”

Đồng tử Tiêu Hải Dương co lại, cậu bỗng nhớ tới nam hộ lý kỳ lạ khi nãy đi lên từ cầu thang bị khóa.

Đúng lúc một bác sĩ kiểm tra phòng đi qua, Tiêu Hải Dương lao tới giật thẻ ra vào của bác sĩ.

“Này, làm gì thế!” Bác sĩ nọ ngớ ra, “Anh không thể vào đó! Khoan đã!”

Tiêu Hải Dương không giải thích gì xông vào phòng theo dõi đặc biệt.

Tiếng tông cửa vừa vặn hợp làm một với tiếng thét của y tá trẻ.

Y tá lao tới tay cầm ống tiêm của kẻ kia, bị đối phương bạo lực hất ra, chân cô lảo đảo nửa vòng, hai tay vẫn kéo cánh tay hắn không bỏ cuộc, thấy có người đến cô vội vàng hô to: “Cứu mạng! Người này không thuộc bệnh viện chúng tôi…”

Y tá còn chưa dứt lời thì đã bị lôi tới, ghì chặt cổ, một con dao găm kề lên động mạch: “Đứng im!”

Tiêu Hải Dương dừng khựng lại, hai bên nhất thời giằng co.

Khi Phí Độ nhận được điện thoại của Lạc Văn Chu, hắn giơ tay cắt ngang Chu Hoài Cẩn, Chu Hoài Cẩn tự dưng thấy thần sắc hắn ngày càng nghiêm trọng, không nhịn được hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Phí Độ: “Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.”

Chu Hoài Cẩn xua tay: “Chuyện quan trọng tôi đã nói xong rồi, nếu có việc gấp anh cứ đi trước đi, hôm khác chúng ta lại…”

“Anh Chu,” Phí Độ đột nhiên cắt ngang, “Anh bằng lòng đi theo chúng tôi một chuyến chứ, để làm nhân chứng?”

Chu Hoài Cẩn chững lại.

“Tôi biết Chu Thị trừ anh ra, còn có số ít cổ đông, và cả gia tộc các anh,” Phí Độ thong thả nói, “Anh có thể bí mật điều tra đến bước này, còn chia sẻ tin tức cho tôi, đã vô cùng không dễ dàng rồi, tôi hiểu anh không muốn bị cuốn vào sâu hơn.”

Chu Hoài Cẩn mấp máy môi, ngồi trong căn phòng nhỏ thanh tịch bất an nhìn hắn.

“Anh cực kỳ vô tội, Hoài Tín cũng cực kỳ vô tội,” Phí Độ trầm giọng nói, “Nhưng anh họ Chu, bắt đầu từ khi Chu Tuấn Mậu và Trịnh Khải Phong năm đó mua hung – mưu sát Chu Nhã Hậu, anh đã định trước là sẽ bị cuốn vào. Anh Chu, đến nông nỗi này rồi, muốn chỉ lo thân mình là không thể.”

Khóe mắt Chu Hoài Cẩn giật giật theo tính thần kinh, hồi lâu sau anh ta thì thào: “Anh nói đúng, có một số việc là số mệnh định trước.”

Giống như anh đi đến thế giới này vào một thời khắc cực kỳ tế nhị, ngay cả người sinh ra anh cũng chẳng nói được máu xương anh thuộc về ai.

Phí Độ: “Trực giác của tôi bảo rằng vấn đề của Dương Ba rất trọng yếu.”

Chu Hoài Cẩn hít một hơi, các ngón tay cơ hồ bấu vào ly trà.

Anh ta lấy danh nghĩa “du lịch”, một mình lần theo mã vạch Chu phu nhân để lại tìm đến Philippines, kế đó lại lặng lẽ về nước, vốn không muốn kinh động bất cứ ai. Điều anh tra được nhìn mà ghê người, chỉ thẳng vào căn nguyên một loạt bê bối của Chu Thị, nhưng cũng chẳng qua là tìm cho mình một lời giải thôi, không có giá trị gì khác – người trong chuyện xưa bất luận là đáng thương hay đáng hận đều đã chết hết rồi – Chu Hoài Cẩn một phần là muốn tìm đến Phí Độ để dốc bầu tâm sự, cho nên hẹn hắn gặp mặt riêng, cũng đã đặt sẵn vé máy bay đi khỏi, định đến nơi năm xưa Chu Hoài Tín học vẽ để ẩn cư.

“Bí mật thế hệ trước anh đã biết rồi, nhưng còn một vấn đề chưa có đáp án chính xác,” Phí Độ nói, “Trịnh Khải Phong sắp xếp cho Đổng Càn tông chết Chu Tuấn Mậu, tại sao Đổng Hiểu Tình bỏ qua Trịnh Khải Phong trong khách sạn, muốn tới bệnh viện ám sát anh?”

