Độc Thần

thiệp bạc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

: Sào Huyệt Ba Mộc Đế Quốc

Dưới màn sương mờ ảo trên tám nhanh sông đổ về trung tâm U Cốc.

Thấp thoáng có thể thấy ánh sáng lập lòe, trên dòng nước yên tĩnh lờ mờ có thể thấy được có vật đang di chuyển trên mặt nước, tiếng chèo nước liên tục vang lên.

Dưới sự yểm trợ của sương mù này, một đoàn thuyền gồm mấy chục chiếc, cái thì chở đầy lương thực, cái thì đầy ắp người.

Đoàn người này ai nấy đều một thân hắc y hoặc một thân quần áo đỏ tía, ai nấy đều đao gươm trong tay, cảnh giác nhìn đề phòng xung quanh.

Đám người này chính là người của Ba Mộc đế quốc phái tới ẩn giấu trong lòng Thiên Nhai đế quốc.

- Tới rồi sao?

Bỗng nhiên một tiếng nói từ trên cao vọng xuống, giọng nói đều uy lực, đầy vẻ bá đạo.

- Bái kiến Ba Thiết đại nhân!

Đám người trên thuyền ai cũng như một đều quỳ xuống cung kính hô lên.

Ngay cả tên chèo thuyền cũng không ngoại lệ.

- Tốt lắm, các ngươi làm rất tốt.

Lạp Tháp, ngươi dẫn bọn họ tiến vào.

Giọng nói Ba Thiết lại vang vọng trên không trung, nhưng mà mặc kệ những người ở dưới để ý cỡ nào thì cũng không thể phát hiện ra hắn đang ở đâu.

Một lúc sau chợt nghe tiếng thuyền rẽ nước mà tới, đám người trên thuyền đều đưa mắt nhìn kỹ, dần dần một con thuyền bên ngoài bọc thép đâm thẳng về phía bọn họ mà tới.

Trên thuyền gồm hai người, một tên đứng trước mũi thuyền, khoanh tay nhìn về phía bọn họ, tên còn lại ở phía đuôi thuyền đang phụ trách đẩy thuyền.

- Đi theo ta.

Con thuyền bọc thép dừng trước đoàn thuyền một lúc, nam tử đứng trước mũi thuyền lúc này mới cất giọng nói.

Sau đó thuyền chuyển hướng, rẽ sang bên phải, đi qua một con đường khác.

Những người kia thấy vậy cũng vội thúc giục chèo thuyền đuổi theo.

Đám người này đều không biết, tất cả hành động của bọn họ đều bị một người trong đó gói gọn.

Đó là một tên gián điệp trà trộn vào trong đó.

Khi vừa đuổi theo con thuyền bọc thép kia tên này liền sờ vào túi bên hông mình.

Tõm một cái, rất nhỏ, một con vật màu đen trườn xuống nước, bơi thẳng ra ngoài, chẳng mấy chốc đã biến mất vô tung.

……

- Kíu!

Tiếng hót xé tan không khí vang lên, một bóng đen rẽ ngang trời vọt đi, một lát sau đã xuất hiện trên bầu trời một đỉnh núi.

Trên bóng đen này thấp thoáng có thể thấy một bóng người quần áo sặc sỡ.

Đây không phải là nhị trưởng lão Chí Tôn gia trang thì là ai, bóng đen kia cũng là ma thú Diều Hâu cấp Thượng Giai.

Dõi mắt nhìn về phía tây xa xôi, nhị trưởng lão cười toe toét nói:

- Cuối cùng cũng sắp tới nơi rồi sao?

Nói xong lão từ ống tay rút ra một cái ống, mở nắp ra, từ trong ống vọt ra một chùm sáng vọt mạnh lên trời, khi lên tới vị trí cao nhất nó chợt nổ tung, sau đó tản ra bốn phía, soi sáng một vùng trời.

Một lúc sâu trên bầu trời cũng nhìn thấy một chùm sáng nở tan như vậy, nhị trưởng lão nhìn về hướng đó cười dài, vỗ vỗ chỗ vai cánh ma thú Diều Hâu nói:

- Đi, đi về hương đó.

- Vù.

Ma thú Diều Hâu vỗ hai cánh, cả người vọt lên cao, bắn mạnh về phía phát ra ánh sáng kia.

