- Ngươi, ngươi nói cái gì?
Ba Lan Khải vẻ mặt tối lại nói.
- Nói ngươi ngu ngốc, không những ngu ngốc mà còn điếc à.
Ba Lan Khải bừng bừng lửa giận, ánh mắt nhìn về Độc Nhĩ Kha sát khí càng thêm nồng nặc, hắn gằn giọng nói:
- Huyết Tu La Hàn Kha.
Hôm nay vì những lời của ngươi ta sẽ bắt ngươi trả giá gấp trăm nghìn lần.
Mọi người nghe lệnh, cùng tiến lên giết chết hắn cho ta.
Độc Nhĩ Kha nghe vậy thì vẻ mặt không thay đổi, chỉ là sâu trong ánh mắt hiện lên vẻ hung tàn, hắn cười ha ha nói:
- Đã vậy thì hôm nay đồng môn huynh đệ các ngươi tương tàn nhau đi.
Giết.
Tiếng “giết” vừa ra, mấy chục người đang đằng đằng sát khí xông lên bỗng nhiên khựng lại, sau đó ánh mắt trở nên trống rỗng, sau đó ánh lên vẻ hung lệ, bọn chúng quay mặt nhìn nhau sau đó đột nhiên gầm lên xông vào nhau mà chém giết như những con dã thú.
Nhất thời tràng cảnh “đồng môn tương tàn” đúng như Độc Nhĩ Kha nói, ai cũng đao đao lấy mạng, liều chết chém giết đối phương.
Sự việc xảy ra quá đỗi đột ngột khiến cho Ba Lan Khải không kịp thích ứng, vẻ cười cười trên mặt hắn đã cứng lại, sau đó là vẻ không thể tin trong mắt, hắn thực sự không tin, nên đưa tay lên dụi dụi hai mắt nhưng tình cảnh trước mắt vẫn không hề thay đổi.
Trước mắt hắn là hơn bốn mươi tên đệ tử đang xông vào chém giết lẫn nhau, kẻ nào kẻ đó hung tàn, máu tươi liên tục bắn ra, tiếng kêu thảm liên tục vang lên, lại có người nằm xuống.
- Không thể nào? Chuyện gì xảy ra? Ngươi đã làm gì họ? Tất cả mau dừng lại cho ta.
Giết chết hắn cho ta.
Ba Lan Khải như không thể chấp nhận được sự thật, hắn điên cuồng hét lên, sau đó ánh mắt trợn tròn lên chỉ về phía Độc Nhĩ Kha rống lên.
- Chẳng qua là một chút độc dược nhỏ nhoi mà thôi.
Độc Nhĩ Kha lãnh đạm nói, biểu tình của hắn giống như tràng chém giết lúc này không liên quan tới hắn vậy.
- Độc dược? tại sao lại vậy? Không thể nào? Ngươi rốt cuộc đã hạ độc loại độc dược gì?
Ba Lan Khải có chút không tin tưởng vào lỗ tai của mình, hỏi.
- Chỉ là Thôi Hồn Tán mà thôi.
- Thôi Hồn Tán?Thôi Hồn Tán…
Ba Lan Khải miệng liên tục lặp lại ba chữ Thôi Hồn Tán, vẻ mặt có chút mông lung mờ mịt.
Sau đó hắn hét to lên:
- Không được, mau, mau giao thuôc giải ra đây.
Ta sẽ tha mạng cho ngươi, nếu không ta sẽ giết cả nhà ngươi, diệt cả gia tộc ngươi.
Ba Lan Khải như một thằng khùng rống lên sau đó lao đi, chỉ có điều hắn lao đi không phải là về phía Độc Nhĩ Kha mà là đang chạy trốn.
Thì ra vừa rồi là hắn tung ra hỏa mù, làm ra vẻ điên điên khùng khùng định đánh lừa Độc Nhĩ Kha, sau đó làm cho Độc Nhĩ Kha mất đi cảnh giác, thừa dịp này hắn quay đầu bỏ chạy.
Nhưng lời nói của hắn càng làm cho sát tâm của Độc Nhĩ Kha thêm mãnh liệt.
Tâm niệm vừa động, Độc Nhĩ Kha trực tiếp ra lệnh đám đệ tử Độc Tông tấn công về phía Ba Lan Khải.
Ba Lan Khải phóng đi rất nhanh nhưng hắn cũng không nhanh bằng đám người điên cuồng kia, chạy được hơn năm trăm thước thì bị chặn lại, sau đó loạn đao chém thẳng về phía hắn, trực tiếp chém hắn thành trăm mảnh, chết không toàn thây.
Nhưng sau đó đám người này lại tiếp tục lao vào nhau chém giết tiếp.
Độc Nhĩ Kha gọi Tiểu Lang lại, lấy ra một ít đan dược chữa thương cho Tiểu Lang ăn, sau đó băng bó vết thương cho nó lại cho nó mấy viên Hồi Linh Độc Đan và ma thú hạch cấp năm để hồi phục thương thế.
Còn hắn cũng nuốt mấy viên đan được chữa thương và Hồi Linh Độc Đan vào bụng, lại lấy ra một miếng vải trắng băng bó lại bàn tay.
Trên cánh hai cánh tay hắn vẫn găm hai ngọn phi châm, máu đen cũng chảy ra từ đó, nhưng cũng may vết thương không quá sâu.
Độc Nhĩ Kha nghiến răng chịu đau, dùng lực từ từ rút từng ngọn phi châm ra sau đó bắt đầu lấy ra một ít dược tán bôi lên vết thương, sau đó băng bó cẩn thận lại.
Nhìn về chiến trường phía chém giết đã gần kết thúc, Độc Nhĩ Kha cũng yên tâm phần nào, hai mắt nhắm lại tu luyện.
Hắn thứ nhất phải hoàn toàn luyện hóa độc tính của hai ngọn phi châm, thứ hai là chuyển hóa hoàn toàn độc công của đám người Độc Tông truyền vào trong người hắn lúc chiến đấu.
bg-ssp-{height:px}
Thứ ba cũng là hồi phục lại thương thế trong người.
Độc Nhĩ Kha tu luyện được một khắc thì tràng cảnh chém giết phía trước cũng kết thúc.
Chiến trường lúc này không một ai sống sót, khắp nơi đều là máu me và huyết nhục.
Tay chân rơi vãi khắp nơi, đầu người cũng có vài cái.
Bộ dạng trước khí chết của những người này đều cực kỳ thê thảm, nhưng biểu tình trong mắt bọn chúng cũng không có chút gì là đau đớn hay tuyệt vọng, kinh sợ..
chỉ có trống rỗng vô hồn cùng với vẻ mặt hung lệ.
Một khắc sau Độc Nhĩ Kha mở mắt, thương thế trong người đã đỡ phần nào, cả người cũng đã hồi phục được một chút.
Độc Nhĩ Kha nhìn Tiểu Lang vẫn đang nằm bên cạnh nhìn mình thì nở nụ cười, sau đó hắn đứng dậy bắt đầu thu lượm chiến lợi phẩm.
Đầu tiên là hơn hai chục cái xác trước mặt, Độc Nhĩ Kha tiến tới từng người một bắt đầu thu lượm.
Hắn không chút nhân từ nào, lục soát từng người một, lấy hết tất cả những thứ có giá trị bỏ vào trong Giới Chỉ.
Ngay cả vũ khí tầm thường hắn cũng không bỏ qua, hộ giáp, Giới Chỉ, vũ khí… Tất cả đều bị Độc Nhĩ Kha thu lại.
Nhìn về phía trước cách đó năm trăm thước là nơi chôn thây của Ba Lan Khải và hơn ba chục tên đệ tử Độc Tông.
Lúc này Ba Lan Khải cũng không còn thấy đâu hết, hắn chết không toàn thây, nhưng Độc Nhĩ Kha vẫn nhìn ra cánh tay của hắn.
Trên cánh tay của hắn vẫn cầm cây Hắc Phiến, Độc Nhĩ Kha đã thấy Ba Lan Khải dùng cây hắc phiến này bắn ra mười mấy ngọn phi châm cực kỳ uy lực ám sát hắn.
Và hắn cũng đã bị ném đau khổ bởi những ngọn phi châm này.
Độc Nhĩ Kha cầm Hắc Phiến lên tay, chỉ thấy cây Hắc Phiến này rất nặng, ít nhất cũng phải gần mười cân.
Trên mặt Hắc Phiến lại truyền tới cảm giác mát lạnh, cẩn thận quan sát thì Độc Nhĩ Kha phát giác trên đó có rất nhiều hoa văn uốn lượn như những mạng nhện rối tung, nhưng nổi bật nhất lại là một hình khô lâu hung tợn và cũng to nhất.
Gân phiến được làm bằng một loại hắc thiết Độc Nhĩ Kha cũng không biết tên.
Chỉ là nhìn rất bắt mắt, có cảm giác rất chắc chắn.
Độc Nhĩ Kha lấy ra tam sắc chủy thủ dùng mũi chủy thủ đâm mạnh vào gân phiến nhưng chỉ để lại một vết xước hơi mờ mờ.
Ngoài ra hắc phiến được bọc bởi một loại da thú cực kỳ bền dai.
Độc Nhĩ Kha cũng không để ý nữa mà tò mò nghiên cứu cách mà phi châm bắn từ trong hắc phiến ra.
Độc Nhĩ Kha tìm mãi cũng không thấy có chốt mở nào, hay cơ quan nào? Hắn cũng thử nhiều cách như vung ra, cụp lại, xòe ra nhưng vẫn không thấy ngọn phi châm nào bắn ra.
Bỗng nhiên Độc Nhĩ Kha nhớ tới cách mở Hắc Bảo Hạp rồi làm theo, hắn nhỏ một giọt máu vào trên Hắc Phiến nhưng chỉ thấy máu tươi biến mất nhưng cũng không có điều gì khác lạ nữa.
Lại lấy ra một ít độc dịch Kiến Huyết Phong Hầu bôi lên Hắc Phiến nhưng dịch độc cũng bị biến mất, toàn bộ bị Hắc Phiên hấp thu sạch sẽ.
Nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó mà thôi, trong đầu Độc Nhĩ Kha cũng chẳng có ấn ký gì.
Bỗng nhiên hắn nghĩ tới một khả năng.
Nghĩ là làm, Độc Nhĩ Kha truyền độc công vào Hắc Phiến, quả nhiên có động tĩnh, chỉ nghe Hắc Phiên vang lên tiếng ong ong, ngay sau đó Độc Nhĩ Kha thấy mười ngọn phi châm phóng thẳng về phía trước.
Tất cả chúng đều phóng ra từ gân phiến.
Trong lòng mừng rỡ, Độc Nhĩ Kha tiến tới thu tất cả phi châm lại, sau đó cho cả Hắc Phiến và phi châm vào Giới Chỉ.
Sau đó lấy luôn Giới Chỉ trên cánh tay Ba Lan Khải cẩn thận điều tra một chút Độc Nhĩ Kha cũng thấy được bên trong có khối Hắc Thạch kỳ bí mà Ba Lan Khải đấu giá được.
Độc Nhĩ Kha cũng không dám nhìn lâu về khối Hắc Thạch, ánh mắt hắn chỉ lướt qua sau đó trực tiếp cất Giới Chỉ này đi rồi tiếp tục thu lượm chiến lợi phẩm..