Lúc này cũng chỉ có hai người bọn họ là còn có thể hoạt động được, còn bốn người kia thì đều bị trúng độc, một tên trong đó không tin lời của lão già tóc bạc nên di chuyển, hắn mới đi được tám bước thì ngã gục xuống tắt thở, đến chết hai mắt vẫn trợn trùng vẻ mặt khó tin.
Còn ba người kia thì mới đi được vài bước thì đau đớn càng ngày càng nặng, bọn họ càng bước đi thì đau đớn càng nặng vì thế bọn họ cũng không dám di chuyển mà ngồi yên một chỗ.
Tiểu Lang phía bên kia nhân lúc còn tỉnh táo phóng lại phía Tôn bà bà miệng máu há rộng phun ra liên tục ba hỏa cầu.
Cùng lúc đó lão già tóc bạc định xông lên thì cả người cảm thấy đau đớn không khỏi nhìn về phía Độc Nhĩ Kha với ánh mắt cầu cứu.
Lúc này Độc Nhĩ Kha vừa lúc giải quyết xong đám mưa phi châm của Tôn bà bà, hắn vừa quay ra thì bắt gặp trạng thái của lão già tóc bạc, Độc Nhĩ Kha biết lúc này cấp bách hắn trực tiếp phóng qua lão già, chân dậm xuống cả người phóng lên cao ba trượng xa năm trượng bay về phía Tôn bà bà đang bỏ chạy.
Lúc đi qua lão già Độc Nhĩ Kha nói:
- Ngồi im, chỉ cần ngươi đi một bước nữa là sẽ đi đời.
Vừa nghe những lời này lão già tóc bạc khựng lại, vẻ mặt đầy kinh hoảng, sau đó cả người không dám động đậy.
Lúc này ba hỏa cầu bay ra cách Tôn bà bà hai thước thì trường tiên vung ra biến thành một vòng xoáy tiên ảnh cuốn lấy hỏa cầu sau đó dẫn dắt nó đi lệch quỹ đạo, cùng với đó Tôn bà bà lại vung tay lên, Thập nhị liên châm phóng thẳng về phía Tiểu Lang.
Tiểu Lang từ xa sớm đã chứng kiến sự lợi hại của Thập nhị liên châm rồi, lúc này thấy đoàn phi châm từ tay áo Tôn bà bà bay ra thì cả người bỗng dưng khựng lại, sau đó chuyển hướng vừa vặn tránh thoát đoàn phi châm.
- Bùm…phập…
Đoàn hỏa cầu nổ tung, cùng với đó là thập nhị liên châm lướt qua người Tiểu Lang sau đó ghim thẳng về phía đám Thanh Lang đang xông lên phía sau.
Phi châm đâm thẳng vào da thịt ba con Thanh Lang gần đó khiến chúng rú lên thảm thiết ngay sau đó im bặt, chỉ thấy nơi phi châm xuyên qua da thịt máu tươi tràn ra đen xì.
Hiển nhiên đó là do độc tính của ngọn phi châm gây ra.
Đúng lúc này đám thú triều kéo tới, bọn chúng trực tiếp vây quanh đám người Độc Nhĩ Kha và Tôn bà bà lại.
Số lượng quá nhiều, lên tới mấy nghìn con cùng với đó chúng chiếm trọn một khoảng đất rộng lớn.
Đám ma thú này trong mắt đều hiện lên vẻ điên cuồng, bọn chúng tụ tập lại khiến cho cây cối trong khuôn viên năm trăm thước đổ lại trực tiếp bị đổ rạp.
Trong đám ma thú này có rất nhiều ma thú cường đại, ma thú cấp bốn,cấp năm, có cả ma thú cấp sáu nữa nhưng chủ yếu nhất vẫn là ma thú cấp bốn.
Nhưng chưa hết, đám ma thú này vẫn còn đang tới, chúng giống như thiêu thân nhìn thấy lửa lấp kín đen một mảng rừng rậm.
Lúc này ngay cả Tôn bà bà muốn chạy thoát cũng không thể, nhìn về đám thú triều sắc mặt đầy ngưng trọng.
Trong lòng bà ta càng hận Độc Nhĩ Kha và lão già tóc bạc, đôi mắt đầy hung ác nhìn hai người.
Cảm thấy ánh mắt Tôn bà bà, Độc Nhĩ Kha và lão già tóc bạc cùng hướng bên này nhìn qua, Độc Nhĩ Kha chỉ cười lạnh nói:
- Bây giờ chúng ta thân hãm hiểm cảnh, nếu như ngươi muốn chết sớm thì cứ tự tiện một mình mà hành động.
Còn muốn sống thì hãy cùng nhau hợp lực lại với ta mở một đường máu.
Tuy miệng thì cười nhưng mà trong lòng thì nặng trĩu, hắn trước kia là một phế vật tiến được tới bước này thì đã phải trả giá không biết bao nhiêu thử thách vào sinh ra tử, dẫu có hiểm cảnh hắn cũng không mất đi sự trấn tĩnh của mình, nhưng mà bây giờ số lượng thú triều quá lớn, ma thú cấp bậc lại cao thân ở trong vòng vây thú triều thử hỏi làm sao hắn không cảm thấy nặng nề.
- Grao.
Độc Nhĩ Kha vừa dứt lời còn chưa kịp nghe Tôn bà bà trả lời thì lúc này phía trước có mấy chục con Thanh Lang lao tới hắn, con nào con nấy như điên cuồng hai mắt hỏa hồng, từ xa phóng lại cái miệng máu tanh hôi há to táp tới Độc Nhĩ Kha.
- Hống.
Cùng lúc đó lại có hàng trăm con hắc vân báo và hắc hùng cũng xông tới ba tên bị trúng độc Thiên Hương Lệ.
Không chỉ những vậy, đây chỉ là màn mở đầu, phía sau cũng có rất nhiều ma thú xông tới, nào là Hổ, Lang, Chi Chu, Sử tử,Xà độc, …Ngay cả trên bầu trời cũng có năm con hắc bạch Ưng cũng xà tới về phía Độc Nhĩ Kha và mọi người.
Nhất thời tiếng thú rống gào vang vọng cả khu rừng, khiến cho lỗ tai mọi người cũng ù lên, mặt đất bi cày xới cho bụi tung mù, phía trên đầu đám đại Ưng thân dài một trượng sải cánh dài tới một trượng rưỡi xà xuống như che cả bầu trời, khiến cho phía dưới cũng bị bóng râm che tối lại.bg-ssp-{height:px}
Trong số những người này thì chỉ có Độc Nhĩ Kha và Tôn bà bà là có thể hành động, những người khác thì đều bị trúng độc làm sao có thể di chuyển được vậy thì lấy gì mà chống lại đám ma thú này đây.
Độc Nhĩ Kha cũng không nhân từ mà đi cứu họ, mạng của hắn còn lo chưa xong lấy đâu mà đi cứu bọn chúng, vả lại lúc trước mọi người đều là địch nhân, hắn có điên mới đi cứu địch nhân.
Chưa đợi đám ma thú xông tới, Độc Nhĩ Kha và Tôn bà bà đã giác ngộ được nguy hiểm cùng nhau hành động.
Độc Nhĩ Kha ném ra mười mấy viên Hồi Linh Độc Đan chia làm hai hướng một bay về phía Thanh Lang đang xông tới, một ném thẳng lên trời bay về phía đại Ưng đang xà xuống.
Còn hắn trực tiếp hướng về phía Tiểu Lang, tâm niệm vừa động khiến cho Tiểu Lang đang dần trở nên điên cuồng tỉnh táo lại phần nào.
Đám ma thú kia đâu có giác ngộ được Hồi Linh Độc Đan là nguy hiểm cơ chứ, chỉ thấy Hồi Linh Độc Đan nổ tung khiến cho đám Thanh Lang và hai con đại ưng bị chấn cho huyết nhục tứa tung tiếng kêu thảm thiết liên hồi vang lên chấn động cả khu rừng, máu tươi bắn ra ngay lập tức nhuộm đỏ cả mặt đất, mùi máu tươi hôi tanh lan tỏa lại càng khiến cho đám Thanh Lang và ma thú phía sau thêm điên cuồng.,
Lúc này lại có thêm mấy chục con hổ thân đỏ như máu lại xông tới, Huyết hổ cái miệng mở ra phun ra một hỏa cầu bắn tới Độc Nhĩ Kha, cùng với đó Hổ trảo cũng chộp thẳng về cái đầu hắn.
- Tiểu Lang.
Độc Nhĩ Kha thấy hỏa cầu bay tới thì quát lên một tiếng, Tiểu Lang từ trong cuồng hóa tỉnh lại hiểu ý của Độc Nhĩ Kha, nó phóng thẳng về phía Độc Nhĩ Kha sau đó cái chân khụy xuống thấp.
Độc Nhĩ Kha nhảy thẳng lên lưng Tiểu Lang, Tiểu Lang phát đà phóng thẳng ra ngoài vừa vặn tránh thoát mấy chục hỏa cầu như bay tới.
Bùm… bành, bành.
Hỏa cầu do mấy chục con Huyết Hỏa hổ phóng ra nổ tung ngay lập tức thiêu rụi mười mấy con Thanh lang và những huyết nhục cũng như xác chết lúc trước.
Ngay sau đó thì tiếng xé gió vang lên,thi thể hai con đại Ưng từ trên trời đáp xuống đất che rạp cả một khoảng đất hơn ba trượng.
Huyết hỏa hồ đánh không trúng Độc Nhĩ Kha thì gầm lên tức giận sau đó chúng phóng lại phía Độc Nhĩ Kha Hổ trảo sắc bén như lưỡi dao găm chộp tới.
Những ma thú các cũng không kém cạnh, bọn chúng bây giờ nhìn đám người Độc Nhĩ Kha như thiêu thân nhìn thấy lửa, cũng không biết vì cái gì nữa, động tình hay bị mùi thơm của Thiên Hương Lệ làm cho cuồng hóa cũng không biết, chỉ biết trong thâm tâm chúng cảm thấy nhất định phải giày xéo đám người kia, xé xác bọn chúng ra sau đó nuốt chửng.
Vì thế có mười mấy con Chi Chu chi độc cũng xông lên vây Độc Nhĩ Kha lại bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, tám cái chân đâm thẳng tới đám người Độc Nhĩ Kha, miệng còn phun ra những sọi tơ màu trắng muốt từ trên không trung đan thành một tấm lưới bằng mạng nhện muốn bao trùm lấy Độc Nhĩ Kha.
Một phía khác có vô số mãng xà độc bò kiến khuôn viên năm mươi trượng, từng con từng con rít lên xè xè cái lưỡi dài thè ra, bọn chúng đang lao về phía này.
Những ma thú khác như Hắc Hùng, Vân Báo, rết khổng lồ, có cả cự ngạc… cũng đã điên cuồng lao lại.
Nhìn từ trên cao thì chỉ thấy dày đặc ma thú, đủ loại hình, đủ các màu sắc, đủ các loại âm thanh và hình dạng, Độc Nhĩ Kha và Tiểu Lang lúc này nhìn thật nhỏ bé chỉ giống như tâm tròn của một hình tròn đa sắc.
Độc Nhĩ Kha thấy đám tơ nhện trùm tới thì kêu lên:
- Tiểu Lang, phun lửa.
Tiểu Lang nghe vậy thì miệng máu há to ra ngửa mặt lên trời phun ra hai hỏa cầu thẳng về tấm lưới tơ nhện.
Còn Độc Nhĩ Kha cũng liên tục vung tay ra bắn ra Hồi Linh Độc Đan về đám xà độc, Hắc Hùng và Vân báo.Sau đó tam sắc chủy thủ vung ra liên tiếp chém tới một con Cự Ngạc toàn thân màu nâu vàng.
Hồi Linh Độc Đan nổ tung khiến cho vô số độc xà bị tan xương nát thịt, hỏa cầu cũng nổ tung thiêu cháy Chu võng.
Cùng lúc đó tam sắc chủy thủ của Độc Nhĩ Kha đã đâm tới người Cự Ngạc, Cự Ngạc thấy Độc Nhĩ Kha phóng lại phía mình thì cái miệng há rộng ra sau đó phun ra một ngọn thủy tiễn bắn thẳng tới ngực Độc Nhĩ Kha, sau đó hàm răng sắc bén táp thẳng tới cánh tay cầm chủy thủ của Độc Nhĩ Kha.
- Hàn Băng Thuẫn.
Chêt đi.
Độc Nhĩ Kha bình tĩnh thi triển ra Hàn Băng Thuẫn ngăn cản lại ngọn thủy tiễn, sau đó bộ pháp bước ra, tam sắc chủy thủ hoa lên điều chỉnh mũi chủy thủ đổi hướng đâm tới cổ họng Cự Ngạc.
Tốc độ Độc Nhĩ Kha quá nhanh, Cự Ngạc thô to làm sao phản ứng kịp, cái miệng của nó cắn hụt mục tiêu, thủy tiễn cũng bị Hàn Băng Thuẫn ngăn cản rơi xuống đất trong khi đó mũi chủy thủ tam sắc đã đâm vào cổ họng nó, xuyên qua cả lớp lân phiến nâu vàng cứng rắn ghim thẳng vào da thịt của nó.
- Grao.
Cự Ngạc gào lên đau đớn, Ngạc vĩ đầy gai nhọn quất thẳng về phía eo Độc Nhĩ Kha.
Độc Nhĩ Kha tất nhiên đã có chuẩn bị đề phòng chủy thù vừa đâm vào thì hắn dùng lực rút ra ngay sau đó nhảy lùi về phía sau ba bước, vừa vặn tránh thoát Ngạc vĩ quét tới.
Cự Ngạc thấy đòn đánh bị hụt tức giận lại gào lên, cả người nó phóng tới, cái đầu chồm lên, miệng há to táp về phía Độc Nhĩ Kha.
Độc Nhĩ Kha nhìn nó làm như không thấy cứ để nó táp tới, tam sắc chủy thủ lại chém tới một đám độc xà quanh đó..