Vương Tú Quyên, nữ, dân tộc Hán, tuổi, tốt nghiệp tiểu học, là mẹ của nạn nhân Hà Trung Nghĩa trong vụ án “-”.
Chồng bà mười năm trước chết trong một tai nạn ngoài ý muốn, mà bản thân bà do bị bệnh nặng, cơ bản không có khả năng lao động, bình thường dựa vào chút ít tiền đan giỏ và vài đồng tiền cho thuê hai mẫu ruộng để sống, trước khi đến Yến Thành, nơi xa nhất mà bà từng đến chính là bệnh viện tỉnh.
Từ thuở chào đời lần đầu tiên đến Yến Thành, chính là sinh ly tử biệt với đứa con trai độc nhất.
Ngoài ra, hết thảy liên quan đến bà, cơ bản cũng chẳng có gì đặc biệt đáng nhắc tới.
Về phần trong sinh mệnh có hoặc không có hỉ nộ ai lạc, chẳng có gì để khen này, phải chăng từng có kỳ vọng và khát khao gì, thì không ai biết được.
“Tiếp tục điều tra những chiếc xe khả nghi đi qua gần Cục công an – định vị được di động chưa?”
“Đội trưởng Lạc, điện thoại di động của bà ấy nằm trong thùng rác không xa cổng Cục công an.”
Lạc Văn Chu cầm bộ đàm lên, mở miệng lại bỏ xuống, không biết nói gì – cũng phải, một Yến Thành rộng lớn, với bà mà nói, ngoại trừ nhân vật thần bí lừa bà đi, thì chỉ còn những kẻ lừa dối và chào hàng mới gọi đến số của bà.
Anh hơi nôn nóng nhấn chân ga: “Vì sao? Động cơ của hung thủ là gì? Nhất thời nảy ý giết một người có thể có lắm hậu chiêu thế sao? Nói thật, hiện giờ tôi hơi hoài nghi suy luận của cậu rồi – Ngoài ra, nếu hung thủ chính là Triệu Hạo Xương này, tại sao hắn lại vứt xác ở khu tây? Nếu muốn giá họa cho Trương Đông Lai, vứt ngay trước cổng khách sạn Thừa Quang chẳng tốt hơn à?”
Người bên cạnh không tiếp lời, Lạc Văn Chu liếc qua, phát hiện Phí Độ đang thất thần, xuyên qua kính trước chăm chú nhìn mặt đường không chớp mắt, ngoại trừ ngón tay liên tục gõ đầu gối theo nhịp /, cả buổi không hề nhúc nhích.
Lạc Văn Chu không khách sáo giơ tay đẩy hắn: “Này, tôi đang nói chuyện với cậu đấy!”
Phí Độ: “…”
Chủ tịch Phí từng này tuổi mà chưa từng có ai dám ra tay sờ cái đầu quý giá của hắn – sờ thì cũng đành, còn sờ kiểu “bợp đầu một phát” chứ.
Nhất thời hắn tựa hồ không biết nên có phản ứng gì, quay đầu nhìn chằm chằm tên loài người to gan lớn mật này, ánh mắt hơi đáng sợ.
Lạc Một Nồi ngày nào cũng dòm lom lom âm mưu muốn mưu sát anh, bởi vậy Lạc Văn Chu chẳng thèm để ý chút “xạ tuyến” này, vẫn tiếp tục: “Kẻ đem xác chết đến vứt ở khu tây và hung thủ giết Hà Trung Nghĩa, liệu có khả năng căn bản không phải là một người hay không?”
Đầu mày Phí Độ nhích khẽ, Lạc Văn Chu đang cho rằng hắn lại thất thần lần nữa, thì hắn kiệm lời như vàng mà mở miệng: “Có.”
Lạc Văn Chu: “Khả năng nào cao hơn?”
“Phải xem còn manh mối khác hay không,” Đồng hồ sinh học đảo ngược trên người Phí Độ giống như đã đi vào quỹ đạo – rốt cuộc hơi buồn ngủ, hắn cúi đầu bóp mạnh mũi mình, “Dựa theo tình hình tôi biết mà xét, thì hai khả năng đều thuyết phục.”
“Tình huống kẻ vứt xác và hung thủ không phải là một, có quá nhiều khả năng,” Lạc Văn Chu nói, “Vậy thì khoan thảo luận khả năng này, nếu kẻ vứt xác chính là hung thủ, thế logic khi vứt ở khu tây là gì?”
Phí Độ mở mắt ra, đôi mắt hai mí vốn kích cỡ vừa phải biến thành dày hơn hai tầng, nặng trịch đè trên hốc mắt.
Hắn suy nghĩ một chút, giọng nói nhẹ và bình thản: “Lúc trước đã suy đoán, hung thủ và Hà Trung Nghĩa hẳn là quen biết nhau. Cảnh sát các anh phá án, thông thường sẽ lập tức điều tra các mối quan hệ xã hội của nạn nhân, cho nên hắn rất có thể sẽ nguy hiểm. Đặc biệt là một số thứ hắn cẩn thận che giấu, trong quá trình này có thể sẽ bị quật lên – Tại sao vứt xác ở khu tây? Anh có thể nghĩ ngược lại, nếu người phát hiện xác chết không phải đám cuồng chụp ảnh tự sướng, thì… rất có khả năng sẽ không bị phát hiện.”
Có thể cậu ta sẽ như Trần Viện, dẫu thi thể phơi ra trước mặt mọi người, cuối cùng cũng chẳng giải quyết được gì.
Phí Độ dừng một chút, lại tiếp: “Mà lỡ đâu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bức ‘tường lửa’ thứ nhất mất tác dụng, xác chết vẫn bị phát hiện, cảnh sát bắt đầu dựa theo lối suy nghĩ bình thường đi điều tra vụ án này, thì dựng bức tường lửa thứ hai – chính là Trương Đông Lai. Trương Đông Lai gần đây từng xảy ra xung đột với nạn nhân, thuộc về ‘quan hệ xã hội tầng cạn’, các anh điều tra sơ là ra, mà một khi người này có hiềm nghi lớn, cảnh sát sẽ tập trung trọng điểm điều tra vào hắn, kế đó dừng lại, giảm tốc độ đào xới các mối quan hệ xã hội khác của nạn nhân. Do thân phận đặc biệt của Trương Đông Lai, bất kể các anh điều tra hay bao che hắn, làm không tốt đều lỗ đầu, cãi vã là đã cho các anh chịu đủ, rảnh đâu mà đi tra xem một gã trai nông thôn còn quen biết ai khác?”
Lạc Văn Chu im lặng – quả thật họ điều tra theo lối suy nghĩ này.
Phí Độ hơi cựa quậy giống như ngồi lâu không thoải mái, lơ đãng nhìn cảnh vật vụt qua ngoài cửa sổ, cầu vượt uốn lượn bị đèn đường thành hàng phác họa ra toàn cảnh xinh đẹp, khu đông Hoa Thị phía xa đã bắt đầu có dấu hiệu đèn đóm rực rỡ thâu đêm, chẳng biết có phải ảo giác của hắn hay không, đêm hôm nay, màn hình led khổng lồ trên “màn trời” khu đông còn sáng hơn mọi khi.
Lạc Văn Chu nhìn hắn một cái, đột nhiên hỏi: “Cậu không có chuyện gì chứ?”
Phí Độ mặt không biểu cảm hỏi ngược lại: “Tôi thì có thể có chuyện gì?”
Lạc Văn Chu suy nghĩ thoáng chốc, thẳng thắn chỉ ra: “Vậy sao cậu đột nhiên hòa nhã với tôi như thế?”
Phí Độ á khẩu một lát: “Xin lỗi đội trưởng Lạc, tôi không biết anh thích kiểu thô bạo hơn.”
Sau đó, hai người đồng thời im lặng, đều cảm thấy câu này hình như hơi kì kì.
Phí Độ nghĩ bụng: mày ăn no rửng mỡ à?
Lạc Văn Chu thì chậm nửa nhịp, một lát sau mới có phản ứng, tên nhóc kia thế mà thuận miệng trêu chọc anh một câu!
Còn dùng giọng điệu móc mỉa để trêu!
“Tính toán tâm lý của cảnh sát phá án, lừa người đi ngay trong Cục công an, nếu không cân nhắc khả năng gây án theo đội, tôi cảm thấy kẻ này nhất định đã có tiền án.” Phí Độ nghiêng đầu, chăm chú nhìn khu đông Hoa Thị không ngừng tới gần, làm bộ mất trí nhớ mà đổi đề tài.
“Tiền án thế nào?”
“Không bị ai phát hiện – chỉ có tội ác chôn dưới đất, mới có thể thúc đẩy sự ngạo mạn tự luyến và điên cuồng này.”
Một hàng dài xe cảnh sát lao vào khu mua sắm trung tâm, nhanh chóng tách ra mấy đường, trọng điểm điều tra gần khách sạn Thừa Quang, quảng trường trung tâm và những nơi Hà Trung Nghĩa từng giao hàng.
“Gặp ma rồi,” Tiếng Lang Kiều từ trong bộ đàm bị quấy nhiễu nghiêm trọng truyền ra, “Chủ tịch Phí cũng ở đó phải không? Tôi nói, chỗ các cậu bình thường đêm hôm khuya khoắt cũng lắm cú đêm như này hả?”
Phí Độ cũng không hiểu gì cả, ngoại trừ dãy phố quán bar và các câu lạc bộ đằng sau, bình thường vào giờ này đã yên tĩnh rồi, dù là cuối tuần cũng rất ít náo nhiệt đến thế.
“Văn Chu,” Đào Nhiên tiếp lời, “Các anh em tra camera phát hiện một chiếc xe khả nghi, trên có nhãn hiệu, chắc là của công ty cho thuê xe tư nhân tương đối không chính quy. Vừa rồi họ đã đi tìm người phụ trách công ty này, phát hiện kinh doanh rất không chính quy, chứng minh thư đăng ký với người khác nhau cũng không nhận ra-“
“Chứng minh thư đăng ký là của ai?”
“Hà Trung Nghĩa.” Đào Nhiên thở dài, “Khoảng mười lăm phút trước, chiếc xe ấy chạy vào khu mua sắm trung tâm của khu đông…”
Bốn phía không hề báo trước bùng lên một trận ồn ào, chợt cắt ngang Đào Nhiên.
Lạc Văn Chu đậu xe ven đường, xuống xe, nhìn thấy trên “màn trời” đột nhiên rực rỡ sắc màu, sau đó bung ra một cái đồng hồ đếm ngược khổng lồ: năm phút.
Bản thân “màn trời” chính là một màn hình led khổng lồ, một nửa ở trên tòa cao ốc bên cạnh, như một tấm thảm trải xuống, ở độ cao cách đất chừng ba tầng lầu hình thành một hành lang dài song song với mặt đất, hai mặt trên dưới đều có hình ảnh – bất luận là ở quảng trường trung tâm, hay trên các tòa nhà cao tầng bốn phía, đều có thể nhìn thấy màn ảnh trải ra.
Trong bộ đàm có người giải thích: “Sếp, nghe nói hội trường bên đó tối nay diễn thử lễ bế mạc, đài ngắm cảnh trên cao ốc thương mại là địa điểm ngắm cảnh tốt nhất, tất cả màn hình led bên này cũng sẽ tiếp sóng thực tế.”
“Kệ xác họ,” Lạc Văn Chu nói, “Mấy khu vực trọng điểm điều tra thế nào rồi?”
“Gần khách sạn Thừa Quang không có gì cả, hỏi mấy bảo vệ đều nói là không nhìn thấy, camera không mở được, họ bảo là thuộc về cá nhân, chúng ta muốn tra thì phải đem lệnh tới.”
“Trên quảng trường quá đông, bọn em đang lần lượt hỏi từng người.”
“Mấy quán cà phê đều đóng cửa, quanh đây không có ai – bọn em đi lại một vòng trên tuyến đường bình thường nạn nhân giao hàng.”
“Đội trưởng Lạc, tạm thời vẫn chưa tìm được chiếc xe đó, bọn em đang mở rộng phạm vi tìm kiếm.”
Lạc Văn Chu bị trút một đống báo cáo lộn xộn vào tai, anh nhanh chóng sắp xếp ra nặng nhẹ khẩn chậm, đang định mở miệng bố trí, lại thấy Phí Độ đột nhiên ra khỏi xe, chăm chú nhìn đồng hồ đếm ngược trên màn trời bằng ánh mắt cực kỳ đáng sợ – đã là bốn phút bốn mươi giây.
Lạc Văn Chu sửng sốt: “Sao vậy?”
“Dùng cách tự sát dẫn đến chú ý, động tĩnh phải cực kỳ lớn, thường là ở địa điểm mang tính đánh dấu hoặc là nơi lưu lượng người rất đông,” Phí Độ từ từ mở to mắt, “Trước mắt bao người, làm sao mới có thể khiến cho người khác vừa nhìn thấy, vừa không kịp ngăn cản?”
Lạc Văn Chu ngẩng phắt đầu lên, thương khu trung tâm của khu đông cao ốc chọc trời san sát như bát úp, nhìn từ dưới lên cơ hồ hơi quáng mắt, trên nền đồng hồ đếm ngược có hình pháo hoa bùng lên rơi xuống, rực rỡ sắc màu mà không ngừng giảm dần thời gian vốn đã eo hẹp.
“Ở nơi đây nhà siêu cao tầng đã có tới bảy tám tòa, cao ốc bình thường căn bản đếm không xuể…” Lạc Văn Chu nắm vai Phí Độ, “Bà ấy sẽ ở trên đỉnh tòa nhà nào?”
Sắc mặt Phí Độ khó coi như bị quét một lớp sơn trắng bệch vậy.
Lạc Văn Chu lập tức ý thức được mình đã hỏi một câu vô lý – Phí Độ đâu phải thần tiên.
Anh cầm bộ đàm lên, cất bước chạy tới cao ốc thương mại nổi bật nhất: “Các tổ chú ý, lập tức bắt đầu tra tất cả các tầng thượng cao ốc!”
Phí Độ trỗi lên một cảm giác mãnh liệt, khi đồng hồ đếm ngược kết thúc, nhất định sẽ xảy ra chuyện đáng sợ.
Trong một chớp mắt, hắn hoang mang đứng tại chỗ.
Lạc Văn Chu đã mất tăm, ngay cả cửa xe cũng chẳng kịp đóng. Nhưng không đầy năm phút, họ có thể tìm được gì đây?
Nhất thời, khuôn mặt ngấn lệ và mỉm cười của một người đàn bà nhấp nháy qua lại trước mặt hắn, thành bóng lóe trên mặt nước, nó từ từ kéo dài, hiểm ác kết nối với đầu kia thời gian xa xôi, kéo đến mùa hè năm ấy, trong căn phòng lớn xa hoa mà cô độc-
Lúc này, một tiếng thắng chói tai gọi thần trí hắn quay lại, đội cảnh sát vốn đến bên phía khách sạn Thừa Quang tìm kiếm không có kết quả chạy tới. Đào Nhiên dẫn một nhóm người lao ra, vừa nhanh chóng nói gì đó vào bộ đàm, vừa chỉ huy mọi người chia nhau ra hành động.
Đồng hồ đếm ngược còn bốn phút tròn, ba phút năm mươi chín giây-
Phí Độ đột nhiên cầm di động lên, mau chóng bấm một số: “Là tôi đây, quyền sở hữu hành lang ‘màn trời’ là thuộc trung tâm thương mại à? Tìm giúp tôi giám đốc Lý của họ, mau!”
Khu quán bar đèn đóm sáng rực như ban ngày, không ít khách tìm hoan mua vui nghe có trò biểu diễn ánh đèn kéo nhau bưng rượu cocktail đủ mọi màu sắc đến quảng trường trung tâm, vui vẻ hò la theo đồng hồ đếm ngược. Các đồng chí cảnh sát sứt đầu mẻ trán qua lại tất cả cao ốc trong ánh đèn hoa lệ – chờ thang máy đã hoàn toàn không kịp, chỉ có thể đi lối cầu thang thoát hiểm lên sân thượng. Chạy đến tầng trên cùng thở không ra hơi rọi đèn pin tìm kiếm một phen, không có, lại quay xuống tìm tòa nhà tiếp theo…
Người đàn bà ấy đứng ở trên cao, kẻ đưa bà tới đã rời khỏi, có lẽ hắn đang nhìn bà từ nơi nào đó chăng?
Bà cảm thấy người kia hơi quen, song không truy đến cùng hắn rốt cuộc là ai, chút quen thuộc này ngược lại trấn an bà.
Dù đã vào hạ, gió trên sân thượng đêm khuya vẫn lạnh, bà nhìn bên dưới một cái, trong thị giác từ góc nhìn xuống, những màn hình led và ánh đèn laser chớp tắt không ngừng của khu mua sắm trung tâm khiến bà hoa mắt chóng mặt.
“Phải tốn bao nhiêu điện nhỉ?” Bà nghĩ ngợi vẩn vơ.
Lúc ở nhà, để tiết kiệm điện, trời vừa tối là bà ra sân ngồi, rửa mặt cũng toàn nương ánh trăng mà mò mẫm, có thể không bật đèn thì sẽ không bật, bà chưa từng tận mắt thấy bóng đêm phô trương như thế.
Bà lại nhìn đồng hồ đếm ngược trên màn hình lớn một cái: một phút năm giây, một phút bốn giây…
Thế là bà cố gắng khom lưng, nhặt một tấm bảng dưới đất, mặt ngoài tấm bảng viết đầy “oan tình” của bà, phía trong có hai sợi dây vải chắc chắn, để bà đeo trên lưng như cánh vậy.
Bà không biết ngã xuống từ nơi cao thế này, liệu tấm bảng ấy có vỡ ra không, nên bà còn giấu một bức di thư trong túi quần – đều là người kia đánh máy sẵn giúp – về phần trên đó viết gì, bà chỉ có thể xem qua đại khái, vài ba chữ đọc viết học hồi nhỏ đã quên gần hết rồi.
Cột phút của đồng hồ đếm ngược mau chóng biến thành “”, số giây thì đang chóng vánh giảm bớt.
Bà cắn răng, mang đôi cánh trầm oan, bước một chân qua lan can bảo vệ-