Đại thái thái bình tĩnh nhìn con gái, trong đầu lại nhớ đến hình dáng nho nhỏ của Lý Thanh Ca, dáng người luôn ưỡn lên thẳng tắp, làm cho bà cũng tự nhiên thấy ghét.
“Hừ”, Đại thái thái cười lạnh “Chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu thôi.” Cả Hách Liên Ngọc bà cũng có thể gài bẫy, còn sợ con gái nàng ta sao?
“Nương, người phải làm chủ cho con, ả là một thôn cô, dựa vào đâu mà xem thường con, dựa vào đâu mà bất kính với người?” Cao Vân Dao thừa cơ hội mà nói.
Đại thái thái nhìn con gái, mềm nhẹ xoa xoa khóe mắt đọng nước của nàng, nhìn hai gò má của nàng sưng đỏ, cũng thầm hối hận mình đã nặng tay, dù sao cũng là khối thịt từ trên người mình cắt ra, đánh vào người nó thì đau trong tim mình.
“Dao Nhi.” Đại thái thái sâu sắc thở dài, tha thiết nói: “Chuyện của nha đầu Lý gia tạm thời bỏ qua, nếu con muốn trút giận thì phải nghe lời mẫu thân.”
Tâm tư Cao Vân Dao xoay chuyển, nghe ra tâm ý trong lời nói Đại thái thái vội vàng gật đầu: “Nương, có khi nào con không nghe lời người đâu?”
“Nghe lời?” Đại thái thái hừ lạnh một tiếng, chỉ vào đống bừa bộn khắp nơi: “Vậy bình hoa này làm sao bị vỡ?”
Sắc mặt Cao Vân Dao trắng nhợt, lúc này mới biết mình nhất thời nóng giận cũng mặc kệ là món đồ gì, chỉ cần tiện tay cầm được là đập vỡ.
“Nương, con sai rồi, con xin hứa, sau này tuyệt không vô cớ nổi nóng, đập đồ lung tung nữa.”
“Hừ, câu này nương đã nghe bao nhiêu lần rồi, cũng đếm không hết.” Đại thái thái liếc nàng một cái.
Cao Vân Dao thừa cơ lại nhào vào lòng Đại thái thái: “Thật mà, con đảm bảo đây là lần cuối cùng, nương…”
“Được.” Đại thái thái gật đầu, kéo tay nàng lên.
Cao Vân Dao đứng dậy, lập tức lộ vẻ hưng phấn: “Nương, người định làm sao trừng trị nha đầu chết tiệt kia?”
“Con…” Sắc mặt Đại thái thái lập tức trầm xuống, nhưng nhìn gương mặt sưng đỏ của con gái mình thì lại không tức giận được. Hừ, chuyện hôm nay đừng tưởng rằng bà không nhìn ra, rõ ràng là nha đầu Lý Thanh Ca lùi một bước để tiến hai bước, từng bước một ép Cao Vân Dao lùi đến đường cùng, mà trong tình huống đó thì bà không thể không giáo huấn con gái mình.
“Thôi, nếu con không thích tiểu tiện nhân đó thì nương sẽ diệt trừ nó là được, nhưng điều kiện là từ nay về sau con phải an phận.” Đại thái thái nói.
“Uhm.” Cao Vân Dao lập tức ngồi xuống bên cạnh Đại thái thái, “Nương nói cái gì con cũng nghe hết, vậy thì, nương định đuổi tiểu tiện nhân đó đi sao?”
“Đi?” Đại thái thái hừ lạnh một tiếng, thật vất vả gạt được nó đến đây, làm sao dễ dàng cho nó đi được?
Tuy rằng Hách Liên Ngọc không còn, nhưng nữ nhi của nàng ta giống hệt nàng ta, làm cho bà vừa nhìn đã thấy chướng mắt, làm sao bà có thể để cho nó đi dễ dàng như vậy?
Đi, rời khỏi Cao gia, vậy thì quá lợi cho tiểu tiện nhân rồi.
“Chuyện này con đừng lo.” Đại thái thái nói “Con chỉ cần nhớ từ nay về sau con phải thu bót tính xấu của mình, tốt nhất phải học theo Hà biểu tỷ của con, mùng hai tháng sau đại ca con sẽ tròn mười tám, đến lúc đó Tam điện hạ và Thất điện hạ đều tới, phải làm gì thì không cần nương dạy chứ?”