Tần Ngạo thấy dáng vẻ thơ thẩn đó của cô, đoán cô lại nhớ về quá khứ.
Nếu anh là người gặp cô trước thì chắc chắn anh sẽ không khiến cô đau lòng.
Nhưng đến bây giờ mà cô vẫn còn chưa quên người đàn ông đó, chứng tỏ cô vẫn còn yêu anh ta.
"Tiểu Đình, hình như mami đang có chuyện buồn đó, hai cha con mình cùng làm mami vui nhé?"
"Làm thế nào ạ?"
Thời Kính Đình hí hửng chờ mong.
Bóng dáng một lớn một bé thì thầm vào tai nhau, còn Thời Ninh đã cùng với cả người hầu mang đồ đạc lên phòng.
Trong vali là quần áo và đồ đạc của cô và Tiểu Đình, cô hầu gái nói rằng cứ để cô ta sắp xếp nhưng cô lại nói không cần, đứng tần ngần một lúc mới chịu rời đi.
Cô không muốn bọn họ phục vụ mình như một thiếu phu nhân thật sự, đằng nào thì mối quan hệ giữa cô và Tần Ngạo chỉ là giả mà thôi.
Bởi vì ở Pháp cần phải làm giấy khai sinh cho Tiểu Đình, không còn cách nào khác nên cô mới nhờ anh đứng ra kí tên thay cho ba của đứa bé.
Thế mà thấm thoát đã hai năm trôi qua rồi, Tiểu Đình cứ thế gọi Tần Ngạo là ba mà không hề biết anh không phải là ba ruột của nó.
Mà cô cũng định đợi một thời gian nữa sẽ nói ra, không thể cứ mãi làm phiền Tần Ngạo như vậy.
"Mami ơi!"
Thời Ninh đang sắp xếp quần áo vào trong tủ thì Tiểu Đình lon ton chạy vào.
Cô ôm lấy con "Sao thế?"
"Baba nói rằng muốn đưa con và mami đi chơi."
Cô nghĩ anh đưa thằng bé đi ăn kem rồi.
"Con với baba đi đi, mami phải sắp xếp đồ đạc."
"Không được." Tiểu Đình kéo tay cô "Con muốn cả mami và baba cùng đi với con cơ."
Hiếm khi thấy Thời Kính Đình cố chấp thế, Thời Ninh lại mềm lòng thương con, đã một thời gian từ khi Tần Ngạo sang Mỹ mở chi nhánh công ty mới thằng bé không được gặp anh, có lẽ là con trai cô đã rất buồn.
"Được rồi."
Nghe thấy cô nói, lúc này Tần Ngạo đứng bên ngoài cửa mới mỉm cười.
Cả ba người lên chiếc xe ô tô đến khu vui chơi, vừa vào trong khu vui chơi thì Tiểu Đình đã thích thú nhảy khỏi lòng cô chạy lon ton.
"Thằng bé này..."
Tần Ngạo ở một bên lại cười rất vui, anh bế Tiểu Đình đặt lên vai rồi cùng nhau mua vé vào chơi.
Thời Ninh đứng ở bên ngoài nhìn hai người bọn họ, bỗng nhiên nhìn Tần Ngạo lại nhớ đến Nam Huyền Dạ.
Nếu như...người ở bên cạnh con trai cô là anh thì sao?
"Mami ơi!"
Tiểu Đình gọi cô, Thời Ninh trấn tĩnh lại cảm xúc rồi vẫy vẫy tay với con trai.
Chơi một lát mấy trò chơi liền, Tiểu Đình lại đòi ăn kem, lúc nhìn thấy con gấu bông to bằng cả một người đang đứng phát tờ rơi, cậu bé thích thú chỉ trỏ.
"Mami ơi, con cũng muốn có con gấu to như thế."
"Về baba sẽ mua cho con nhé."
Tần Ngạo lập tức đáp ứng cậu bé.
Tiểu Đình vui vẻ, ngày hôm nay thật là một ngày vui nhất với cậu.
Còn Thời Ninh mỉm cười đứng chờ hai cha con mua kem xong.
Đang nắm lấy áo của Tần Ngạo.
bỗng nhiên cậu bé nhìn thấy một chú mèo béo múp đáng yêu, thích quá bèn chạy theo nó.
Tần Ngạo nhận kem từ tay người bán hàng xong, cúi xuống đã không thấy Tiểu Đình đâu.
"Tiểu Đình!"
Anh hoảng hốt gọi lớn thu hút sự chú ý của Thời Ninh đang cúi đầu buộc lại dây giày.
"Sao thế?".
Truyện Teen Hay
Cô vội vã chạy đến.
"Không thấy Tiểu Đình đâu nữa, ban nãy rõ ràng nó còn nắm lấy áo anh."
"Không thể nào..."
Thời Ninh hoảng sợ, Tần Ngạo vội nói
"Chúng ta chia nhau ra tìm."
Cô gật đầu, sau đó chạy đi tìm Tiểu Đình, con trai của cô...rõ ràng cô mới chỉ cúi xuống buộc dây giày, ngẩng lên thì đã không nhìn thấy nó nữa...
Nếu thằng bé mà xảy ra chuyện gì, chắc cô sẽ không sống nổi mất!
"Tiểu Đình!"
"Tiểu Đình! Con ở đâu?!"
Tiếng gọi của Thời Ninh dù lớn cỡ nào thì dường như cũng tan biến vào dòng người ồn ào đông đúc.
Còn ở đây con mèo chạy đến cạnh chiếc xe ô tô đen thì dừng lại.
Thời Kính Đình len lén định vồ lấy nó nhưng không thành công, lại va trúng phải chân một người đàn ông, còn con mèo bị kinh động liền chạy đi.
Nam Huyền Dạ vừa mở cửa bước xuống xe thì đã bị một vật nhỏ ôm lấy, anh hơi cau mày.
Hoắc Lãnh một bên định nhấc thằng bé này ra, lão đại không thích nhất chính là bọn trẻ con ồn ào.
Nhưng chưa kịp nhấc lên thì cậu bé đã tự mình đứng dậy, còn phủi phủi đất cát trên quần áo.
Gương mặt nhỏ xíu ba phần giống cô, bảy phần giống anh ngước lên, vô cùng biết ý nói
"Xin lỗi chú..."
Thời Kính Đình nhìn anh, chỉ cảm thấy người này thật cao lớn giống như cả bầu trời che lên cậu.
Còn Nam Huyền Dạ vừa nhìn thấy mặt của cậu bé thì hơi sững sờ.
Đúng lúc này tiếng súng từ phía sau đột ngột vang lên.
"Đoàng!"
.