Edit: Nhạn.
Bởi vì ban đêm ngủ trễ, ngày kế khi Chu Quân Uyển tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.
Cũng may hiện tại nàng đang ở trong ‘ thời gian dưỡng bệnh’, không cần dậy sớm đi thỉnh an Chu Thái phu nhân cùng Ninh phu nhân, lại bởi vì mấy ngày nay Tề Thiếu Du cũng không trở lại Ỷ Tùng viện, không phải nghỉ ngơi ở sương phòng bên viện của Ninh phu nhân thì chính là ở bên ngoài thư phòng, không cần nàng phải dốc lòng hầu hạ, vì vậy nàng muốn ngủ bao lâu thì ngủ bấy lâu, muốn làm cái gì thì lập tức làm cái đó, ngày ngày trôi qua thật sự là sung sướng khoái hoạt!
Chu Quân Uyển không nhịn được mà thoải mái duỗi lưng một cái, chỉ cảm thấy trên người có thêm vài phần khí lực hơn hôm qua, không khỏi thầm nghĩ, cũng không biết đến cuối cùng viên thuốc mà Tề Thiếu Diễn cho nàng uống được làm bằng những dược liệu gì, lúc mới đầu uống vào nhìn qua xác thực rất hung hiểm, nhưng sau đó trừ buồn ngủ ra thì không còn cảm giác khó chịu gì nữa rồi, xem ra lần sau gặp mặt hắn phải hỏi hắn một chút.
Cẩm Tú vẫn ngồi canh giữ trước giường Chu Quân Uyển vừa may vá, nghe được tiếng duỗi người thoải mái của nàng, vội để dụng cụ may vá xuống, đứng dậy cười nói: “Chu nhị thiếu phu nhân, ngài đã tỉnh dậy rồi hả? Hôm nay ngài có thấy khoẻ hơn chút nào hay không? Nô tỳ sai người lấy nước ấm tới cho người rửa mặt chải đầu!”
Trải qua sự ôn nhu tối qua của Chu Quân Uyển, hôm nay Cẩm Tú lại càng tận tâm hơn với Chu Quân Uyển.
Chu Quân Uyển gật đầu một cái: “Đúng vậy, cảm thấy thoải mái hơn hôm qua rất nhiều, ngươi sai người mau chóng đưa nước ấm tới cho ta rửa mặt chải đầu, sau đó ta muốn ra ngoài ngồi một chút, phơi nắng.” Nàng muốn xem đám hoa cỏ kia của nàng một chút, mấy ngày nay nàng không thể nào chăm sóc chúng được, cũng không biết đám cây đó lớn đến đâu rồi?
“Dạ, Chu nhị thiếu phu nhân.” Cẩm Tú vội khom người đáp, lập tức ra bên ngoài phòng phân phó người đi lấy nước ấm.
Vì không thấy Văn mụ mụ trong phòng nên sau khi Cẩm Tú quay trở lại, Chu Quân Uyển lập tức hỏi: “Tại sao lại không thấy Văn mụ mụ đâu?”
Cẩm Tú cười nói: “Sáng sớm nay nô tỳ thấy tinh thần uể oải của Văn mụ mụ, vì vậy đã khuyên lão nhân gia nàng mau chóng trở về phòng của mình mà nghỉ ngơi, mặc dù nô tỳ kém cỏi, chỉ hầu hạ những sinh hoạt hàng ngày của Chu nhị thiếu phu nhân cũng không phải là vấn đề lớn.”
Chu Quân Uyển lập tức nở nụ cười đứng lên: “Ngươi mà kém cỏi? Nếu như vậy thì những người khác ngay cả hai từ ‘kém cỏi’ cũng không gánh nổi rồi.”
Lúc này, đám người Vân Cẩm, Bán Hạ cùng Kim Linh d/ien/d/le/quy/don đang đứng dưới mái hiên nghe được Chu Quân Uyển tỉnh lại, cũng đều lập tức tiến vào, nghe được những lời này của Chu Quân Uyển cùng Cẩm Tú, đều vội vàng cười ngọt ngào nói: “Chu nhị thiếu phu nhân nói đúng lắm, nếu như Cẩm Tú tỷ tỷ còn kém cỏi, vậy thì mấy người chúng ta đây ngay cả hai chữ ‘kém cỏi’ cũng không gánh nổi rồi.” nhạn
Vì vậy Vân Cẩm vừa nhìn Chu Quân Uyển vừa cười ngọt ngào nói: “ Hôm nay nô tỳ thấy tinh thần của Chu nhị thiếu phu nhân tốt hơn, như vậy thân thể cũng đã khoẻ hơn nhiều? Như vậy nô tỳ đã có thể yên tâm.” Nói xong, niệm Phật không dứt.
Đám người Bán Hạ Kim Linh cũng đều không chịu yếu thế, cũng cười ngọt ngào: “Tụi nô tỳ cũng có thể yên tâm, chỉ mong sao từ nay về sau Chu nhị thiếu phu nhân người đã qua những ngày khổ đến những ngày sung sướng, phúc thọ dài dài!”
Chu Quân Uyển thật sự không thể chịu được khi nhìn thấy đám người này làm bộ làm tịch, lấy cớ muốn an tĩnh một lát, cuối cùng cũng đuổi bọn họ đi được, lúc này mới vén rèm bước xuống giường lập tức nhìn thấy Cẩm Tú bưng nước ấm trở lại, lại cố ý chọn một bộ y phục cổ cao mặc vào, đợi sau khi ăn xong điểm tâm, được Cẩm Tú đỡ tay bước từng bước ra sân.
Là tiểu viện sát Thiên viện, cho nên tiểu viện của Chu Quân Uyển không có nhiều gian phòng lắm, gồm có ba gian chính phòng, hai bên là sương phòng cùng mái hiên, nhưng ngược lại viện coi như là lớn.
Những giống hoa bảo bối của Chu Quân Uyển được trồng hai bên bãi đất trống trái phải của viện, cũng may trong thời gian này mưa nhiều, khí hậu cũng thích hợp, coi như nàng không có thời gian chăm sóc thì đám hoa cỏ này cũng có dáng vẻ tươi tốt cành lá xanh um, nhìn thật vui mắt.
Dạ lai hương, đỗ quyên, liễu diệp đào, hoa gạo, mã đậu linh, cây trạng nguyên, ngu mỹ nhân…..Tay Chu Quân Uyển theo thứ tự mơn d/d/l/qu/ydon trớn đám hoa cỏ này, nhẹ nhàng thâm tình như đang vuốt ve người yêu. Theo ý của nàng, đám hoa cỏ này còn đáng yêu gấp ngàn lần so với ‘người yêu’ của nàng, quan trọng gấp ngàn lần, đám hoa cỏ này là đạo cụ trọng yếu không thể thiếu trong đại kế báo thù của nàng, đương nhiên nàng coi trọng chúng nó còn hơn Văn mụ mụ cùng Cẩm Tú trong phủ hay bất luận kẻ nào bên ngoài!
“Chu nhị thiếu phu nhân, Ba Tiêu lại đến rồi!”
Chu Quân Uyển đang thâm tình vuốt ve một bụi cây mã đậu linh cao xấp xỉ nàng thì Cẩm Tú đứng sau lưng chợt nhỏ giọng nói.
Nàng vội ngẩng đầu nhìn, đúng là thấy một nữ tử một thân y phục nhũ đỏ áo khoác bạc, Ba Tiêu một gương mặt tươi cười bước vào cửa, Chu Quân Uyển lập tức bám lấy Cẩm Tú, dựa hẳn người vào, nhỏ giọng nói: “Ngươi nói là thấy ta nằm trên giường đã mấy ngày nay rồi, tinh thần của ta càng ngày càng kém, cho nên cố gắng khuyên ta ra ngoài đi dạo trong sân một chút.”
Cẩm Tú hiểu ý, vội nhỏ giọng đáp ứng, đợi Ba Tiêu đến gần, lập tức cười nói: “Sao hôm nay Ba Tiêu tỷ tỷ lại có thời gian rãnh rỗi tới nơi này của chúng ta đi dạo vậy?”
Ba Tiêu vội vàng cười kiến lễ với Chu Quân Uyển, vừa ân cần hỏi han: “Hôm nay Chu nhị thiếu phu nhân có đỡ hơn chút nào nhạn không? Cũng mấy hôm rồi nô tỳ cũng không có thời gian rãnh cho nên không thể tới thỉnh an ngài, cũng may hôm nay nô tỳ thấy tinh thần của ngài cũng tốt rồi, có thể thấy được là khoẻ lại rất nhiều, cuối cùng thì nô tỳ cũng có thể yên tâm rồi.”
Chu Quân Uyển nghe vậy, chỉ yếu ớt mà cười cười, cũng không trả lời, Cẩm Tú lập tức dựa theo phân phó lúc nãy của Chu Quân Uyển mà giải thích: “Tỷ tỷ cũng không biết đâu, Chu nhị thiếu phu nhân của chúng ta nằm mấy ngày liền trên giường, thấy tinh thần ngài càng lúc càng kém, ta thấy không tốt, tốt xấu gì cũng cố gắng khuyên Chu nhị thiếu phu nhân ra ngoài sân phơi nắng một chút, lúc này mới thấy khí sắc tốt hơn một chút đấy. Đúng rồi, tỷ tỷ tới đây, chắc là được phu nhân phân phó chuyện gì?”
Ba Tiêu cười nói: “Ngươi thật ra rất thông minh, ta tới đây đúng thật là có chuyện. Thật ra trước đây Nhị thiếu gia đã từng rất thích ăn điểm tâm của Chu nhị thiếu phu nhân làm, mà thời gian này Nhị thiếu gia bận nhiều việc, không thể tới viện, ba đêm thì cũng có hai đêm là nghỉ ngơi bên ngoài thư phòng, phu nhân lo Nhị thiếu gia ở bên ngoài thư phòng muốn trà không có trà, muốn dùng điểm tâm lại không có điểm tâm, sợ rằng Nhị thiếu gia đói bụng, lúc này mới đặc biệt sai ta đến đây hỏi Chu nhị thiếu phu nhân có thể cho chúng ta cách làm những điểm tâm kia hay không? Nếu có thì có thể chỉ cho phòng bếp bên ngoài, nếu Nhị thiếu gia muốn ăn thì có thể làm một ít.”
Đúng là trong điểm tâm của Tề Thiếu Du nàng có cho thêm hoa gạo, Tề Thiếu Du hắn ta chỉ là ‘thích ăn’ thôi sao, căn bản nhạn là hắn ta đã lên cơn nghiện….Chu Quân Uyển âm thầm cười lạnh, cầm phương thuốc đi thì có lợi ích gì, Tề Thiếu Du chỉ biết ăn điểm tâm do nàng làm!
Bởi vì thân thể còn mệt nên Chu Quân Uyển không còn hơi sức, nói: “Hầu hạ sinh hoạt hàng ngày của Nhị gia đó là bổn phận của ta, mà thân thể ta lại không có một chút nào khá hơn, lại còn làm phiền lão nhân gia nàng tự mình tới hỏi, xin tỷ tỷ trở về bẩm báo với phu nhân, nói với người đợi thân thể ta khá hơn rồi, chắc chắn sẽ dập đầu bồi tội với lão nhân gia nàng.”