…..

Bình nguyên Kim Giáp là một khoảng đất rộng lớn hơn mươi dặm vuông, nơi đây nằm phía tây bắc Chí Tôn thành, trên bình nguyên thỉnh thoảng bắt gặp một ít ruộng lúa mạch ra thì chỉ còn lại cây cỏ dại và bụi cây thấp.

Thỉnh thoảng có một số loại hoa dại mọc thành vung nở rộ, đủ các loại màu sắc tô điểm cho bình nguyên.

Nhưng đặc biệt hơn cả là loài hoa Kim Giáp.

Loài hoa này đặc biệt ở chỗ là nó chỉ có cánh, mỗi cánh chỉ bằng một đầu ngón tay cái, trên hoa có nhụy rất dài, cả bông hoa lại có màu vàng như màu của kim tệ, dưới ánh nắng mặt trời chiếu xuống khiến cho cả bình nguyên tràn đầy màu sắc rực rỡ, sinh cơ bừng bừng.

….

Tại một khoảng đất tràn đầy hoa Kim Giáp cao tới eo người, nơi đây hoa Kim Giáp vàng óng nở rộ trong vô cùng đẹp mắt, vùng đất này đã gần tới giữa bình nguyên, phía tây mảnh hoa Kim Giáp này có một cây đại thụ nằm trọc trơ một mình, bốn xung quanh ngoài cỏ lùn thì không còn gì, ngay cả cây bụi thấp cũng không có.

Hướng nam cũng là hoa Kim Giáp nhìn không thấy đầu cuối, một màu vàng óng ánh.

Hai hướng đông và bắc đều có hoa, cỏ, và cây thấp mọc lẻ tẻ khắp nơi.

- Xoạt!

Bỗng nhiên nghe tiếng cây cỏ đổ rạp vang lên, đàn bướm đang hút mật trên hoa dập dờn bay lên.

Thấp thoáng nhìn thấy hai thân ảnh lảo đảo trên khóm hoa, một đỏ tía, một trắng.

Một lát sau cả hai đều đổ rạp vào trong cánh đồng hoa, từ bên ngoài không còn nhìn thấy bọn họ đâu.

Hai người này chính là Lã Củng và Võ Thiên Hương.

Lã Củng sau khi bắt cóc Võ Thiên Hương đã một mạch mang theo nàng chạy trở về xào huyệt U Cốc, chỉ có điều lúc chạy trốn hắn bị Võ Đại Thương đánh cho trọng thương, cho nên vừa ôm thương thế, vừa ôm người đẹp đang ngất đi một đường không ngừng nghỉ chạy đi.

Chỉ là khi tới mảnh hoa Kim Giáp này rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, cả người ôm theo người đẹp ngã rạp xuống mảnh hoa.

Lúc này Lã Củng hơi thở dồn dập, sắc mặt tái nhợt, cả người máu tươi đầm đìa, đã qua một ngày một đêm mà hắn không thể làm cho vết thương lành lại, đã thế một đường chạy tới càng khiến cho miệng vết thương mở rộng, chảy máu.

Nằm bất động một lúc lâu, Lã Củng mới hơi tỉnh lại, cố nén đau đớn, cố hít một hơi đầy hương hoa vào bụng, sau đó tay buông người đẹp ra, lật người lên.

Bàn tay đầy máu khô chống trên khóm hoa gượng dậy.

- Ta vẫn chưa chết sao?

Lã Củng thầm hỏi một câu, bỗng nhiên nhớ tới điều gì theo bản năng xung quanh, khi thấy Võ Thiên Hương nằm bất động, lúc này mới thở phào một hơi.

Lúc này quần áo Võ Thiên Hương nhiều chỗ đã nhuốm máu đỏ, khiến cho áo trắng của nàng loang lổ.

Trên khuôn mặt tinh xảo đượm nét ngây thơ kia còn lưu lại vẻ mặt đau đớn.

Mà lúc này quần áo đỏ tía của Lã Củng cũng không còn đỏ tía thuần túy nữa.

Đầu tiên là quần áo rách tả tơi, tiếp đó là quần áo gần như bị máu tươi nhuộm đỏ, ngay cả màu đỏ tía cũng bị át đi.

Cũng may là hắn đã điểm huyệt cầm máu, nếu không thì sẽ bị chảy hết máu mà chết.

Sắc mặt tái nhợt, ánh mắt nhìn về phía lỗ máu trên vai, dần dần vẻ mặt hắn trở nên oán hận, ánh mắt tràn ra sát khí, sau đó ngẩng đầu nhìn sang Võ Thiên Hương đang nằm đó chửi một câu:

- Tất cả đều tại con tiện nhân như ngươi hại lão tử thê thảm thế này.

Thù này không báo lão tử không làm người.

Cũng may cho ngươi là Ba Thiết đại nhân dặn dò không được động vào ngươi.

Tiện nhân, tiện nghi cho ngươi.

Coi như lão tử nhịn khát một phen vậy.

Đưa tay sờ sờ bồ mông tròn vểnh của Võ Thiên Hương, Lã Củng vừa nén giận, vừa nén dục vọng chửi thề.

Nhưng mà khi hơi với quá đà lại đả động vết thương bả vai khiến cho hắn đau đớn, nhăn mặt nhăn mày lại ho khụ khụ hai tiếng.

Cái bụng cũng sôi lên, lúc này mới nhận ra mình đã lâu rồi chưa có ăn cơm.

: Thiệp Bạc

- Sao? Hắn một chiêu đã đánh bại Dương Mãnh sao?

Trong thư phòng Võ Đại Thương, Võ Đại Thương kinh ngạc thốt lên một câu.

Ngay cả cuốn sách cầm trong tay cũng buông xuống.

- Đúng vậy, nếu không phải hắn nương tay thì có lẽ Dương Mãnh lúc này đã là một cỗ thi thể lạnh lẽo rồi.

Đại tổng quản Võ Kinh Hồng hơi cung tay nói.

- Còn có hai điểm thuộc hạ thực sự cảm thấy tên Hàn Kha này rất thú vị.

Đầu tiên là linh lực hắn sử dụng lại có hai màu trắng đỏ, vừa có khí tức âm hàn lại có khí tức nóng rực, nhưng mà khi cảm nhận cẩn thận thì lại không phải là băng linh khí và hỏa linh khí thuần túy.

Nhưng mà nó lại mang tính chất nóng lạnh của hai thuộc tính này.

Thứ hai chính là kiếm pháp của hắn, thuộc hạ chưa từng thấy loại kiếm pháp nào kỳ lạ như thế, rất là tuyệt diệu.

- Xem ra tên Hàn Kha này rất là bí ẩn, lai lịch không tầm thường.

Võ Đại Thương tay trái lại cầm cuốn sách lên, tay phải bưng chén trà lên uống một ngụm, ánh mắt chăm chú nhìn trang giấy, không biết là đang đọc hay đang suy nghĩ gì.

Nhìn hắn lúc này lại không có chút nôn nóng gì về chuyện con gái mình, nảo giống như lúc trước.

Nhưng chính sự bình tĩnh trầm ổn này khiến cho Võ Kinh Hồng bội phục, chỉ có những người luôn bình tĩnh như vậy mới có thể gánh trọng trách võ lâm Thiên Nhai đế quốc.

- Thuộc hạ đã cho người điều tra thân phận của hắn nhưng mà lại không thu hoạch được gì, tên này hành tung bí ẩn, không biết đến từ đâu.

Võ Kinh Hồng nói.

- Cũng không thể loại trừ hắn ra khỏi danh sách nghi vấn, người cho người mang tới cho hắn, bảo hắn trưa ngày mai tới gặp ta.

Vừa nói, Võ Kinh Hồng tay phải cầm một thiệp hình chữ nhật mà đỏ ném cho Võ Kinh Hồng.bg-ssp-{height:px}

Ngay cả ánh mắt cũng không thèm quay sang nhìn hắn, tâm thần vẫn để vào trong chữ trong cuốn sách trong tay.

- Vâng!

Võ Kinh Hồng vung tay chộp lấy tấm thiệp.

Đó là một tấm thiệp có nạm bạc, bên trên còn có hai chữ in chìm - Chí Tôn.

- Thiệp bạc!

Võ Kinh Hồng kinh ngạc, ánh mắt có chút khó tin nhìn Võ Đại Thương, chỉ thấy hắn vẫn bình thản, không có chút mảy may dao động.

