Người vây xem đều sững sờ, dồn dập đưa mắt nhìn Lý Thanh Ca.
Sắc mặt Lý Thanh Ca bất động, đôi mắt đen óng nhìn Lý Bích Như chằm chằm không chớp.
Nàng ta rất gầy, đến mức có chút đơn bạc, gương mặt nhỏ bằng bàn tay trắng xám, bộ dáng khóc lóc dịu dàng, thấy mà thương.
Chính là như vậy, kiếp trước, nàng ta dùng dáng vẻ đáng yêu này mê hoặc mình, mê hoặc mọi người.
Trong giây lát, trong đầu đột nhiên thông suốt.
Kiếp trước, mình mua nàng ta làm nha hoàn, cho nàng ta theo vào Cao phủ, sau đó lại ẩn nhẫn từng bước một lướt qua mình, trở thành thiếp của Cao Dật Đình.
Như vậy, nếu kiếp này nàng không mua nàng ta, thì nàng ta sẽ thế nào?
“Tiểu thư, xin ngài mua ta đi.” Thấy Lý Thanh Ca mặt không cảm xúc nhìn mình, Lý Bích Như không nhịn được mà có chút bồn chồn trong lòng, nàng đã nhìn lầm rồi sao? Tiểu cô nương mảnh mai như vậy không phải là người đơn thuần thiện lương nhất sao? Nhưng vì sao, nàng lại nhìn thấy trong ánh mắt của nàng ta có căm ghét và… mưu tính?
Theo bản năng, Lý Bích Như run lên, tựa hồ muốn lùi bước, đột nhiên vào lúc này, bàn tay của Lý Thanh Ca nhấc lên, nâng cằm nàng, nhìn bộ dáng nước mắt như mưa của nàng, bĩu môi cười gằn: “Bộ dáng cũng không tệ, chỉ là hơi hồ mị một chút, thân thể cũng mảnh mai, không biết có thể làm được gì. Ngươi nói, ngươi như vậy ta mua về để làm gì?”
Mọi người ngẩn ra, Lý Bích Như cũng thế.
“Ta…ta biết giặt đồ nấu cơm quét nhà, còn biết thêu…”
“Thật sao?” Lý Thanh Ca cong môi quái dị: “Biết cũng không ít, nếu như vậy sao lại lưu lạc đến mức bán thân chôn cha?”
Lý Bích Như lại sững sờ, còn những người đứng chung quanh lại bắt đầu suy đoán, nói là nàng một cô gái yếu đuối, đi vào bước đường cùng mới phải ra hạ sách này.
Gương mặt của Lý Bích Như vừa trắng vừa xanh, nhưng cũng theo lời người khác nói, run rẩy trả lời: “Tiểu nữ nguyên quán Thanh Châu, lần này theo phụ thân lên kinh, vốn định nhờ vả thân thích, đi tới đây mới biết thân thích đã dọn đi từ một năm trước. Cha con ta không quen biết ai, lộ phí đã dùng hết, không ngờ phụ thân mang bệnh trong người, lần này bị đả kích, cho đến lúc không chịu được nữa, đêm qua đã mất trong khách điếm, hu hu…”
Nói xong, Lý Bích Như lại không nhịn được mà nức nở.
Lý Thanh Ca không nói một lời, chỉ nghe nàng nói, người chung qunah đều nói là đáng thương.
Lý Bích Như lau nước mắt, lại nói tiếp: “Phụ thân nuôi ta lớn khôn, tiểu nữ không có gì báo đáp, không muốn người phải phơi thây nơi hoang dã, cho nên, không còn cách nào khác, mới phải bán thân chôn cha. Xin tiểu thư, mua ta đi.”
“Đúng là đáng thương.” Lý Thanh Ca nghe xong không kềm được mà lắc đầu thở dài, thân người xoay một cái, tiến đến bên cạnh Lý Bích Như, vẻ mặt như thường, giữa trán lại lóe qua hàn ý: “Ta sẽ không mua ngươi.”
Thân thể Lý Bích Như cứng đờ, liền nghe bên tai có một âm thanh nhỏ như tiếng đọc thần chú truyền đến.
"Bởi vì ngươi thấp hèn!"