Edit: Betty
Trong điện thắp một ngọn đèn nhỏ, do tiểu cung nữ Linh Lung tri kỷ, đã đem tim đèn cắt bớt, dùng chụp đèn chụp bên ngoài, tia sáng mờ ảo, chỉ mơ hồ thấy hình dáng người trước giường.
Đầu tiên, đó là một nam nhân.
Thứ hai, đó là nam nhân đưa lưng về phía sáng.
Cuối cùng, khí thế nam nhân này lớn như vậy, sắp nghẹn chết nàng.
Vốn A Bảo bị dọa cái gần chết, cho rằng đây là quỷ, sau lại phát hiện bàn tay bụm miệng của mình lại có nhiệt độ, còn chưa kịp thở phào, thì rơi vào cảnh lúng túng. A Bảo dùng sức đẩy bàn tay to đang bịt miệng mũi mình ra, không cẩn thận đụng đến phần eo, lập tức toàn thân truyền đến một trận co rút đau đớn, đau đến nỗi nàng kêu rên ra tiếng, âm thanh nghẹn ở trong họng, có vẻ là lạ.
Người nọ giống như cũng phát hiện cảnh lúng túng của nàng, rốt cuộc buông tay lỏng ra.
A Bảo hút ngụm khí lớn, cẩn thận di chuyển vị trí thắt lưng đang co rút đau đớn, chờ khi mắt thích ứng với ánh sáng yếu ớt, lúc này mới mơ hồ nhìn rõ ràng gương mặt ngược sáng đó, lập tức im lặng, khiếp sợ không thôi, bất chấp vết thương ngang hông, tay chân đồng thời lung tung ôm lấy chăn lui về phía trong giường, chờ sau khi lui lại xong, nàng lại buồn bực.
nói, nàng rốt cuộc đang sợ cái gì? Nam nhân này canh ba nửa đêm không ngủ được lại chạy đến nơi này, nếu bị người khác phát hiện, ngoại trừ thanh danh của nàng bị ảnh hưởng, hắn cũng không hơn gì nàng, truyền ra ngoài với thanh danh của hắn cũng có trở ngại, còn có thể bị hoàng đế chán ghét mà vứt bỏ.
Nghĩ như vậy, A Bảo lập tức cố lấy dũng khí, cẩn thận nhìn sang, lại lần nữa không chịu nổi rũ tầm mắt xuống, không dám đối diện cùng cặp mắt kia. Cho nên, nàng cũng không phải là thực sự sợ hắn, mà giác quan thứ sáu mách bảo nàng tốt nhất nên tránh xa nam nhân nguy hiểm này. Cộng thêm trênngười người này dày đặc sát khí, rõ ràng không phải cùng dạng, vẫn là tránh xa một chút.
một trận gió đêm mát mẻ thổi vào, màn trướng nhẹ bay.
A Bảo cảm giác có chút lạnh, không tự chủ được kéo chăn trên người ôm lấy, len lén nâng mắt nhìn nam nhân trước giường, phát hiện hắn vẫn duy trì tư thế kia, giống như pho tượng, không nhúc nhích. Nếu không phải hơi thở lạnh lẽo kia quá mức mạnh mẽ, A Bảo cho rằng đây là pho tượng không tức giận. Nhớ tới lúc trước đang ngủ ngon giấc, chính là bị người này véo mặt đau nên tỉnh lại, trong lòng A Bảo liền buồn bực.
Nàng hình như có đắc tội hắn thì phải? Vì sao mấy lần ra tay cứu giúp, rõ ràng cảm giác được hắn là đối với nàng đặc biệt quan tâm! Hơn nữa nàng chưa bao giờ cảm thấy mình đã làm việc gì có thể khiến cho một hoàng tử thủ đoạn độc ác đặc biệt chú ý, cũng không phải là mình xinh đẹp như tiên, để cho hắnvừa gặp đã thương nhớ mãi không quên, càng không nghĩ rằng lúc bé mình là thánh mẫu cùng mộthoàng tử sức khỏe yếu ớt lớn lên trong lãnh cung quen biết, trở thành người cứu giúp tâm linh hắn... Cho nên, nàng thực sự không biết, hắn vì sao đối với mình khác như vậy.
Khi A Bảo còn đang nghĩ ngợi lung tung, chỉ mong nam nhân trước giường mau mau rời đi, không cần dùng cặp mắt âm u tràn ngập lệ khí kia nhìn nàng, làm cho trong lòng nàng lạnh run.
Nhớ tới động tác của người này, sau khi mình rơi xuống nước lúc sắp ngất, vẻ mặt A Bảo lại cứng đờ, lương tâm bắt đầu cảm thấy mê mang, có lẽ mình là đặc biệt, cho nên không cẩn thận lọt vào mắt xanh của vị hoàng tử thủ đoạn độc ác này.
Nghĩ như vậy, A Bảo nỗ lực cố lấy dũng khí, muốn hướng về phía hắn cười một cái, chứng minh mị lực của mình, sau đó phát hiện: >__