Đọc Thầm

quyển 5 chương 24: edmond dantès 24

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Xung quanh Yến Thành cũng có thôn trấn nhỏ bị thành phố lớn hút khô tủy xương và sức lao động, hai mươi năm như một ngày ì ạch chẳng chịu phát triển. Tiêu Hải Dương tự mình lái xe đến đây, do mắt kém cứ gặp hố là lọt, xóc nảy khiến mặt không còn chút máu, xuống xe còn bị trượt vụn băng trên mặt đất ngã lăn quay, tập tễnh bị một con chó vàng to rất láo toét theo đuôi suốt nửa thôn, rốt cuộc gặp được viên cảnh sát nhân dân bản địa trước đó đã liên lạc.

Viên cảnh sát nhân dân đuổi con chó vàng bắt chước dáng đi của người què: “Chuyện năm ấy tôi vẫn còn nhớ, Lão Tôn có hai con trai, nhà ông em đẻ con hĩm, chỉ nhà ông anh có một thằng đích tôn bảo bối, độc đinh, chiều chuộng như vua. Năm ấy, thằng ranh láo toét kia vì chuyện sửa nhà, khả năng là không muốn trả tiền cho chú mình, cảm thấy mình là đích tôn, đồ của cả nhà đều nên là của mình, một đám thân thích ngày tết ngày nhất cũng cãi nhau om sòm, chưa đến hai hôm đứa con gái nhà ông chú liền rơi xuống hố băng chết đuối, mới ba tuổi, vớt lên đã biến dạng.”

Viên cảnh sát dẫn Tiêu Hải Dương tới một đồn công an nhỏ. Bộ phận quản lý hộ tịch không có văn phòng riêng, chỉ ngăn ra một phòng nhỏ ngay bên cạnh, treo tấm bảng, một nữ cảnh sát trực bên trong, một ông cụ ngồi đối diện, không biết là đến chứng giấy tờ gì.

Viên cảnh sát nhân dân chào một câu rồi đi thẳng vào, lấy hồ sơ đã chuẩn bị sẵn, chỉ một tấm ảnh trong đó nói: “Đây chính là cha bé gái chết vì tai nạn, con thứ nhà họ Tôn, tên Tôn Kiện.”

Tiêu Hải Dương chẳng màng quan tâm nước mũi chảy ra, hít mạnh một hơi, nhìn kỹ, đoạn lấy ra ảnh bảo vệ giả “Vương Kiện” ở Long Vận Thành: “Anh xem giúp tôi, đây có phải là cùng một người không?”

Bảo vệ giả “Vương Kiện” sợ rằng già đi không chỉ mười mấy tuổi, dáng vẻ hom hem, xương má thay đổi hình dạng, thịt trên mặt thiếu chống đỡ cùng chùng xuống, mũi thì cao không tự nhiên lắm, xương sụn gồ lên cơ hồ đâm qua da, khiến hốc mắt càng hõm sâu, trông hơi nham hiểm.

Tiêu Hải Dương đã đi hỏi ý kiến chuyên gia, khuôn mặt bảo vệ giả “Vương Kiện” này ắt từng sửa.

Một bên là bảo vệ trung niên âm trầm, rõ ràng không dễ chọc, một bên là người cha nhã nhặn trẻ tuổi, thoạt nhìn tuyệt đối không có ai liên hệ họ với nhau.

Viên cảnh sát nhân dân căng mắt nhìn một lúc lâu: “Hơi giống, đặc biệt là nốt ruồi trên cằm… Ôi, nhưng mà thay đổi quá nhiều, tôi không dám nói chắc.”

Tiêu Hải Dương: “Các anh có lưu lại ADN và dấu vân tay không?”

“Chà, cái này thì thực sự không có,” Viên cảnh sát nhân dân lắc đầu, “Lâu quá rồi, khi đó cũng không chú trọng nhiều. Tuy rằng cha mẹ bé khăng khăng là do thằng cháu làm, nhưng không ai nhìn thấy, không có bằng chứng, bản thân nó lại thà chết không thừa nhận, chúng tôi cũng chẳng có cách gì – em bé nhỏ tí như vậy, đi còn chẳng xong, theo lý thuyết sẽ không tự mình chạy ra giữa trời băng đất tuyết, cái chết quả thật rất kỳ lạ, nhưng cũng không thể nói ai thì là người đó, điều tra mãi cuối cùng đành phải bỏ dở… A, đúng rồi, lúc ấy lấy lời khai xong ông ta có ký một chữ, hẳn còn lưu trữ, anh có cần không?”

Người này vốn tên “Tôn Kiện”, bảo vệ giả mạo tên “Vương Kiện”, có một chữ giống nhau, bảo vệ khi trực ở Long Vận Thành phải ký tên mỗi ngày, tinh thần Tiêu Hải Dương lập tức phấn chấn: “Được, cho tôi xem thử!”

Viên cảnh sát nhân dân nhanh chóng tìm giấy tờ ký tên năm đó cho cậu, Tiêu Hải Dương phán đoán bằng mắt thường, hai chữ ký này hẳn là từ cùng một ngòi bút của một người: “Tôi cần tìm chuyên gia giám định bút tích đưa ra ý kiến chuyên nghiệp, cảm ơn anh.”

Viên cảnh sát nhân dân hết sức nhiệt tình tiễn cậu ra cửa: “Việc nên làm mà, có vấn đề gì anh cứ tới hỏi bất cứ lúc nào.”

Lúc này, ông lão đang chứng giấy tờ bỗng nhiên quay đầu lại, mở to đôi mắt mờ đục nhìn Tiêu Hải Dương: “Năm đó thằng khốn nạn nhà họ Tôn ném con bé mới ba tuổi xuống hố băng chết đuối, các người cũng không quản, còn thả nó, sau đó thì thế nào? Thằng ranh ấy cũng tự ngã xuống sông băng chết đuối, báo ứng, ha!”

Viên cảnh sát nhân dân rầu rĩ đi tuyên truyền giáo dục pháp chế cho ông lão, Tiêu Hải Dương lại ngẩn người, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, đúng lúc này điện thoại đổ chuông, cậu định thần lại, vội vàng đi ra khỏi đồn.

Lang Kiều ở đầu dây bên kia nhanh chóng nói: “Chú thế nào rồi? Bên phía tôi đã tìm được manh mối về nhân viên phục vụ giả làm lễ tân, người này tên thật phải là ‘Vương Nhược Băng’, có một chị gái. Mười mấy năm trước có vụ án giáo viên lớp bổ túc quấy rối tình dục học sinh nữ, lúc ấy chuyện này rất ầm ĩ, nhưng nạn nhân đều không muốn đứng ra, không đủ bằng chứng, chỉ có thể thả người, chị gái Vương Nhược Băng là một trong số các nạn nhân, vì việc này mà tự tử.”

“Tôi đã tìm được bảo vệ giả,” Tiêu Hải Dương trầy trật giơ cánh tay lạnh cóng lên mở túi hồ sơ, “Tên thật có thể là ‘Tôn Kiện’, con gái ông ta lúc ba tuổi bị người ta đẩy xuống hố băng, địa điểm xảy ra vụ án tương đối xa xôi, nhưng năm đó là khu trực thuộc Yến Thành, từng được Cục công an đưa vào hồ sơ… Triệu Ngọc Long giả không cần tìm nữa, là chồng của một trong các nạn nhân của vụ án chưa kết, lúc nhận xác đã ký tên, hẳn hắn ta cũng từng sửa mặt, tôi tìm chuyên gia xem rồi, trừ xương cằm, mũi và trán ra, các đặc trưng khác của khuôn mặt cơ bản khớp hết.”