- Có tin của Hương nhi không?

Sau một lúc lâu Võ Đại Thương lại mở miệng, lần này tay cầm cuốn sách đã hạ xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm Võ Kinh Hồng.

- Vẫn chưa có!

Nói tới chính sự, Võ Kinh Hồng không khỏi bất đắc dĩ.

- Ban bố Chí Tôn lệnh mở rộng phạm vi tìm kiếm ra bên ngoài.

Võ Đại Thương lạnh nhạt nói.

- Vâng!

Võ Kinh Hồng cung kính nói.

- Có tin gì của đại trưởng lão và nhị trưởng lão chưa?

- Tạm thời vẫn chưa có!

Võ Đại Thương gật đầu, ánh mắt trở nên băng lãnh nói:

- Ngươi đi thông báo cho những vị kia, bảo họ chuẩn bị sẵn sàng, rất có thể hai ba ngày nữa sẽ có chiến sự.

- Thuộc hạ tuân lệnh.

Võ Kinh Hồng cung tay nói.

- Được rồi, ra ngoài đi!

Võ Đại Thương phất tay nói.

Võ Kinh Hồng gật đầu, xoay người bước ra ngoài.

Một lúc sau Võ Đại Thương mới buông cuốn sách trong tay xuống, lông mày nhăn chặt, ánh mắt như có vẻ xa xăm, miệng lẩm bẩm:

- Ài, vẫn không thể nghĩ ra.

Chẳng lẽ không ai có thể đột phá được tầng công pháp Hàn Linh Tàng Công sao?

Võ Kinh Hồng thở dài một hơi, sau đó buông tha ý nghĩ tiếp tục tìm hiểu tầng công pháp, sau đó lại lẩm bẩm:

- Thiên Hương, con bây giờ thế nào? Cha đúng là người cha không tốt, ngay cả con gái mình cũng không bảo vệ được.

Hắn xoay người lại, cầm cuốn sách trên bàn vừa đọc đi tới giá sách, một lúc sau cả người biến mất.

………

Trời đã về chiều, trong cái hẻm nhỏ bên trong Chí Tôn thành gần thành phía tây bắc.

Chương Dương võ quán nằm lẻ loi trong đó, con hẻm nhỏ thỉnh thoảng có người đi lại, mỗi lần đi qua bọn họ lại nhìn về phía Võ Quán tràn đầy hâm mộ, thỉnh thoảng lỗ tai rung lên nghe tiếng múa võ soàn soạt bên trong.

Bên trong, đệ tử Chương Dương võ quán người thì cầm đao, kẻ cầm kiếm, người múa quyền, người luyện bộ pháp, kẻ đứng tấn, người luyện chưởng…Cái gì cũng có, nhiều khi đám đệ tử này hẹn nhau tìm một chỗ hơi rộng rãi tiến hành đối luyện, tiếng múa võ, tiếng vũ khí va chạm liên tục vang lên.

Đám người này đều hăng say luyện tập, mồ hôi trên người nhễ nhại.

Nhưng mà bọn họ lại không nhận ra sự hiện diện của người ở phía góc hơi khuất trên nóc nhà nhìn bọn họ luyện tập.

Người này chính là Độc Nhĩ Kha, hôm nay sau khi gặp đại tổng quản Võ Kinh Hồng, hắn trở về tu luyện, nhưng mà tu luyện một hồi vẫn không có kết quả, lúc này nghe đám đệ tử Chương Dương võ quán huyên náo cho nên đi ra xem.

Vốn hắn là người không thích đám đông cho nên lặng lẽ tìm một góc khuất trên nóc nhà yên lặng quan sát.

Chuyện xảy ra tối hôm qua khiến cho Lương Đống bị tàn phế, cho nên không thể trực tiếp dạy võ đám đệ tử võ quán, hắn đành phải phân phó đại đệ tử của mình tiến hành chỉ dạy, võ quán lúc này cũng không còn tổng quản, cho nên sự việc hơi loạn, tuy nhiên được cái nhiều người, hắn phân phó một chút thì mọi chuyện cũng yên.

Đứng đầu đám đệ tử luyện võ của võ quán là một tên thanh niên tuổi khoảng , .