Chu Hoài Cẩn ngớ ra: “Không phải nói đó là do lúc Trịnh Khải Phong thuê hung thủ, để che giấu, đã mạo dùng danh nghĩa của tôi…”

“Hung thủ Trịnh Khải Phong hợp tác thuê có chế độ hội viên chặt chẽ, không phải ai cũng dùng được – anh Chu, anh là một thành viên của câu lạc bộ mưu sát à?”

Chu Hoài Cẩn thảng thốt nói: “Cái gì?”

“Nếu anh không phải, Trịnh Khải Phong mạo dùng danh nghĩa của anh là không thể,” Phí Độ nhấn từng chữ, “Huống chi bản ý của Trịnh Khải Phong chính là khiến Chu Tuấn Mậu thần không biết quỷ không hay chết vì tai nạn giao thông, để hết thảy thoạt nhìn đều là ngoài ý muốn, lão đã không phải là lần đầu tiên làm chuyện như thế, chưa bao giờ để lộ sơ hở, tại sao lần này phải chuẩn bị sẵn sàng mình mua hung sẽ bị phát hiện?”

Trong đầu Chu Hoài Cẩn đặc sệt như hồ, mạch suy nghĩ hoàn toàn không theo kịp những lời Phí Độ nói, cảm giác sự thật mà anh ta tự cho là đã làm rõ một chút sau non nửa năm ngược xuôi lại trở nên rối rắm.

Phí Độ nhìn thật sâu vào mắt anh ta một cái, đoạn đứng dậy muốn đi.

“Chờ đã!”

Hai phút sau, Chu Hoài Cẩn hủy hành trình, ngồi trên chiếc xe lao như bay đến bệnh viện Đệ Nhị.

“Tôi… tôi tra được cha Dương Ba chết từ mười ba năm trước,” Chu Hoài Cẩn nói, “Tông một chiếc xe bảy chỗ, trên xe là đội ngũ của công ty kia đến đấu giá đất, vốn mười phần chắc chín.”

“Cũng xử lý theo tai nạn bất ngờ à?” Lạc Văn Chu vừa lái xe vùn vụt vừa hỏi, “Tông một phát chết hết mọi người trên xe không hề dễ thực hiện, lại vừa vặn thời điểm ấy, không ai thuyết âm mưu, cảm thấy việc này không tự nhiên à?”

“Không có,” Chu Hoài Cẩn nói, “Thật ra lúc xử lý vụ án này họ đã biết là mưu sát rồi, chỉ là năm đó dư luận không phát triển, bị bưng bít, tôi cũng phải vất vả nhờ cậy mấy người hợp tác làm ăn mới tìm hiểu được. Cha Dương Ba tên Dương Chí, lúc tông xe, quần áo trên người dùng chữ đỏ viết biểu ngữ phản đối cưỡng chế giải tỏa – mảnh đất đấu giá đó bị nghi ngờ cưỡng chế giải tỏa, nhà họ Dương là một trong các nạn nhân, giai đoạn trước công ty đấu giá đất từng không chỉ một lần phái xe đến khảo sát, người dân cũng không biết bên giải tỏa với bên phát triển không hề là một, chắc Dương Chí hiểu lầm xe của bên phát triển thành đầu sỏ giải tỏa. Sau đó chuyện này bí mật đền tiền giải quyết, chỉ công bố ra ngoài là tai nạn.”

Lạc Văn Chu nhíu mày.

“Nhưng kỳ lạ là, sau khi cha Dương Ba chết, mẹ hắn cầm khoản tiền bồi thường dọn đến Yến Thành, sống trong một tiểu khu xa hoa tiền thuê rất cao, trên lý luận vượt khỏi khả năng chi trả của bà ta, còn đưa Dương Ba đi du học, gia nhập dự án giáo dục do Chu Thị tài trợ.”

Lạc Văn Chu: “Vụ tai nạn giao thông của Dương Chí không hề là phục vụ cho Chu Thị, đám Chu Tuấn Mậu không cần bồi thường vượt mức, vậy thì tại sao?”

“Con tin.” Phí Độ nói nhẹ tênh.

Lạc Văn Chu: “Dùng để uy hiếp ai?”

“Một thiếu niên tư chất tầm thường, đại khái cũng chỉ có thể uy hiếp cha mẹ.” Phí Độ thì thào, “Dọn đến Yến Thành… Trịnh Khải Phong có thể dùng bà ta làm gì? Mười ba năm trước…”

Đột nhiên, không biết Phí Độ nghĩ tới điều gì, đôi mắt luôn mở không ra bỗng chốc trợn to.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio