Vù.
Bùng.
Vừa nhảy xuống, thì hai người Độc Nhĩ Kha và Đỗ Thương bắt đầu rơi tự do, Độc Nhĩ Kha lại cảm nhận được hàn phong phả vào mặt, cùng với đám sương mù dày đặc che khuất tầm nhìn kia.
Chỉ là mới rơi xuống được một trượng thì dù bắt đầu bung ra.
Nhất thời hai người Độc Nhĩ Kha và Đỗ Thương bị khựng lại, thế rơi cũng dần chững lại, rồi chậm hẳn.
Nhưng ngay sau đó từng luồng hàn phong bắt đầu thổi lên.
Bỗng nhiên hai người Độc Nhĩ Kha trực tiếp bị đưa thẳng lên trên.
Độc Nhĩ Kha tay cầm hai viên Dạ Minh Châu, trên dù Độc Nhĩ Kha cũng khảm một viên Dạ Minh Châu.
Có Dạ Minh Châu nhưng mọi chuyện không khá hơn là bao, ở trong màn sương mù dầy đặc và đen sì này thì Dạ Minh Châu giống như đom đóm mà thôi.
Chỉ là đom đóm ở trong môi trường hắc ám này thì lại rất nổi bật.
Hai người Độc Nhĩ Kha và Đỗ Thương cũng mờ mờ nhìn thấy mặt nhau.
Vù.
Từng con hàn phong phả vào mặt, làm cho mặt Độc Nhĩ Kha cũng lạnh đi, tóc hắn xõa ra, cả người ướt nhẹp vì sương mù.
Chỉ là ánh mắt của hắn và khóe miệng của hắn cười không dứt.
- Lão thiên, ta ra rồi đây.
Độc Nhĩ Kha hứng chi hét lên một tiếng, chỉ là tiếng hét của hắn cũng chẳng đi được xa dù ở trong môi trường vực thẳm vang vọng.
Nhưng tiếng hét ở môi trường này lại bị màn sương mù và hàn phong gào thét át đi.
Nhưng điều đó lại lọt vào tai Đỗ Thương rất rõ ràng.
Đỗ Thương ngạc nhiên hỏi:
- Hàn Kha tiểu tử, ngươi có cần hét toáng lên vậy không?
Thực ra lão rất muốn hỏi Độc Nhĩ Kha vì sao lại thống hận lão thiên như vậy, nhưng khi lời vừa ra thì lão mới nuốt lại, chuyển sang chuyện khác.
Đương nhiên lão cũng biết tên thật của Độc Nhĩ Kha chỉ là lão ấn tượng với cái tên Hàn Kha, cái tên này cũng chính là truyền thuyết về Huyết Tu La Hàn Kha mà Độc Nhĩ Kha đã kể cho lão, bởi vậy lão lấy cái tên này mà gọi Độc Nhĩ Kha.
- Xin lỗi Đỗ gia gia.
Độc Nhĩ Kha xấu hổ vô cùng, mới vừa rồi hắn còn hứa với Đỗ Thương là sẽ trầm tĩnh hơn nhưng bây giờ lại như vậy rồi.
Hai người cứ thế bị đấy lên trên không suốt một canh giờ.
Nhưng hai người lại không nhận thấy được rằng tốc độ đi lên của bọn họ càng ngày càng chậm, gió càng ngày lại càng yếu, cũng bớt lạnh hơn.
Lúc này tâm trạng của hai người đều rất hứng khởi, bọn họ bị vây ở đây lâu như vậy rồi, rốt cuộc cũng có cơ hội nhìn lại ánh mặt trời rồi.
Nhưng đúng lúc này nụ cười của bọn họ đều khựng lại.
Một biến cố đột ngột xảy ra.
Dù của hai người bọn họ đột nhiên dừng lại, không thể bay lên trên nữa, không những thế nó đôi khi lại còn hạ xuống, nhưng chỉ hạ xuống được một chút lại bay lên.
Cứ hạ xuống bay lên liên tục như vậy, hai người Độc Nhĩ Kha trực tiếp bị lơ lửng giữa vực thẳm, không thể tiến lên được nữa.
Hai người lúc này bay lên khoảng chừng năm ngàn thước, lờ mờ còn nhìn thấy ánh sáng qua lớp sương mù, chỉ có điều khoảng cách với đỉnh vách núi vẫn còn rất xa.
- Chuyện gì xảy ra?
Độc Nhĩ Kha cố gắng lấy lại bình tĩnh, sau đó hô lên một tiếng.
- Ta nghĩ chúng ta bị kẹt rồi.
Đỗ Thương một bên lạnh lùng, cũng không cảm thấy kinh hoảng hay sợ hãi gì.
Đối với lão chuyện kẹt ở đây cũng chẳng khác gì với ở trong hang động kia.
Thấy Độc Nhĩ Kha trầm mặc, lão tiếp tục nói.
- Là do gió ở đây không đủ.
Ta nghĩ chúng ta phải hướng xuống thôi.
Độc Nhĩ Kha gật đầu, ánh mắt nhìn xuống màn sương mù đen đặc kia, hai chân mày nhíu lại, hắn từ trong Giới Chỉ lấy ra một thanh đại đao.
Chỉ là một thanh cũng không thay đổi điều gì.
Độc Nhĩ Kha vẫn tiếp tục lấy ra, hai thanh, ba thanh,...!năm mươi thanh.
Rồi hắn lấy ra một tấm da thú sau đó đem nó gói tất cả năm mươi thanh đại đao lại.
Nhìn hành động của Độc Nhĩ Kha, Đỗ Thương gật đầu, ánh mắt đầy tán thưởng.
Vù.
Khối lượng đột nhiên tăng mạnh, chiếc dù bỗng nhiên trầm xuống, bắt đầu hướng xuống phía dưới rơi xuống.
Chỉ là...
Khi hai người Độc Nhĩ Kha rơi xuống được hai ngàn thước thì dù lại khựng lại.
Đỗ Thương cười ha ha nói:
- Xem ra chúng ta lại bị kẹt lại ở đây rồi.
Trong lòng lão tưởng Độc Nhĩ Kha đã không còn có thể lấy ra nhiều vũ khí hơn nữa cho nên mới nói như vậy.
Chỉ là Độc Nhĩ Kha lắc đầu, ánh mắt như cười, miệng nhếch lên nói:
- Chưa chắc.bg-ssp-{height:px}
Vừa dứt lời ngón cái hắn vươn ra, sau đó lóe lên tam sắc chỉ.
Ngón tay bật ra, tam sắc chỉ phóng thẳng lên trời, hướng tới đỉnh dù.
Xoẹt.
Tam sắc chỉ không chút trở ngại, xuyên thẳng qua đỉnh dù, tạo thành một lỗ hổng.
Sau đó chiếc dù lại rơi xuống một khoảng.
Độc Nhĩ Kha hài lòng, sau đó từ tỏng Giới Chỉ bắt đầu lấy ra một tấm da thú khác, sau đó liên tiếp lấy ra mấy chục thanh vũ khí nữa gói vào.
Vũ khí hắn lấy ra có cả đao, kiếm, chùy, thương, loan.
Nhìn thấy Độc Nhĩ Kha liên tục lấy ra vũ khí, lại đủ các loại, mắt Đỗ Thương trợn tròn lên.
Trong lòng thầm nghĩ:
“Tiểu tử này rốt cuộc có giết bao nhiêu người, cướp bao nhiêu của.”
Tuy đã được Độc Nhĩ Kha kể cho nghe rất nhiều chuyện khi hắn lúc hắn còn là Huyết Tu La Hàn Kha.
Nhưng bây giờ lão chứng kiến nhiều chiến lợi phẩm của Độc Nhĩ Kha như vậy thì vẫn bị dọa cho kinh sợ.
- Đỗ gia gia, tiếp lấy.
Không đợi lão kinh ngạc, Độc Nhĩ Kha không chút khách khí ném đống vũ khí cho lão.
Thấy đống vũ khí ném tới, Đỗ Thương bắt lấy, lão cẩn thận cảm nhận đống vũ khí.
Trong này chủ yếu là vũ khí thường, ngoài ra còn có một vài thanh vũ khí Hạ Phẩm, trọng lượng không nhẹ.
Ít ra cũng hơn năm ngàn cân.
Nhưng Độc Nhĩ Kha không dừng lại, lại ném bó da thú trong tay mình cho lão.
- Đỗ gia gia, còn nữa.
Đỗ Thương vừa tiếp đống vũ khí, lại thấy Độc Nhĩ Kha tiếp tục lấy ra vũ khí, sau đó lại dùng da thú bó lại một bó, một bó này cũng chính là năm mươi thanh vũ khí.
- Tiểu tử.
Đỗ Thương nuốt một ngụm nước bọt nói.
- Đỗ gia gia, có chuyện gì cần sai bảo?
- Ta muốn hỏi ngươi một chuyện?
- Đỗ gia gia sao lại khách sao vậy, có chuyện gì cứ hỏi, vãn bối biết nhất định sẽ trả lời.
Độc Nhĩ Kha một bộ quân tử, cả người sốc lại nói.
- Tiểu tử ngươi rốt cuộc đã giết bao nhiêu người?
- Không nhớ rõ lắm.
Nhưng ít nhất cũng phải hơn ngàn.
Độc Nhĩ Kha trả lời nhàn nhạt, dường như đối với hắn tính mạng hơn ngàn người này không liên quan tới hắn vậy.
- Hơn ngàn người.
Lão nhân trố mắt, lúc trước mỗi lần Độc Nhĩ Kha kể tới hắn giết người đều đại khái qua loa, với lại ấn tượng của hắn cũng không còn nhiều lắm.
Giờ chính tai nghe được Độc Nhĩ Kha chính miệng thừa nhận thì mới kinh sợ.
- Nói vậy trong Giới Chỉ của ngươi có hơn ngàn thanh vũ khí.
Độc Nhĩ Kha lắc đầu.
Thấy Độc Nhĩ Kha lắc đầu thì lão mới thờ phào một cái, xem ta tên này cũng không phải là kẻ hôi của.
- Tại sao ngươi lại lắc đầu? Chẳng lẽ không tới.
- Không phải như vậy, trong Giới Chỉ của ta có tới mấy ngàn thanh.
Ta cũng chẳng kiểm tra lại nữa, nhưng nhìn chung nhiều lắm.
- Ách.
Đỗ Thương lão nhân ách một tiếng, cứng họng lại.
mắt trợn lên nhìn chằm chằm Độc Nhĩ Kha.
Dưới ánh sáng lờ mờ chiếu lên khuôn mặt của lão khiến cho khuôn mặt đầy nếp nhăn của lão lại thêm nhợt nhạt dọa người.
Độc Nhĩ Kha nhìn vẻ mặt lão thì chỉ cười thầm, hắn biết trong lòng lão lúc này nghĩ gì? Chỉ là hắn từ lúc đầu chỉ làm bộ mà thôi.
Nhưng hắn cũng không giải thích cho lão biết, thứ nhất cũng là để trả đũa lão lúc trước lên mặt dạy đời Độc Nhĩ Kha, dù rằng lời răn dạy đó rất đúng, Độc Nhĩ Kha cũng tiếp thu.
Thứ hai chính là Độc Nhĩ Kha muốn thấy bộ mặt tức cười của lão lúc này.
Chiếc dù vẫn chậm rãi rơi xuống, màn sương càng ngày càng đen đặc, gió càng ngày càng lạnh, càng ngày càng mạnh.
Tốc độ của dù lúc này cũng chậm dần lại, tuy vậy lúc này Độc Nhĩ Kha đã thấy hai người bọn họ rơi xuống hơn vạn thước rồi, nhưng vẫn còn xu hướng rơi xuống.
Hắn cũng thấy hang động mà hắn cũng Đỗ Thương lão nhân ở cùng nhau.
Nhưng chỉ nửa khắc sau thì chiếc dù cũng dừng lại.
Độc Nhĩ Kha lại bắn ra năm chỉ liên tiếp xuyên thủng năm lỗ trên đỉnh dù, sau đó bắt đầu lại lấy ra da thú, bọc tiếp hai bọc vũ khí to.
Sau đó chiếc dù lại rơi xuống, Độc Nhĩ Kha cũng nhìn chằm chằm xuống dưới vực thẳm nói:
- Rốt cuộc cái vực này sâu bao nhiêu đây?
Độc Nhĩ Kha hỏi, cũng không biết hắn tự hỏi hay hỏi Đỗ Thương lão nhân.
Nhưng những lời này lại bị lão ta nghe được không sót một chữ nào? Trong lòng lão cũng phiền muộn không kém, lão bị rơi xuống đây đã một trăm năm rồi mà đến bây giờ cũng không biết rốt cuộc đây là cái vực gì, sâu bao nhiêu?