Vóc người bặm trợn, phần trên để trần, tóc ngắn, mắt to mày rậm, thân thể vạm vỡ, cơ thịt từng cục lồi ra như từng rễ cây chồi lên mặt đất.

Hắn chính là đại sư huynh đệ tử võ quán Lam Kinh, tu vi Linh Tông hạ giai.

Hắn trong đám đệ tử võ quán giống như hạc trong bầy gà, cực kỳ nổi bật, bởi vì hắn quá cao to.

- Lui ra!

Lam Kinh đưa tay gạt đám đệ tử võ quán sang hai bên, những người bị hắn dạt qua không thể không bước qua một bên, lực đạo cánh tay của hắn quá mạnh mẽ, có người không kịp phản ứng mà lảo đảo té sang một bên.

Tuy nhiên sau khi nhìn thấy người xô đẩy mình thì không chút giận dỗi nào, ngược lại còn ra vẻ vui vẻ cười chào đại sư huynh.

Lam Kinh bước ra đầu tiên, đám người còn lại cũng ngừng luyện tập, hắn đảo mắt qua toàn bộ người ở đây một lần, vỗ ngực ngạo nghễ nói:

- Toàn bộ qua đây, ta có chuyện muốn nói!

Nhốn nháo một lúc, đám đệ tử võ quán ai nấy cũng đều tụ lại bên cạnh Lam Kinh, rất có trật tự, mọi người đều ngóng tai lên nghe hắn nói.

Lam Kinh nhận thấy mọi người đông đủ, gật đầu nói:

- Hôm nay sư phụ cho gọi ta...

Hắn nói tới đây thì cố tình kéo dài giọng điệu của mình, mục đích là khơi sự tò mò của mọi người.

Đám đệ tử võ quán nghe vậy không khỏi rục rịch, nhiều người quay sang nhìn nhau.

- Đại sư huynh, chẳng nhẽ sư phụ dặn dò việc gì quan trọng sao?

Nói chuyện là một tên lùn mập, miệng rộng ngoác lên nhìn Lam Kinh nói.

Ánh mắt nhìn hắn có chút hâm mộ.

- Đúng vậy, thực ra cũng chẳng có gì là quan trọng, chỉ dặn dò ta từ nay về sau phụ trách võ quán và việc luyện võ của các ngươi.

Hắn nói nghe có vẻ dửng dưng nhưng mà ai cũng nghe ra vẻ đắc ý của hắn, nghe vậy thì ai còn nói là chuyện sư phụ dặn dò là không quan trọng gì chứ.

Có người chửi thầm tên này vô sỉ, việc này không quan trọng thì ngươi cho rằng việc gì mới quan trọng.

Còn làm ra vẻ không quan tâm nữa chứ.

- Tại sao lại vậy, đại sư huynh, chẳng nhẽ sư phụ từ hôm nay không quản việc võ quán nữa sao?

Một tên khác nói, trên tay hắn vẫn còn cầm một cây côn, khi nói chuyện tay còn xục xục vướng víu khiến cho mấy tên gần hắn cảm thấy khó chịu.

- Chuyện này ta cũng không biết, ta có hỏi nhưng sư phụ không nói.

Được rồi, nếu sư phụ đã giao phó thì ta sẽ làm thật tốt.

Kể từ bây giờ ta sẽ phụ trách việc luyện tập của các ngươi.

Sự việc đã xong, không còn chuyện gì nữa, tản ra đi, tiếp tục luyện tập cho ta!

Lam Kinh phất tay, bộ dạng chỉ điểm giang sơn.

- Vì cái gì? Vì cái gì chúng ta phải nghe lời của ngươi, ngươi thì có tài cán gì ngoài cái chức đại sư huynh chứ? Chẳng qua ngươi chỉ tới trước chúng ta một chút thôi! Tu vi chỉ có Linh Tông hạ giai như ngươi thì lấy cái gì để dạy chúng ta chứ?

Từ phía sau đám đông một thanh niên bước ra, tên này dáng người cao gầy, nhìn khá là thư sinh.

Khuôn mặt khá tuấn tú, mặt trắng tóc dài, hai mắt có thần.

Tên này vừa bước ra thì có nhiều người nhìn lại, sau đó giống như hiểu ra điều gì, có người thì âm thầm lo lắng, có người thì lại cười thầm, giống như chờ đợi xem kịch hay.

- Thẩm Nhạc, ngươi đây là có ý gì?

Lam Kinh nheo mắt nhìn thanh niên bước về phía mình, giọng điệu rất không vui nói.

Người đến chính là Thẩm Nhạc, hắn cũng chính là nhị sư huynh của võ quán, năm nay hai mười bốn tuổi, một thân bản lãnh cao cường.

Có người nói Thẩm Nhạc bởi vì trong một lần xích mích với Lam Kinh mà hai người từ đó cứ gặp nhau là đối chọi nhau gay gắt, có rất nhiều lần phải tự thân Lương Đống phải hòa giải.

Tuy rằng nói Thẩm Nhạc là sư đệ nhưng mà tu vi của hắn lại cao thâm hơn Lam Kinh, mà thiên phú trên con đường luyện võ cũng hơn hắn.

Nhất là võ kỹ hay chiêu thức...hắn đều luyện rất nhanh và điêu luyện.

Nghe nói Thẩm Nhạc đã luyện bốn loại quyền, cước, đao, thương tới cảnh giới cực kỳ điêu luyện.

Hắn được Lương Đống khen là người có khả năng nhất kế nghiệp võ quán.

Vốn Lương Đống không có con trai, võ quán là tâm huyết của hắn, hắn cũng không muốn khi mình không đủ sức võ quán cứ vậy mà giải tán cho nên hắn luôn tìm một người có khả năng kế thừa võ quán của mình.

Nhưng không biết vì lẽ nào mà hôm nay hắn lại giao trọng trách này cho Lam Kinh mà bỏ qua người mà hắn đạt niềm tin và kỳ vọng cao nhất là Thẩm Nhạc.

- Ý gì? Ý của ta chính là ngươi bất tài, ngươi lấy gì mà đòi chỉ dạy chúng ta? Chẳng lẽ với mấy thế võ mèo cào của ngươi sao? Vả lại chuyện này cũng chỉ là do mình ngươi nói, chỉ có chính miệng sư phụ nói thì chúng ta mới tin.

Thẩm Nhạc dừng lại trước mặt Lam Kinh thước rưỡi, mặt đối mặt, mắt quắc mắt, không chút nhân nhượng sỉ vả đối phương.

- Ngươi,...Thẩm Nhạc, ngươi thật là to gan, chẳng nhẽ ngươi đám chống lại lệnh của sư phụ?

Lam Kinh tức tới mức khuôn mặt đỏ bừng, chỉ là hắn cũng không mất mặt tới nỗi xông lên cho tên kia một trận, cố nén giận viện cớ sư phụ nói.

- Đại sư huynh...Đại sư huynh của ta, ngươi cứ một câu là sư phụ, một câu là sư phụ, chẳng nhẽ ngươi chỉ biết sư phụ thôi hay sao? Ngươi không có sư phụ thì không sống được sao? Ngươi là đại sư huynh kiểu gì thế? Đúng là tên vô dụng!

Thẩm Nhạc cười lạnh, mỉa mai nói.

- Ha ha ha ha...

Đám đệ tử xung quanh đang xì xào bàn tàn, nghe vậy không khỏi cười rộ lên, điều này càng khiến cho khuôn mặt Lam Kinh đỏ như gấc, gân xanh trên trán nổi lên, nắm tay siết chặt vang lên tiếng răng rắc.

- Thẩm...

- Thẩm cái gì mà Thẩm! Đại sư huynh, ngươi bình tĩnh đi, đừng nóng.

Thế này nhé, bây giờ ta sẽ đứng yên đây cho ngươi đánh, với điều kiện không sử dụng vũ khí, chỉ cần trong thời gian khắc ngươi có thể tay không đánh cho ta di chuyển thì ngươi thắng, mọi chuyện sau này ta nghe theo ngươi, còn không cái chức đại sư huynh ngươi gỡ xuống đi, từ nay về sau ta chính là đại sư huynh, còn ngươi phải nghe lời đại sư huynh ta...ha ha ha.

Thế nào?

Thẩm Nhạc cười ha ha nói.

Trong giọng điệu còn hàm chứa rất nhiều bẫy rập..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio