"Bảo bối!"
Nam Huyền Dạ hoảng hốt ôm lấy cô chạy nhanh ra xe, cả người cô nóng bừng bám chặt lấy anh.
Mi tâm cau chặt lại...
Anh trực tiếp ôm cô ngồi ở ghế lái, hơi thở cô nóng rẫy, mặt áp lên lồng ngực anh.
Kí ức cùng cơn đau vẫn đang hành hạ cô, chiếc xe lại phóng với vận tốc như gió đến khách sạn gần nhất.
"Bảo bối...bảo bối..."
Cả quãng đường anh lo lắng gọi cô, tiếng gọi đầy yêu thương mà sao lọt vào tai cô lại thật đau đớn.
Nam Huyền Dạ thấy nước mắt của cô chảy ra thì lại càng đau lòng hơn.
"Bảo bối, anh xin lỗi."
Thời Ninh không còn sức để phản kháng, thuốc làm cô thấm mệt, cộng thêm với cú sốc ban nãy nên hiện tại tâm trạng cô đang rất bất ổn.
Chỉ có cơ thể đang phản ứng mà hướng về phía anh, Nam Huyền Dạ cũng cảm nhận được bàn tay cô đang không tự chủ được mà luồn vào trong áo mình.
Anh cắn chặt răng nhấn ga nhanh hơn rồi đỗ xịch lại trước một khách sạn.
Nam Huyền Dạ bế cô vào rồi ném chìa khóa xe cùng ví tiền lên quầy, dưới ánh mắt đáng sợ của anh cô gái lễ tân nhanh chóng run rẩy đưa thẻ phòng ra.
Anh mở cửa phòng rồi đặt cô xuống giường, chưa kịp bật đèn thì Thời Ninh đã vòng tay qua cổ anh ôm lấy, áp đôi môi nóng bỏng của mình lên môi anh, chủ động đưa lưỡi vào.
Anh chưa kịp phản ứng thì tay nhỏ của cô lại tiếp tục sờ soạng khắp người anh, lần mò đến cúc áo sơ mi muốn cởi nó ra.
Dưới sự kích thích này thì làm sao mà anh chịu nổi, biết là tác dụng do thuốc nên cô mới làm thế nhưng hiện tại anh đang lo lắng cho cô nhiều hơn là dục vọng bên trong.
"Bảo bối...
khoan đã..."
Lần đầu tiên Nam Huyền Dạ lại chối từ cô, còn cô lại sán đến.
Thời Ninh không nghe đẩy anh xuống giường, trực tiếp ngồi lên đùi anh, chỗ bí ẩn tiếp xúc với nơi dục vọng của đàn ông.
Còn ở trên tiếp tục dùng đôi môi ngọt ngào quấn lấy môi lưỡi anh.
Lí trí Nam Huyền Dạ lúc này bắt đầu không chống đỡ được rồi, từ thế bị động chuyển sang chủ động đè lại cô xuống.
Đôi tay sờ khắp cơ thể cô làm xoa dịu đi cơn dục vọng, bàn tay anh thành thạo cởi lớp váy vướng víu ở trên người cô lẫn trên người mình xuống, thân thể Thời Ninh trắng hồng lộ ra trước mắt anh, mềm mại ngọt ngào.
"Bảo bối..."
Yết hầu anh chuyển động lên xuống, ánh mắt cô mờ mịt nhìn anh, đôi môi hồng ngọt ngào khẽ hé mở như mời chào, mỗi khi anh hôn đến đâu là cô lại thốt lên từng tiếng rên rỉ nũng nịu, lọt vào tai làm xương cốt anh cũng phải mềm nhũn.
Nam Huyền Dạ cắn mút nụ hoa trước ngực, xoa bóp nơi đầy đặn, cả tay và lưỡi đều kết hợp khiến khoái cảm trong người cô dâng lên mạnh mẽ, vô thức cong eo lên chạm vào nơi đã sớm vì cô.
Thời Ninh sờ vào nơi đó muốn cởi nó ra, anh nở nụ cười âu yếm hôn lên môi cô
"Bảo bối thực đáng yêu..."
Dục vọng của anh liền bật ra, cô đỏ mặt chạm vào nó, cả người anh bỗng chốc cứng đờ.
Bên dưới của cô cũng đã ướt đẫm, anh sờ sờ lại càng làm cô ham muốn nhiều hơn, còn anh đã như ý cô mà cong người đâm thẳng vào.
"A..."
Thời Ninh kêu lên một tiếng, móng tay bấm chặt vào vai anh, cơn đau dội lên.
Anh ôm chặt lấy cô mà hôn lên đôi môi hồng nhuận xoa dịu đi cơn đau dâng trào.
"Ư..."
Bên trong cô khít chặt khiến anh dễ chịu không kém, thân hình bắt đầu không tự chủ được mà chuyển động dần dần.
Ánh mắt anh tràn đầy dục vọng cùng âu yếm, bàn tay lại đặt lên nơi đầy đặn của cô mà xoa nắn...
Thời Ninh càng rên rỉ nhiều hơn, cơn đau dần được che lấp bởi khoái cảm, cô nhìn người đàn ông trước mặt đang luận động mạnh mẽ, gương mặt quen thuộc trong kí ức và bây giờ đang hòa làm một với cô.
"Bảo bối..."
Nam Huyền Dạ cưng chiều gọi, Thời Ninh vòng tay qua cổ anh ôm lấy anh rồi hôn vào môi anh, đôi chân ở dưới quắp vào hông anh càng khiến anh không kìm được mà nhấp mạnh hơn.
Không biết có phải tác dụng của thuốc không mà cô lại say đắm như vậy.
Trong mắt cô lại hiện lên nỗi buồn khó che giấu.
gặp được anh thì lại nhắm mắt lại hôn anh thật nhiều...
Nam Huyền Dạ không còn đầu óc nào mà suy nghĩ nữa, anh điên cuồng lao vào hôn khắp cơ thể cô, bên dưới từng đợt nhấp mạnh ra vào hết lần này đến lần khác, mỗi lần như thế đều bắn hết vào bên trong cô.
Nhưng bọn họ giống như làm bao nhiêu cũng không đủ, hai thân thể quấn quýt lấy nhau cả đêm, cho đến gần sáng mới ngừng lại.
Anh gầm nhẹ rồi bắn ra một lần nữa, nằm xuống bên cạnh ôm lấy thân thể mềm mại của cô, hít sâu mùi hương trên tóc cô như muốn ghi nhớ mãi.
Trước lúc rơi vào giấc ngủ, Nam Huyền Dạ đã thì thầm lưu luyến bên tai cô rằng
"Anh yêu em..."
Thời Ninh nhắm mắt, cảm nhận hơi thở của anh sâu hơn mới chầm chậm xoay người lại, cô nhìn khắp gương mặt anh rất lâu để ghi nhớ rõ từng đường nét.
Sau cùng mới hôn lên đôi môi của anh
"Em yêu anh..."
Cô lẩm bẩm trong miệng, vị mặn của nước mắt trên môi.
Trước khi ánh mặt trời ló rạng thì trên giường chỉ còn lại một mình bóng hình anh.
Thời Ninh đã nhớ lại tất cả, thế nên cô không thể ở bên cạnh anh được nữa.
Trên tủ đầu giường, chiếc vòng tay kim cương sáng lấp lánh lại lạnh băng không có chủ...
.