Đánh được một hồi thì Độc Nhĩ Kha xác định Lang Vương không còn sức chiến đấu mới dừng lại nói:
Lang Vương ngẩng đầu nhìn Độc Nhĩ Kha với ánh mắt đầy oán độc, đầy vẻ bất phục như muốn nói:
“Ngươi nghĩ Lang Vương ta mà thuần phục tên nhân loại đê tiện như ngươi ư?”
“Ta có chết cũng không khuất phục ngươi!”
Ánh mắt của nó tràn đầy giễu cợt và khinh thường.
Độc Nhĩ Kha dường như cảm nhận được ý nghĩ của hắn, hắn không nói gì xuất ra Hóa Công Tán vận chuyển Hàn Băng Khí một chưởng nện vào Lang Vương, tuy vậy chưởng lực của Độc Nhĩ Kha cũng không quá mạnh, Độc Nhĩ Kha chủ ý chỉ muốn đưa Hóa Công Tán vào người của Lang Vương.
Ánh mắt Lang Vương đầy vẻ không cam lòng, hắn biết tên nhân loại này không tha cho nó nên nó muốn tự bạo đồng quy vu tận với tên nhân loại ti tiện này.
Nhưng khi nó vừa muốn điều động linh lực trong ma thú hạch thì bất chợt làm cho nó hoảng sợ, linh lực bỗng nhiên bị biến mất không còn chút tăm tích.
Lang Vương hoảng sợ nhìn Độc Nhĩ Kha, bây giờ nó hiểu linh lực biến mất là do tên nhân loại ác độc này gây nên.
Ánh mắt của nó nhìn Độc Nhĩ Kha đột nhiên chuyển biến thành nỗi sợ hãi không nói nên lời.
Độc Nhĩ Kha biết nó nghĩ gì, hắn chỉ cười lạnh, ánh mắt đầy sắc lạnh nhìn thẳng vào con ngươi lang vương làm cho Lang Vương bỗng nhiên cảm thấy rùng mình, tâm thân run rẩy, cả người đều run lên.
Ánh mắt nó nhìn Độc Nhĩ Kha càng thêm sợ hãi, Độc Nhĩ Kha giờ này đối với nó không khác gì một ác ma.
-Ngươi cũng biết đây chỉ là một chút thủ đoạn của ta mà thôi.
Nếu không thuần phục thì ta sẽ cho ngươi nếm thử thêm rất rất nhiều thủ đoạn nữa.
Lang Vương có thể chết vì tôn nghiêm của một vương lang, nhưng nếu nó không có linh lực thì chẳng khác nào lang thú bình thường, còn không bằng cả con lang thú bình thường khác.
Ai muốn ức hiếp nó cũng được.
Nó có thể chấp nhận cái chết nhưng tuyệt đối không chấp nhận mất đi thực lực.
Giống như một người tu luyện tới một cảnh giới cao thâm, thà chọn cái chết còn hơn bị phế hết võ công.
Bên nào nặng bên nào nhẹ Lang Vương cũng biết.Giờ phút này nó không có lựa chọn ngoài thần phục tên nhân loại này, nhưng mà xem ra tên nhân loại cũng rất mạnh, đi theo hắn biết đâu lại thu được lợi ích lớn.
Lang Vương đau khổ gật đầu, bộ dáng có chút không tình nguyện, Độc Nhĩ Kha cũng mặc kệ làm như không thấy, hắn kêu Lang Vương giải tán bọn lang thú.
Lang thú được lệnh Lang Vương giải tán rút đi, bốn người không còn bị đàn sói vây công nhất thời vội vàng chạy tới hỏi thăm Độc Nhĩ Kha.
Thấy Lang Vương thuần phục Độc Nhĩ Kha bọn họ vừa hâm mộ vừa có chút đố kỵ.
nhưng phần hâm mộ đố kị nhanh được thay thế bằng sự tôn kính.
Độc Nhĩ Kha chỉ qua loa vài lời rồi chuyển hướng Lang Vương nói:
-Giao ma hạch ra đây.
Lang Vương nghe thấy giao ma thú hạch thì thân thể run lên, không tự chủ được lùi về đằng sau nhìn về Độc Nhĩ Kha đầy vẻ cầu xin.
Độc Nhĩ Kha thấy nó như vậy chỉ cười cười nói:
-Ta sẽ không làm hại ngươi, ta chỉ để lại một chút lạc ấn mà thôi.
Lang Vương nghe vậy mới thả lòng một chút, nó chần chừ một lát rồi há miệng phun ra ma hạch.
Độc Nhĩ Kha vận công thổ ra một giọt tinh huyết, trên tinh huyết hắn có để lại một chút ấn ký của hắn đó là tâm thần ấn ký.
Hiện giờ tu vi của hắn còn rất thấp, còn chưa có thần niệm nên không thể lưu lại thần niệm ấn ký được khi nào tu vi của hắn đề cao thì tâm thần ấn ký kia tự động phát triển thành thần niệm ấn ký.
Làm xong hết thảy Độc Nhĩ Kha mới nhỏ giọt tinh huyết lên ma hạch Lang Vương.
Sau đó hắn trả lại cho Lang Vương nuốt ma hạch vào.
Uỳnh, trong đầu lang vương và Độc Nhĩ Kha đồng thời hiện lên một loại ấn ký trong đầu, một người một thú bỗng chốc có cảm giác quen thuộc, tâm thần tư thông.
Lang Vương thì cảm giác như bị một sức mạnh ràng buộc buộc nó phải thuần phục người trước mặt này.
Mấy người Huệ Nhân thấy Độc Nhĩ Kha ký kết chủ tớ với Lang Vương hâm mộ không thôi nhưng mà họ cũng không dám tới quấy rầy, yên lặng chờ một chỗ cho đến khi xong.
Độc Nhĩ Kha lúc này làm xong hết thảy mới bảo Lang Vương nằm xuống, hắn lấy ra mấy gốc thảo dược có tác dụng trị thương đưa cho Lang Vương.
Lang Vương vừa thấy linh dược thì vui mừng, nó nhào tới nuốt gọn một lúc mấy gốc xong rồi nằm xuống cái đầu cứ cọ đi cọ lại đôi chân Độc Nhĩ Kha.
-Ngươi hãy hồi phục thương thế cho tốt đi, chúng ta còn phải lên đường.
Thời gian không còn ngắn nữa.
Nghe thấy vậy Huệ Nhân mới tiến lên nói:
-Tiền bối, ngài phải đi sao? Bây giờ trời cũng đã không còn sớm nữa, nếu ngài không chê có thể đến chỗ chúng ta để cho chúng ta có cơ hội báo đáp ơn cứu mạng của ngài.
-Cứ gọi ta là Hàn huynh đệ là được, gọi tiền bối khó nghe lắm.
Độc Nhĩ Kha cứ bị một câu tiền bối hai câu tiền bối làm cho thấy mà phiền.
hắn quay ra nói với bộn người Huệ Nhân.
-Ta còn có công việc quan trọng phải đi, các ngươi không cần phải để việc báo ơn ở trong lòng, ta chỉ tiện đường giúp các người một chút mà thôi.
Đông Đội trưởng thấy vậy mới nói chen vào:
-Nếu Hàn huynh đã có việc trong người thì chúng ta không tiện ngăn cản nữa, sau này nếu Hàn Huynh có việc gì thì có thể đến thành Đông Nhạc tìm đến Đông Ba binh đội, chúng ta bất cứ lúc nào cũng sẵn lòng chào đón huynh đệ.
-Cám ơn mọi người, nếu có thời gian rảnh ta sẽ ghé thăm mọi người.
Bây giờ ta phải đi rồi, xin chào.
Nói xong hắn cũng không để mọi người trả lời, hắn quay người bước đi tới bước đi.
Lang Vương thấy Độc Nhĩ Kha quay đi nó cũng quay người lục tục theo sau.
Bây giờ vẫn chưa qua hai canh giờ nên độc dược của Hóa Công tán vẫn còn hiệu dụng, nó vẫn chưa thể khôi phục lại linh lực.
Độc Nhĩ Kha một đường rất nhanh.
Hắn tới thẳng sơn cốc lúc trước, chui vào trong hang.
bg-ssp-{height:px}
Nhìn cái hang động quen thuộc đã đánh dấu bước ngoặt trong cuộc đời của hắn.
Độc Nhĩ Kha không kìm lòng được cảm khái, nhưng rất nhanh hắn ngồi xuống, hắn phải nhanh luyện hóa độc tính của Lang Vương hắn có cảm giác nếu luyện hóa thành công thì sẽ đột phá.
Độc Nhĩ Kha chìm vào trong tu luyện hắn vận chuyển Âm Dương Độc Công đưa độc tính của Lang Vương vào đan điền, dùng Âm Dương Độc Công chuyển hóa nó thành độc công.
Qua một canh giờ Độc Nhĩ Kha cảm thấy độc công tràn trề nhưng mà hắn có cảm giác thiếu một chút mới có đột phá.
Độc Nhĩ Kha không chút do dự hắn lấy ra một ít Bát Bộ Diêm Vương Đoạt Mạng ra vận chuyển Âm Dương Độc Công hút vào Kỳ Huyệt rồi vận chuyển tới đan điền chuyển hóa nó thành độc công.
Rốt cuộc sau nửa canh giờ vận chuyển công pháp điều động độc công trùng kích cảnh giới,cuối cùng Độc Nhĩ Kha cũng thành công đột phá lên Đại Linh Sư Hạ Giai.
Độc Nhĩ Kha có cảm giác bây giờ độc công của hắn đã tinh thuần hơn một chút, số lượng cũng đã nhiều hơn làm cho hắn có cảm giác bây giờ hắn không chỉ mạnh hơn trước mà còn phải mạnh hơn ít nhất ba lần so với cảnh giới Linh Sư Đại Viên Mãn.
“Thật không ngờ chỉ một bước đột phá mà khoảng cách xa như vậy, nếu không phải ta có nhục thân cường hãn thì những trận chiến trước kia chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Đúng là ếch ngồi đáy giếng mà.”
Độc Nhĩ Kha cảm khái cho sự lỗ mãng của mình.
Nếu hắn không có nhục thân cường hãn thì như thế nào, nếu sau này hắn cũng gặp người có nhục thân cường hãn mà cảnh giới cũng cao thì như thế nào đây?
“Xem ra tăng lên thực lực bản thân mới là chính đạo.”
Nói đến tăng lên thực lực thì Độc Nhĩ Kha hắn có nhiều cách.
Một là tăng nhục thân thì phải đột phá tằng thứ hai của Ngũ Hành Luyện Thể, thứ hai là tăng sức chiến đấu thì phải luyện thành tằng ba của Hàn Băng Chưởng, thứ ba là tăng cảnh giới là phải đột phá tầng thứ hai của Âm Dương Độc Công.
Nhưng mà để làm được điều này thì hắn phải tính được đường kinh mạch, tuy hắn đã có chút manh mối từ lúc đột phá nhưng mà vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn.
Vả lại nhục thân của hắn quá cường hãn, kinh mạch tuy đã được mở rộng một chút nhưng mà vẫn nhỏ bé.
Ngũ thải phệ trùng bản thân còn yếu còn chưa nghĩ ra cách cho nó tiến hóa.
Độc Nhĩ Kha hắn giờ đã đả thông hai mạch Nhâm Đốc trong bát mạch, nhưng mà còn thập nhị kinh còn chưa có đả thông.
Nếu đả thông thì tu vi của hắn sẽ tiến một khoảng lớn.
Do độc công trong cơ thể luôn luôn được tuần hoàn, ngoài ra tốc độ hấp thu linh khí trời đất tẩy lễ cở thể cũng ngày càng nhanh hơn.
Hắn có thể nhờ các huyệt vị khác hấp thu linh khí rồi nhờ huyệt mạch trong Ngũ Hành Luyện Thể luyện hóa rồi tẩy lễ cơ thể.
Độc Nhĩ Kha bỏ ra gần một ngày ngồi chăm chỉ tu luyện củng cố cảnh giới của mình.
Khi hắn tỉnh lại thì trời đã qua buổi trưa ngày sau rồi.
Độc Nhĩ Kha nhìn những ánh nắng chiếu qua khe hở cửa động chiếu vào làm nổi bật lên khuôn mặt ngăm đen của hắn.
Bụng reo lên, Độc Nhĩ Kha từ trong giới chỉ lấy ra một con nai được nướng chín ra, hắn lấy chủy thủ cắt lấy một khúc thịt ở bắp đùi rồi ăn.
Còn lại hắn đưa cho Lang Vương vẫn còn đang tò mò đánh giá hắn từ lúc tỉnh lại đến giờ.
Nó tò mò vì nó cảm giác người thanh niên chủ nhân này của nó chỉ qua một ngày mà đã khác trước, nó cảm giác chủ nhân mạnh hơn hôm qua rất nhiều.
Lang Vương thấy Độc Nhĩ Kha đưa thịt nướng cho mình thì thần tình vui sướng, nó không hề do dự chộp lấy con nai nướng ăn ngấu ăn nghiến làm cho Độc Nhĩ Kha trợn tròn mắt, sức ăn của nó thật đáng nể chỉ chưa đầy năm phút con nai to gần bằng hai phần ba nó mà đã không còn miếng thịt nào, ngay cả xương thì cũng chỉ còn xương sọ.
những phần xương khác đã bị nó nhai vào bụng.
Nhưng mà làm cho Độc Nhĩ Kha thấy bất ngờ là khi ăn xong nó còn ngẩng đầu nhìn về phía Độc Nhĩ Kha cái lưỡi còn liếm liếm vết dầu mỡ tỏ vẻ thòm thèm, nó như muốn nói cho Độc Nhĩ Kha là nó ăn còn chưa no, còn muốn ăn nữa.
Độc Nhĩ Kha cũng không keo kiệt lại lấy ra một con thỏ nướng nguyên vẹn đáp cho nó.
Lang Vương chỉ tốn một chút đã giải quyết xong.
Độc Nhĩ Kha nhìn nó ăn xong mới nói:
-Muốn ăn thì sau này đi săn về rồi ta nướng cho mà ăn.
Lang Vương thấy thế thì thần tình mừng rỡ, nhưng mà vẻ thèm thuồng của nó vẫn chưa hết.
Độc Nhĩ Kha nhăn mặt hắn không còn thịt nướng nữa.
Một đường đi tới đây hắn đã liệp sát rất nhiều ma thú và dã thú nhưng mà hắn nướng thì rất ít, sức ăn của hắn cũng không nhiều, Độc Nhĩ Kha bất đắc dĩ lắc đầu sau này chắc phải nướng thật nhiều mới được.
Bỗng nhiên hắn nhìn Lang Vương rồi nghĩ tới điều gì đó.
Từ trong giới chỉ lấy ra mấy viên ma thú hạch hỏa hệ và kim hệ đưa cho Lang Vương.
Lang Vương nhìn thấy ma thú hạch hỏa hệ và kim hệ thì hai mắt tỏa sáng.
Nó như tia chớp nhào tới cướp ma thú hạch trên tay Độc Nhĩ Kha.
Độc Nhĩ Kha chỉ thấy cái bóng vàng lóe lên rồi ma thú hạch ở trên tay mình biến mất.
nhìn lại thì thấy Lang Vương đã nuốt hết tất cả ma thú hạch lúc nào rồi.
Trên miệng nó còn có vẻ thỏa mãn nó nhìn Độc Nhĩ Kha đầy thân thiện, nhưng mà chỉ một lát sau thì một chuyện biến hóa xảy ra làm cho Độc Nhĩ Kha cảm thấy vui mừng..