“Nhân viên chuyển phát giả và tuần tra viên giả đều chỉ có tấm ảnh nhỏ trên giấy tờ giả, đặc biệt tuần tra viên giả, chứng minh thư giả còn là sếp dùng di động chụp ban đêm, khá khó để nhận diện,” Lang Kiều nói, “Nhưng tôi đã xem mấy vụ án chưa kết còn lại, phát hiện có mấy họ hàng gần của nạn nhân dường như phù hợp… Này, Bốn Mắt, phải chăng bây giờ chúng ta cơ bản đã có thể xác định, đám người vẫn xe chỉ luồn kim, làm gậy chọc cứt trong đây, chính là nạn nhân của các vụ án chưa kết lúc ấy kế hoạch Tập Tranh tập hợp?”

Trong đầu Tiêu Hải Dương còn đang nhớ lại “báo ứng” nghiến răng nghiến lợi của ông cụ ban nãy, cậu lơ đãng đáp một tiếng.

Lang Kiều hỏi: “Họ muốn làm gì, thay trời hành đạo?”

Tiêu Hải Dương trầm mặc một lúc: “Cô chờ một chút, để tôi liên lạc với đội trưởng Lạc.”

Song không liên lạc được với Lạc Văn Chu, điện thoại của anh đang tắt chuông nằm trong túi áo khoác.

Lạc Văn Chu khoanh tay đứng kế bên nhìn Phí Độ viết viết vẽ vẽ trên giấy, chần chừ nói: “Nghe nói chuyện gọi dậy ký ức phải tìm chuyên gia thôi miên, tôi cảm thấy về mặt này e rằng tôi không có tác dụng gì, dù sao nhìn thấy thanh niên đẹp trai sôi nổi ấm áp như tôi càng dễ làm người ta quý trọng hiện tại nhìn về tương lai hơn.”

“Tôi không cần người thôi miên, cũng không cần gọi dậy ký ức, tôi cần suy luận ra một chân tướng.” Phí Độ không ngẩng đầu lên, nói, “Đôi khi đại não sẽ tự động chế tạo một số ký ức giả dối, nhưng ký ức bịa ra sẽ mơ hồ chi tiết, toan tính xáo trộn logic cố hữu của sự kiện, tôi cần anh đưa ra câu hỏi từ góc độ của người bàng quan, giúp tôi tìm được thứ bị ký ức che giấu.”

Lạc Văn Chu nhíu mày: “Cậu tin lời tay tài xế kia nói?”

“Họ tự xưng là ‘Người Đọc Diễn Cảm’,” Phí Độ ném cây bút trên đầu ngón tay lên bàn, dừng một chút, “Nói thật, sư huynh, anh không cảm thấy Người Đọc Diễn Cảm này rất giống tôi à?”

Lạc Văn Chu sắc mặt lạnh tanh, gượng gạo nói: “Hoàn toàn không cảm thấy.”

Phí Độ nở nụ cười, không để tâm, tiếp tục nói: “Tôi vẫn cho rằng tôi tập hợp nạn nhân, lợi dụng nhược thế trên vật chất hoặc tình cảm của người ta để làm việc cho tôi là học theo ‘chúng’, nhưng hiện tại tôi cảm thấy, chuyện tôi làm ngược lại giống ‘Người Đọc Diễn Cảm’ hơn – nếu giữa hai việc, hai người thoạt nhìn tựa hồ có liên hệ gì, vậy rất có thể chúng có liên hệ nào đó thật.”

Lạc Văn Chu nhíu mày.

“Tay tài xế kia nói, người cầm đầu Người Đọc Diễn Cảm, cũng chính là ‘thầy’ của họ, bây giờ không thể tới gặp tôi – có hai khả năng, thứ nhất, lo lắng người của tôi sẽ lập tức bán hắn cho cảnh sát; thứ hai, ý trên mặt chữ, chính là bản thân hắn ‘không thể’ tới gặp tôi, có khả năng là không được tự do, hoặc vì nguyên nhân sức khỏe. Khi tay tài xế thuật lại, hắn dùng ‘rất đáng tiếc không thể tự mình đến đây’, nên tôi nghiêng về khả năng sau.”

Lạc Văn Chu thong thả đi hai bước: “Thầy Phan hiện tại bị liệt vào đối tượng điều tra trọng điểm, nhà cũng không thể về, ông ta là không được tự do, còn có cô… cô đang nằm viện, là do nguyên nhân sức khỏe, cậu hoài nghi ai trong hai người họ?”

“Hai người họ đều có một vấn đề.”

Lạc Văn Chu: “Vấn đề gì?”

“Tiền.” Phí Độ nói, “Tạo thân phận giả cũng thế, nuôi một đám thuộc hạ cũng vậy, nghe trộm, theo dõi, mua vũ khí phi pháp – mỗi một kế hoạch, mỗi một hành động, đều cần khoản tài chính khổng lồ, không hề rẻ hơn nuôi tội phạm truy nã. Hoặc là chính hắn có tiền, hoặc là có người giúp đỡ, chỉ một điều này đã có thể thu rất nhỏ phạm vi người hiềm nghi, nếu là trong phạm vi Yến Thành, một đôi tay có thể đếm hết, trong số đó có tôi.”

“Phí Độ, có việc gì cứ nói thẳng đi,” Lạc Văn Chu quay đầu lại, hiếm khi nghiêm túc nhìn hắn, “Tôi không thích cậu dùng giọng điệu này.”

Bình thường anh hùng hùng hổ hổ, bản thân cũng chưa hẳn để bụng, mà khi nổi giận thật, thần sắc ngược lại càng bình tĩnh lạnh lùng.

Phí Độ không đáp lại, hơi tránh né ánh mắt anh, tiếp tục: “… Phí Thừa Vũ cũng tính là một, nếu lão chưa nằm xuống.”

Lạc Văn Chu dùng ánh mắt không vui vẻ lắm cúi đầu nhìn chòng chọc thái dương hắn một lát: “Nghi thần nghi quỷ mà nghĩ, nếu có thể mua hộ lý, ngụy trang thành người thực vật, không phải là không khả thi.”

Phí Độ thoáng cười: “Khi Phí Thừa Vũ cấp cứu ở bệnh viện, tôi phái người theo dõi bác sĩ chữa chính sát sao hai mươi bốn giờ, hộ lý mỗi tuần đổi một người, tất cả lý lịch sơ lược của mỗi người bắt đầu từ khi sinh ra đều có ở chỗ tôi, mãi đến khi bệnh viện cho tôi biết, não lão đã bị tổn thương không thể cứu chữa, tôi lấy cớ tìm kiếm phương án trị liệu mới, chuyển viện vài lần, xác định nhận được kết quả chẩn đoán tương đồng, mới chuyển lão qua viện an dưỡng. Dù thế, tôi vẫn cho người theo dõi hơn một năm, tận đến khi cơ bản đã nắm giữ tập đoàn của lão.”

Lạc Văn Chu: “… Sao cậu không lấy chăn bịt chết ông ta luôn cho xong?”

“Từng cân nhắc, có điều sau đó tôi lại nghĩ, làm lão chết ngộp chẳng có tác dụng gì khác ngoài để lộ bản thân sớm,” Phí Độ nói, “Tôi muốn lôi ra cái bóng sau lưng lão, để lại một hơi cho lão, vừa khéo cũng khiến đối phương như bị hóc xương trong cổ.”

Lạc Văn Chu ngồi xuống đối diện hắn.

“Lần đầu tiên tôi xông vào tầng hầm, may mắn không bị phát hiện,” Phí Độ nói đơn giản, “Nửa năm sau tôi lại lẻn vào lần nữa, nhưng lần này không may lắm, bị bắt tại trận, sau đó Phí Thừa Vũ dọn sạch tầng hầm… đại khái là quá trình như vậy. Nhưng lúc ấy tôi vào bằng cách nào, sau khi bị bắt lại xảy ra chuyện gì, ấn tượng vẫn rất mơ hồ.”

Lạc Văn Chu nghĩ ngợi một thoáng rồi nói: “Bắt đầu từ cậu vào bằng cách nào đi – lúc ấy trong tay cậu có mấy mật khẩu chuẩn bị thử?”

Phí Độ: “Có ba đáp án khả năng lớn nhất được chọn.”

“Mật khẩu tầng hầm nhà cậu nhập sai một lần sẽ báo động, nói cách khác, xác suất thành công thấp hơn ba mươi phần trăm,” Lạc Văn Chu nói, “Nếu là tôi, có thể tôi sẽ thử, cùng lắm thì bị ba tôi đánh một trận – nhưng theo những gì tôi biết về cậu, cậu hẳn nhiên sẽ cẩn thận hơn.”

Cho dù Phí Độ trời sinh không phải người cẩn thận, hoàn cảnh lớn lên cũng định trước là hắn sẽ cẩn thận chặt chẽ hơn người ta, bởi rằng bị Phí Thừa Vũ bắt được, không phải là vấn đề đánh một trận, ngồi chồm hổm ngoài cửa viết bản kiểm điểm mà thôi.

Phí Độ thong thả gật đầu.

“Trừ khi có người gợi ý cho cậu, người này không giống Phí Thừa Vũ lắm, không thể là cô giúp việc thay liên tục như đèn kéo quân nhà cậu, những người ngoài khác… tôi cảm thấy khả năng cậu cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng, dùng phép loại trừ, cộng thêm thực sự đã có người cho cậu gợi ý, vậy đó chỉ có thể là mẹ cậu,” Lạc Văn Chu nói, “Khớp với chuyện hôm ấy cậu mơ thấy.”

Phí Độ: “Ừm.”

“Vấn đề thứ hai, cậu vừa nói, khi cậu vào tầng hầm lần đầu tiên, cậu cảm thấy mẹ đang nhìn mình, sau đó còn yểm hộ cậu chạy ra. Thế lần thứ hai, bà ấy đã gợi ý mật khẩu, càng nên biết cậu đã lén chui xuống hầm, tại sao lần này bà không kịp yểm hộ cậu?”

Phí Độ chống hai khuỷu tay trên đầu gối, đầu ngón tay chống cằm, không tự chủ được nhíu mày – chỗ này ký ức của hắn càng mơ hồ hơn, thật sự không nhớ nổi.

“Được rồi,” Lạc Văn Chu đợi chốc lát, “Trước khi bị Phí Thừa Vũ phát hiện, cậu đang làm gì? Thứ cuối cùng cậu nhìn thấy là gì?”

“… Máy tính?” Phí Độ cân nhắc rất lâu, “Hẳn là thế, mật khẩu máy tính giống tầng hầm.”

Lạc Văn Chu: “Cậu đang xem máy tính của ông ta thì Phí Thừa Vũ đột nhiên đi vào à?”

Phí Độ nhíu mày sâu hơn, một lúc lâu mới tiếc chữ như vàng nói: “… Hẳn không phải.”

Hẳn không phải – cảnh tượng này chỉ nghe miêu tả đã khiến hắn sởn gai ốc, nếu thật là thế, Phí Độ cảm thấy về sau khi mình bật mấy thứ như máy tính laptop, nhất định đều sẽ có phản ứng.

“Chắc chắn không phải,” Phí Độ nghĩ một chút theo mạch này, “Tôi cảm thấy có thể trước đó tôi đã nghe thấy cái gì mà trốn vào đâu rồi.”

Lạc Văn Chu xét cho cùng không phải chuyên gia, không biết lúc này nên nói gì, đành phải im lặng chờ Phí Độ từ từ suy nghĩ. Anh đột nhiên cảm thấy Phí Độ khi nhớ về Phí Thừa Vũ không giống bé trai sợ cha, thậm chí không giống đang nhớ về một kẻ cặn bã bạo lực gia đình, hắn như đang nhớ lại một con quái vật – loại quái vật đáng sợ nghiến răng hút máu trong cơn ác mộng.

Tại sao?

Phí Thừa Vũ thật sự chưa bao giờ làm gì “người thừa kế” này ư?

Lạc Văn Chu bỗng nhiên nắm chặt ly trà, đáy ly đập xuống bàn, phát ra vài tiếng vang nhỏ.

Lúc này, Phí Độ chợt nhìn thẳng ly trà của anh: “Đồ sứ… tôi nghe thấy tiếng ly tách bằng sứ va chạm, Phí Thừa Vũ nói một câu…”

Phí Thừa Vũ nói gì?

Huyệt thái dương Phí Độ như có một cây gai đâm không dứt, càng lúc càng đập nhanh, chừng như sắp nổ tung.

“‘Không cần’.” Phí Độ thấp giọng nói như ngủ mê, “Lão nói… ‘Chúng tôi không cần’.”

“Ông ta nói ‘Chúng tôi không cần’,” Lạc Văn Chu lập tức hỏi tới, “Nói cách khác ông ta dẫn theo khách về, mẹ cậu bưng trà cho họ? Khách là ai?”

Trong đầu Phí Độ thấp thoáng xuất hiện một cái bóng mơ hồ, nhưng người ấy là ai thì hắn lại chẳng nhớ nổi, giống với điểm kiến thức tưởng đúng mà sai gặp trong kỳ thi – rõ ràng từng thấy, rõ ràng mỗi chữ mỗi câu xung quanh đều nhớ rõ, thế nhưng điểm chính giữa lại không nghĩ ra.

Hắn không khỏi hơi tức ngực, ho sù sụ như không thở nổi.

Lại là phản ứng này, đồng tử Lạc Văn Chu co lại, anh trầm giọng hỏi: “Phí Thừa Vũ đã làm gì cậu?”

Phí Độ chỉ xua tay không trả lời.

Lạc Văn Chu nắm chặt vai hắn: “Phí Độ, cậu là chuyên gia, cậu hãy nói cho tôi biết ‘chướng ngại căng thẳng sau sang chấn’ là khái niệm gì, sẽ có triệu chứng gì?”

Phí Độ khó khăn thở mạnh ra một hơi: “Tôi không có…”

“Không có cái gì?”

“Sang chấn,” Phí Độ nhận thấy tiếng mình khàn khàn, hắn hắng giọng thật mạnh rồi nói tiếp, “Phí Thừa Vũ thật sự chưa từng đánh đập tôi, cũng không tạo thành tổn thương trên thân thể, nếu không sau đó tôi không phải đi bệnh viện à? Nếu thật sự từng lớn chuyện như vậy, không thể nào ngay cả việc này mà tôi cũng không nhớ được.”

Lạc Văn Chu nhất thời hơi kinh ngạc nhìn Phí Độ: “Khi nào ‘sang chấn’ là chỉ riêng sang chấn trên thân thể, trò Phí Độ à, trò hãy khai thật đi, cuộc thi cuối kỳ đủ đậu chứ – không sao, thi lại anh không chê cười đâu.”

“Tôi không tồn tại vấn đề sang chấn tinh thần,” Phí Độ hơi dựa ra sau, khẽ nhướng mày, “Anh nên nhận thấy được, khả năng thấu cảm của tôi rất kém, sự cảm thông hầu như không có, thiếu hụt cảm giác xấu hổ, sợ hãi cũng trì trệ hơn người ta, hoạt động phản ứng của thần kinh tự chủ liên quan đến lo âu rất yếu – nếu thêm tính công kích cao, thì cơ bản không khác gì Phí Thừa Vũ, tôi không muốn giống lão lắm, nên về sau mượn giật điện để uốn nắn lại.”

Lạc Văn Chu cảm thấy mình rốt cuộc đã chạm đến vấn đề cốt yếu của hắn, nhất thời hơi há hốc miệng nhìn gã thanh niên mặt mũi thanh tú đối diện. Trước đây anh vẫn cảm thấy “đánh giá tồi tệ” thỉnh thoảng của Phí Độ đối với bản thân là giận dỗi, là kiếm chuyện, thậm chí là một cách tự tìm khó chịu khi tâm trạng không tốt. Nhưng anh không ngờ, thì ra với Phí Độ, những lời hắn từng nói không hề là “đánh giá tồi tệ”, mà là cách nói khách quan giống như trình bày “họ tên giới tính tuổi tác dân tộc” của mình vậy.

“… Không,” Lạc Văn Chu hơi ngắc ngứ nói, “Tôi không cảm thấy.”

Phí Độ chạm phải ánh mắt anh, đột nhiên không biết vì sao, hắn hối hận khi để Lạc Văn Chu giúp hắn nhớ lại chuyện này, liền đứng bật dậy, “Thật sự không nhớ ra thì thôi, để tôi đi hỏi xem họ có đuổi theo được tay tài xế kia không, Người Đọc Diễn Cảm đã trồi lên mặt nước, rồi sẽ có dấu vết để lần theo, thông qua phương thức khác cũng là một…”

Lạc Văn Chu kéo hắn lại, cùng lúc đó, điện thoại di động của Phí Độ đổ chuông.

Phí Độ: “Chờ…”

Lạc Văn Chu kéo hắn lảo đảo, ôm ghì lấy hông hắn từ đằng sau, đè lại bàn tay chuẩn bị nghe điện thoại: “Cậu nói khi cậu xông vào tầng hầm của Phí Thừa Vũ lần đầu tiên, là mẹ cậu thu hút sự chú ý của ông ta, sau đó cậu thừa cơ chạy ra, tại sao cậu không dám nhìn xem ông ta đối xử với bà như thế nào?”

Các ngón tay Phí Độ không tự chủ được run rẩy.

Lạc Văn Chu giơ tay ấn ngực hắn: “Không cứu mẹ mình, trong lòng cậu hổ thẹn chứ? Khó chịu chứ? Cậu vẫn còn khó chịu đến tận bây giờ, đúng không? Vậy nên cậu chưa bao giờ nhớ lại, cơ hồ cho rằng mình đã quên rồi. Phí Độ, cậu thực sự quên rồi ư?”

Phí Độ vô thức giãy giụa: “Tôi không có…”

“Không phải cậu bảo khi Phí Thừa Vũ ngược đãi bà từng cho cậu ở bên xem à?” Lạc Văn Chu ghé vào tai hắn nói khẽ, “Cậu đóng cửa lại cũng biết bà sẽ gặp phải những gì, đúng không? Hãy nói cho tôi biết…”

Tiếng ca từ chuông điện thoại của Phí Độ phảng phất lạc điệu, như tiếng ca nghe thấy buổi cuối tuần ấy khi hắn từ trường trở về nhà, nhìn thấy thi thể đã lạnh của bà, trong nháy mắt, hắn nhớ tới một cảnh mơ dường như đã lặp lại rất nhiều lần: người phụ nữ với khuôn mặt ngạt thở, sắc mặt xanh xám nằm bò dưới đất, chất vấn hắn: “Tại sao con không cứu mẹ?”

Hắn vô thức giãy giụa dữ dội, xô đổ bộ ấm chén trà trên bàn, chén trà nhỏ bằng sứ rơi xuống sàn nhà rắn chắc, hòa với nước nóng vỡ nát đầy đất, tiếng vỡ vụn ấy trùng lên ký ức-

Hắn bị tóm từ cái tủ nhỏ dưới giá sách ra, sau đó nghe thấy tiếng thét của phụ nữ, đồ sứ đắt tiền vỡ vụn đầy dưới đất, Phí Thừa Vũ túm tóc bà lôi thẳng qua mảnh vỡ ngổn ngang, bên cạnh có một người hờ hững xem trò hề này.

Hắn vô thức coi vị khách cao to ấy thành lá chắn, trốn ra đằng sau, người ấy cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống cười với hắn, thậm chí dịu dàng vuốt tóc hắn, nói: “Con trai chỉ biết trốn là không được đâu.”

Phí Thừa Vũ tựa hồ đã chú ý tới hắn, đôi mắt ứ máu nhìn qua, Phí Độ cảm thấy tim đập như gián đoạn một nhịp.

Cảm giác ngạt thở quen thuộc kéo đến, Phí Thừa Vũ đeo cái vòng kim loại kia lên cổ hắn.

Song lần này, đầu còn lại không phải chó mèo con bình thường dùng để “huấn luyện”, mà là…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio