“Cầu vồng trắng xuyên qua mặt trời” rốt cuộc vẫn không nhanh bằng bốn bánh xe kết quả của khoa học kỹ thuật hiện đại, đồng chí Lạc Văn Chu làm đỏm cả buổi sáng, bất hạnh đến muộn một cách vinh quang.
Có điều, về mặt này Lạc Văn Chu chính là kẻ tái phạm, muộn mười mấy hai mươi phút còn chưa đủ để khơi dậy cảm giác tội ác, anh nghênh ngang đi vào văn phòng, hết sức thản nhiên để mọi người nhìn chằm chằm: “Chào buổi sáng, các hài nhi, đã ăn chưa?”
Các ánh mắt hơi ánh lên sự chờ mong, quần chúng đói khát thâm tình nhìn anh.
Lạc Văn Chu tay không cười “ha ha”, đắc ý dương dương tuyên bố: “Tôi ăn rồi.”
Các ánh mắt ẩn tình lập tức “hắc hóa” ngay tại chỗ, biến thành tên nhọn thù hận, chỉ hận không thể ghim Lạc Văn Chu xuống đất rồi đạp một vạn phát.
Nhưng ngay sau đó, quán ăn dưới lầu theo sát đưa lên mấy lồng bánh bao mới hấp, biết được đây là đội trưởng Lạc quẹt thẻ mua, cảm xúc của quần chúng nhân dân ổn định lại, đội trưởng Lạc một lần nữa trở thành đội trưởng tốt của mọi người.
Lang Kiều vừa chia bánh bao cho mọi người vừa hỏi: “Sếp, anh lại dậy muộn phải không?”
“Không có,” Lạc Văn Chu nói với ngữ khí giống như rất tùy tiện, “Sáng sớm anh để người ta lái xe anh đi rồi, anh đạp xe đi làm.”
Lạc Văn Chu không có thói xấu coi xế cưng là vợ bé, về mặt này anh khá hào phóng, khi mặc thường phục đi điều tra không tiện dùng xe công, anh thường xuyên “xe tư dùng vào việc công”, thỉnh thoảng còn cho đồng nghiệp quỷ nghèo mượn đi xem mắt. Song trọng điểm của câu này không ở “mượn xe”, mà ở “sáng sớm”.
Có đồng nghiệp hiếu sự thò đầu hỏi: “Ai sáng sớm lái xe của anh đi, đội trưởng Lạc, đêm qua nhà anh có người ở lại à?”
Lạc Văn Chu cười giấu đầu hở đuôi, không nói phải cũng không nói không phải, hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt “cùng nhau ồ lên”, xong xuôi còn khoe mẽ, thật khoe khoang giả phàn nàn mà nói một câu: “Om sòm gì, anh hít một bụng gió tây bắc còn chưa tiêu hóa đây. Chậc, những lúc thế này lại cảm thấy, chó độc thân cũng có cái lợi của chó độc thân.”
Mọi người nghe những lời này, bánh bao trong miệng bỗng nhạt thếch, mặc dù no bụng vẫn hơi muốn vung sào nổi dậy giết chết tên khốn này.
Lạc Văn Chu hài lòng thu hoạch các ánh mắt chết chóc, mở máy tính đăng nhập “hệ thống làm việc di động” của Cục công an.
Từ lần trước xảy ra vụ để lộ bí mật thân phận cảnh sát theo dõi Dương Ba, anh liền hình thành thói quen không có việc cũng đăng nhập xem thử.
“Đúng rồi, sếp, hôm qua chủ nhiệm Vương bên hành chính nói, sắp cuối năm rồi, trong cục định làm phim tuyên truyền phổ cập giáo dục an toàn để chiếu trên tàu điện ngầm, bảo đội chúng ta đưa ra mấy người.” Lang Kiều nói, “Phải có hình tượng tốt.”
“Bảo với Lão Vương, dưới tay anh là ương ca… Không, đội ngũ người mẫu hàng đầu hệ thống công kiểm pháp thành phố, nói ông ấy đến chọn tùy tiện, thích ai cứ trực tiếp dẫn đi, chúng ta bán thân không bán nghệ…” Lạc Văn Chu vươn vai, tiện tay kéo trang chủ xuống, “Trời, chuyện gì đây, sao bọn nhãi con bỏ nhà đi bụi cũng đẩy đến chỗ chúng ta?”
Tên đầy đủ của hệ thống làm việc di động này quá dài, vì thế mọi người đặt nghệ danh cho nó là “máy quẹt thẻ”. Kỳ thực lý niệm thiết kế hệ thống rất tiên tiến, là mạng nối liền trong phạm vi toàn thành phố, song không trải qua phổ biến mang tính cưỡng chế, chức năng lại trùng nhiều với mạng nội bộ công an vốn đã có, ra đời rất thừa thãi. Thế là nó và vô số hoạt động không biết tên Cục công an tổ chức hàng năm – như là phim tuyên truyền chẳng ai xem, đều thành “công trình mặt mũi”.
Ngoại trừ khi ra ngoài làm nhiệm vụ phải nhớ trò rườm rà theo chủ nghĩa hình thức là “máy quẹt thẻ” này, những người khác cơ bản chỉ đến lúc viết tổng kết cuối năm mới nhao nhao như ong vỡ tổ đăng nhập kiểm tra lịch làm việc của mình.
Lạc Văn Chu được phân quyền tương đối cao, ngoại trừ có thể kiểm tra tình hình đi làm nhiệm vụ của mọi người thuộc đội hình sự Cục công an, anh còn có thể biết đội trinh sát hình sự phân cục các khu trước mắt đang làm gì. Nếu phân cục các khu và chốt công an trên đường gặp phải tình hình tương đối phức tạp, cần chuyển giao cấp trên, họ cũng sẽ chuẩn bị sẵn thông tin đơn giản, trước khi nộp lên người phụ trách ban ngành liên quan theo trình tự.
Nhưng mà vụ án lúc này đưa đến chỗ anh quả thật hơi vặt vãnh – là một vụ học sinh trung học tập thể bỏ nhà đi bụi.
Thành phố có một trường tư thục bao gồm cả cấp hai và cấp ba, tên là trung học Dục Phấn. Trung học Dục Phấn quản lý khép kín, học sinh đều ở nội trú, một tuần mới được về nhà một lần, tuần này lại có mấy học sinh lớp nhân đêm trèo tường bỏ trốn, một học sinh trong số đó còn để lại lá thư cho giáo viên phụ huynh, nói nguyên nhân trốn đi, không ngoài “áp lực quá lớn”, “cô độc không ai thấu hiểu” này nọ.
Lạc Văn Chu xem xong chẳng hiểu gì hết: “Tôi nói, trọng điểm công việc của chúng ta bước tiếp theo phải chăng sẽ biến thành tìm chó lạc?”
Hệ thống công an Yến Thành bình thường là thế này – các vụ án như tự tử, tai nạn, tìm người linh tinh, sẽ do công an ở đồn cơ sở xử lý. Nếu sau khi công an nhân dân tham gia, phát hiện vụ việc tương đối phức tạp, cần phối hợp nghiệp vụ trinh sát hình sự chuyên nghiệp, sẽ báo lên đội trinh sát hình sự phân cục huyện khu tương ứng.
Thông thường chỉ có những vụ đại án trọng án liên khu vực, hoặc ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng, mới kinh động Cục công an.
Lang Kiều đi vào văn phòng anh, thò đầu nhìn: “A, chuyện này à, em biết, đầu tiên chuyện này liên khu vực, hơn nữa nghe nói còn nhờ cảnh sát mạng hỗ trợ, không phải một hai đồn công an có thể giải quyết được, ban ngành hợp tác tương đối nhiều, khả năng là lúc trình lên không nhìn kỹ, thuận tay cho Cục công an vào luôn.”
Đào Nhiên lấy làm lạ hỏi: “Tìm người cần cảnh sát mạng làm gì? Đám nhãi ranh này trốn nhà đi tiệm net à?”
“Không phải, bởi vì bức thư đứa trẻ dẫn đầu để lại đang rất hot trên mạng,” Lang Kiều dùng di động mở mạng xã hội cho họ xem, “Còn có rất nhiều người chuyển tiếp, bọn trẻ con bây giờ đều không rời khỏi mạng, lỡ như nhìn thấy, có thể sẽ không kiềm được lòng ham hư vinh mà trả lời, đến lúc đó có thể lập tức định vị được chúng.”
Lạc Văn Chu nhìn lướt qua: “Ba ngày rồi mà vẫn chưa tìm được?”
Thanh thiếu niên bỏ nhà đi bụi và trẻ em lạc đường không giống nhau, đi bụi là học sinh cấp ba, tuổi từ mười bốn đến mười sáu, trai gái đều có, do là tự phát kết bạn đi nên xác suất gặp nguy hiểm cũng không cao, vả lại tuổi còn nhỏ, tương đối dễ lần tìm, thường sẽ bị bắt về rất nhanh.
Dĩ nhiên, thường gặp hơn là lũ ranh con xài hết tiền rồi không đợi bị tìm được đã tự mình ngoan ngoãn xéo về, ba ngày vẫn chưa tìm được thì quả thật không bình thường lắm.
“Ai biết đã chạy đi đâu,” Lang Kiều nhún vai, “Nhớ lúc em còn trẻ, mỗi ngày đều bận yêu sớm, chẳng có thời gian làm ba cái trò này gây khó cho giáo viên phụ huynh…”
“Đúng, chắc chắn em cũng không có thời gian học hành.” Lạc Văn Chu trợn mắt cắt ngang, “Tam tuế khán lão, triển vọng của em cũng chỉ đến thế thôi – đừng lắm lời nữa, chuẩn bị họp!” (Tam tuế khán lão đại khái là nhìn hành động cử chỉ của đứa trẻ này là biết mai kia lớn lên sẽ ra sao)
Đây là đoạn thời gian thanh nhàn hiếm hoi của Cục công an sau cường độ công tác không dành cho người suốt hơn nửa năm, Lạc Văn Chu uể oải chủ trì một cuộc bấm di động… Không, đại hội học tập tư tưởng, nội dung chủ yếu do đội phó Đào dùng giọng đều đều đọc tài liệu học tập thôi miên, các đồng nghiệp trung lão niên châu đầu ghé tai phàn nàn con cái không ngoan ngoãn học hành, thanh niên do chính đội trưởng Lạc làm gương, lập đoàn đánh boss ngay trong phòng họp.
Nếu ngày nào cũng được như hôm nay thì tốt rồi – cả Yến Thành bao phủ trong cảnh giá rét, mọi người ngáp ngắn ngáp dài đi làm đi học, hệ thống công an ngủ đông trong phòng họp yên tĩnh, vụ án lớn nhất trên tay là một nhóm học sinh cấp ba bỏ nhà đi bụi.
Boss trong game điện thoại bị đánh lên chầu trời, Lạc Văn Chu nháy mắt ra hiệu với đám người xung quanh, ở dưới bàn họp vỗ tay khen nhau. Đồng thời, anh lại không nhịn được thất thần, nghĩ thầm trong đầu: “Phí Độ lúc ấy làm gì ở trường nhỉ?”
Khi đó mẹ mới chết, hắn lại có một người cha không nói rõ được, một cậu bé mười bốn mười lăm tuổi, cả một câu dư thừa cũng không muốn nói với người ta, tâm sự nặng nề tựa ngàn cân, hắn có nghe giáo viên giảng bài không? Sẽ như lũ trẻ khác, lo nghĩ mình phải thi đại học nào chứ? Có thể không buồn không lo mụ mị trong yêu đương sớm chứ?
“Sếp, mở ván nữa rồi, mau vào đi.”
Lạc Văn Chu định thần lại, một lần nữa cầm chiếc điện thoại đã nóng, cảm thấy Phí Độ e rằng có độc, chuyên nhăm nhe thừa cơ chạy vào đầu anh quấy rối, thật là đáng ghét.
Phí Độ oan hơn Đậu Nga lúc này không hay biết gì về “tội ác” của mình, hắn quen đường thuộc lối lái xe đến Đại học Công an Yến Thành.
Cửa văn phòng Phan Vân Đằng bị gõ ba cái, ông ngẩng đầu lên nói một tiếng: “Mời vào.”
Cục công an khởi động lại “kế hoạch Tập Tranh”, Phan Vân Đằng chồng cô Bạch chính là người phụ trách bên phía Đại học Công an Yến Thành, cũng là thầy hướng dẫn tạm thời của Phí Độ – thầy hướng dẫn ban đầu trước khi khai giảng đột nhiên giành được một cơ hội đào tạo chuyên sâu khó gặp, không thể bỏ lỡ thời cơ, thế là nhờ quan hệ trong trường đưa Phí Độ đến dưới tay Phan Vân Đằng, để hắn “trùng hợp” bắt đầu theo vào hạng mục “Tập Tranh”.
“Phí Độ?” Phan Vân Đằng nhìn thấy hắn hơi sửng sốt, “Sao em đã xuất viện rồi? Mau ngồi đi.”
Khi Phí Độ nằm viện, vợ chồng Phan Vân Đằng và cô Bạch đương nhiên cũng đi thăm. Lúc này trên mặt hắn vẫn còn vẻ đau bệnh rõ rệt, hai má nhợt nhạt, quần áo dày hơn bình thường ba phần, khi xuống lầu cảm nhận mùa đông khắc nghiệt của Yến Thành một chút, điều hòa trên xe thổi gió nóng suốt dọc đường cũng chưa thể ấm áp lại, bây giờ tay vẫn còn cứng ngắc.
Hắn nói cảm ơn, nhận một ly thức uống nóng từ tay thầy Phan, ủ tay một lúc lâu, các ngón tay nóng đỏ mới có vài phần sức sống.
“Không cần trị liệu tiếp, ở lại bệnh viện cũng chẳng có tác dụng gì, hơn nữa nằm viện cũng không thoải mái, còn không bằng về nhà từ từ tĩnh dưỡng,” Phí Độ nói, “Vả lại, em sợ còn nằm tiếp thì sẽ qua hết một học kỳ, thầy cho em lưu ban thì phải làm thế nào?”
“Nói chuyện nghiêm chỉnh đi, em cũng thật là,” Phan Vân Đằng không đáp lại câu nói đùa này, nghiêm túc nói, “Cảnh sát hình sự tuyến một thỉnh thoảng gặp nguy hiểm còn hiểu được, nhưng đây là lần đầu thầy nghe nói một sinh viên sắp xếp chuẩn bị hồ sơ giấy tờ cũng có thể gặp phải chuyện này!”
“Trùng hợp thôi ạ, lúc ấy xe công của Cục công an không đủ, em vừa vặn cho họ mượn xe,” Phí Độ hết sức thả lỏng dựa lên ghế, “Em nghe nói bản kiểm điểm đội trưởng Lạc phải viết vì việc của em đã đủ để tập hợp xuất bản rồi? Thôi bỏ qua chuyện này đi – thầy, luận văn em nộp thầy xem chưa?”
Phan Vân Đằng trừng mắt nhìn hắn một cái, mở luận văn hắn nộp trên máy tính. Văn phòng thầy có một cái ti vi, thầy Phan chuyên tâm học thuật, luôn luôn nghiêm túc, cho dù thỉnh thoảng thả lỏng, cũng toàn xem kênh pháp luật – sau khi Phí Độ vào, trong lúc này trên ti vi vừa vặn đang chiếu “Chuyện cảnh sát nông thôn”, kể về một người phụ nữ bỏ đi chết ở ven đường, bên cạnh có dấu thắng gấp, đồn công an địa phương nhanh chóng tìm được chiếc xe gây tai nạn, tài xế thừa nhận mình đêm hôm khuya khoắt say rượu lái xe, cán qua người nạn nhân.
Thế nhưng, trên người nạn nhân không có dấu vết va chạm, nguyên nhân cái chết tựa hồ có ẩn tình khác.
Phí Độ cũng không xem tiền căn hậu quả, chỉ là bầu không khí trong chương trình ti vi vừa quỷ dị vừa lạnh lẽo, giống như ẩn giấu âm mưu gì khủng khiếp lắm.
Chắc là thấy ồn nên Phan Vân Đằng giơ tay tắt ti vi. Phí Độ quay một vòng trên ghế xoay: “Người là bị tông chết, hay sau khi chết mới bị xe cán, pháp y rất dễ dàng giám định ra mà? Cái gọi là ‘âm mưu’ kiểu này có ý nghĩa gì?”
“Nếu những hồ sơ lúc trước sắp xếp em đều xem kỹ rồi, em sẽ phát hiện, kỳ thực hầu hết phần tử phạm tội không hề có đủ thường thức và trí lực,” Phan Vân Đằng lướt nhanh qua luận văn của Phí Độ, không ngẩng đầu lên, “Một số hoàn toàn là nhất thời kích động giết người, còn có một số hết sức ngu xuẩn, hung thủ thậm chí tin mấy lời đồn đãi vỉa hè, muốn lừa nghiệp vụ trinh sát hình sự đương đại. Tội phạm thật sự khó giải quyết rất hiếm gặp – ừm, xu thế mang tính quần thể, từ ‘xu thế’ này dùng rất hay, tại sao em lại muốn viết đề mục này?”
“Bởi vì thầy nói đúng, ngoại trừ ở một số khu vực tương đối xa xôi hẻo lánh, muốn tránh thoát nghiệp vụ trinh sát hình sự đương đại là rất khó khăn, thường cũng càng khiêu chiến khả năng tiếp nhận của tâm lý. Thế nhưng, phạm tội mang tính quần thể lại là chuyện khác, đôi khi thành viên có thể căn bản không cho rằng mình đã tham dự hoạt động phạm tội,” Phí Độ nói, “Càng là hoàn cảnh tương đối khép kín, thì càng dễ thúc đẩy sinh ra quần thể méo mó, chẳng hạn như nhà tù, buôn người vùng núi xa xôi vân vân. Dĩ nhiên, khu vực mở cũng có khả năng ấy, chỉ là phí tổn sẽ tương đối cao.”
Phan Vân Đằng nhìn hắn một cái.
Phí Độ còn quàng khăn trên cổ, nụ cười mỉm ẩn giấu một nửa dưới khăn, nói ra mục đích chuyến này: “Thầy ạ, ba vụ án lớn gần đây đều là sự kiện mang tính quần thể, có thể đặc biệt làm một chuyên đề trong Tập Tranh không?”
Phan Vân Đằng nhướng mày, nếu không phải người liên lạc này do chính ông chỉ định, ông cơ hồ phải hoài nghi Phí Độ có rắp tâm khác.
Phí Độ thấp giọng giải thích: “Em làm việc không thích bỏ dở giữa chừng.”
“Để thầy suy nghĩ lại.” Phan Vân Đằng khoát tay.
Phí Độ cũng không quấy rầy, gật đầu một cái, đứng dậy chào ra về, đồng thời không quá lo lắng đối phương sẽ không đồng ý – nếu thật là như vậy, hắn cũng có cách để người liên lạc hiện tại do vài việc ngoài ý muốn mà rút khỏi hạng mục.
Hi vọng may mắn, luận văn có thể thuyết phục Phan Vân Đằng, nếu không hắn cần phải dùng thủ đoạn trái với thường quy, đối với người bệnh cũng là một gánh nặng.