"Tại sao một người như cô có thể ở bên cạnh anh tôi?"
Nam Yên Vũ nói, không hề che giấu sự khinh bỉ cùng đố kỵ.
Cô ta thừa biết Nam Huyền Dạ là một người đàn ông quyến rũ đến nhường nào, chỉ cần là phụ nữ gặp anh một lần, đều sẽ yêu anh ngàn lần.
Một cái nhếch môi của anh thôi cũng đủ khiến bọn họ điêu đứng.
Có điều trong chuyện này, cô ta không thể ngờ được rằng Nam Huyền Dạ lại là người theo đuổi Thời Ninh.
Là ngọn lửa chạy theo con thiêu thân.
Ở con gái bao giờ cũng có thứ gọi là giác quan thứ sáu nhạy bén, nhận biết mọi chuyện.
Đặc biệt ở Thời Ninh còn nhạy bén hơn.
"Sai rồi.
Tôi không ở bên cạnh Dạ."
Thời Ninh đáp bằng giọng nhẹ nhàng.
Nam Yên Vũ cau mày không hiểu lời cô nói.
"Là anh ấy ở bên cạnh tôi."
Một lời nói ra đã làm toàn bộ mọi người phải sửng sốt.
Quá tự tin, quá thẳng thắn.
Nam Yên Vũ nghe xong cười khẩy một cái, đúng là hài hước thật mà...
"Có vẻ như cô vẫn chưa hiểu hết về anh ấy nhỉ? Anh ấy không phải con người dễ dàng điều khiển đâu, có lẽ chỉ là nhất thời hứng thú, chơi chán thì đá cô đi thôi."
Nam Yên Vũ giống như vô cùng tự tin với điều mình nói ra, Thời Ninh chỉ mỉm cười yên lặng, tựa như không hề bận tâm đến lời nói công kích của Nam Yên Vũ.
Cô ta nhìn thấy phản ứng như thế thì càng tức giận hơn
"Cô...liệu hồn mà biến khỏi đây đi, bằng không tôi sẽ làm cô biến mất mãi mãi đấy..."
Đáy mắt Nam Yên Vũ không che giấu sự độc ác.
Thời Ninh đã cảm thấy hơi nghi ngờ từ nãy, bây giờ thì cô đã chắc chắn với suy nghĩ của mình rồi.
"Tôi sẽ không đi đâu cả."
Cô nhìn thẳng vào mắt của cô ta, đáp.
"Mày!"
Nam Yên Vũ giơ tay lên định tát cho cô một cái, dạy dỗ cho cô một bài học.
Phát ngôn ngông cuồng của cô đã chọc giận cô ta, Túc Lăng Hạ lúc này bỗng đặt "cạch" cái tách xuống mặt bàn, đồng thời lên tiếng
"Từ lúc nào mà ở Nam gia đã có một người lộng ngôn như vậy?"
Ánh mắt bà sắc lạnh nhìn Thời Ninh, mang vẻ nguy hiểm bội phần so với Nam Yên Vũ.
Cô ta cũng không chần chừ nhân cơ hội tát mạnh một cái vào mặt cô, tiếng "chát!" đanh giòn vang lên, quản gia Ngô cũng không kịp ngăn lại.
Thời Ninh ngay lập tức cảm nhận được cơn đau rát ở trên má, mặt cô lệch hẳn sang một bên, trên gò má mịn màng đã in hằn năm dấu ngón tay đỏ rực, thậm chí móng tay của Nam Yên Vũ sắc bén còn cứa rách cả da cô.
Cô ta nhếch miệng cười hả hê
"Đã biết điều rồi chứ? Còn dám ở đây ăn nói bậy bạ nữa không?"
Túc Lăng Hạ ở một bên không ngăn cản, thong thả nhấp một ngụm trà nữa.
Thời Ninh ôm má mình, máu dính ra cả bàn tay cô.
Nhưng nụ cười của Nam Yên Vũ đã tắt ngấm ngay sau đó.
"Chát!"
Cô ra tay đánh lại không kém, thậm chí là còn hơn thế.
Nam Yên Vũ lảo đảo suýt ngã, cô ta còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra, Túc Lăng Hạ cũng phải mở to mắt ngạc nhiên.
"Đến Nam Huyền Dạ tôi còn dám đánh, một cái tát này đã là gì?"
Thời Ninh dõng dạc nói.
Đúng lúc này Nam Huyền Dạ về tới nơi, đi đến cửa đã nghe thấy giọng nói hùng hồn của tâm can bảo bối, sững người lại ba giây rồi bật cười.
"Nói hay lắm."
Anh đi vào, cất tiếng khen ngợi cô.
Thì ra lúc nãy quản gia Ngô đã ra hiệu cho thuộc hạ bí mật gọi anh về, vừa nhận được tin một cái, anh đã bỏ ngang cuộc họp, lập tức trở về xem cô thế nào.
Anh cứ ngỡ bảo bối của anh sẽ bị bắt nạt cơ đấy, thế mà tình huống lại thành ngược lại.
Thời Ninh sửng sốt khi nhìn thấy anh, còn Nam Yên Vũ trông thấy anh thì rơi nước mắt rưng rức gọi
"Anh!"
Nam Huyền Dạ ngược lại coi cô ta là người vô hình, cứ thế đi lướt qua tới trước mặt cô mới dừng lại, dịu dàng hỏi cô
"Đau không?"
Thời Ninh đang định trả lời là không sao những bắt gặp ánh mắt như muốn phanh thây cô ra ngay lập tức kia của Nam Yên Vũ, cô lại giả vờ nũng nịu nói với anh.
||||| Truyện đề cử: Chàng Rể Quyền Thế |||||
"Đau lắm..."
Nam Yên Vũ tức nổ đom đóm mắt, cô ta còn bị đánh đau hơn thì sao?! Tại sao anh lại không quan tâm gì đến cô ta mà lại để ý loại người như Thời Ninh?!
Nam Huyền Dạ lập tức ra lệnh cho thuộc hạ mang thuốc bôi đến, Nam Yên Vũ tức quá mà không làm được gì bèn đưa mắt sang cầu cứu Túc Lăng Hạ.
"Huyền Dạ."
Bà ta cất tiếng, giọng nói nhẹ mà có uy.
Anh cười với cô một cái rồi bảo cô lên lầu trước, Thời Ninh hiểu ý tránh đi, Nam Yên Vũ thì đâu để cô yên, định xông tới túm tóc cô lại đánh cho một trận.
"Yên Vũ."
Nam Huyền Dạ ngăn hành động của cô ta lại, anh chỉ liếc bằng một ánh mắt mà cô ta đã nổi da gà, Nam Huyền Dạ trước giờ chưa từng nhìn cô như thế, chỉ tại vì con ả trước mặt kia mà anh mặc kệ cô...còn bênh vực cô ta.
"Anh, chẳng lẽ anh coi em không bằng cô ta?"
"Đúng vậy."
Nam Huyền Dạ không chần chừ trả lời.
"Ha..."
Nam Yên Vũ bỗng bật cười, nụ cười chua chát đáng sợ.
Túc Lăng Hạ lúc này không ngồi nữa mà đứng dậy, kéo Nam Yên Vũ sang một bên, lạnh giọng nói với anh
"Sự đối xử của con dành cho ta và em gái ngày hôm nay, chỉ để bênh vực một người ngoài.
Ta sẽ nhớ rõ chuyện xảy ra hôm nay."
.