Nụ hôn của anh không hề dịu dàng mà cuồng nhiệt ập xuống làn môi cô, tựa như đất đai khô cằn lâu ngày gặp mưa, chỉ có sự ngọt ngào của cô mới có thể tưới mát nó.
Anh si mê đưa lưỡi hòa quyện từng ngóc nghách, cuốn lấy lưỡi cô.
Hơi thở anh vương mùi thuốc lá nhè nhẹ cùng mùi bạc hà, tràn đầy mê hoặc, Thời Ninh bị giữ chặt gáy không còn cách nào trốn tránh, mà hơn nữa là lý trí cô đang dần mờ mịt, bên trong bỗng nhiên không kìm chế được mà phát ra tiếng rên rỉ đáng yêu.
"Ưm...a..."
Ánh mắt Nam Huyền Dạ càng tối lại, hung hăng như một con dã thú thưởng thức con mồi.
Bàn tay anh mang theo hơi nóng hừng hực đi vào bên trong áo cô rồi đặt lên hai trái đào mềm mại, chầm chậm xoa nắn...
"Ư..."
Thời Ninh nắm chặt lấy tay anh cố phản kháng yếu ớt, không được...ở đây còn có bao nhiêu người...
Cô hoảng loạn đánh bồm bộp vào người anh, nhưng cả người Nam Huyền Dạ cứ như một tấm sắt lớn không chút suy chuyển.
Cô mím chặt lại môi không cho anh tiến vào, anh lại dùng tay bóp mạnh miệng cô bắt cô phải mở miệng ra.
Thời Ninh bị đau bèn hơi hé miệng, thế là anh lại thuận lợi đưa lưỡi vào.
"Bịch."
Tiếng thân người ngã xuống ghế sô pha, cô vừa bị anh đẩy xuống nằm lên trên ghế.
Nam Huyền Dạ đè lên người cô, khóa chặt hai tay cô ở trên đầu, ánh mắt lấp lánh ý cười gian xảo.
Thời Ninh nằm bên dưới anh cau mày khó chịu, gò má lại hồng nhuận như đánh phấn, bên cổ là dấu hôn rõ ràng, còn có đôi môi đỏ mọng đang thở hổn hển hơi sưng do nụ hôn cuồng nhiệt của anh ban nãy.
"Buông tôi ra."
Cô đanh giọng, ánh mắt lạnh lùng.
"Không."
Anh đáp lại, trong giọng nói dịu dàng lại xen lẫn ngữ khí nghiêm túc.
Thời Ninh tức giận vùng vẫy, tức thì chạm vào phần thân dưới đang của anh.
Nam Huyền Dạ cũng cười không chút che giấu, càng đè sát cô hơn khiến cho vật nóng bỏng khao khát hướng đến nơi bí ẩn của cô.
"Bảo bối, anh không ngại nếu chúng ta làm ở đây."
Nam Huyền Dạ đưa ngón tay vuốt nhẹ bờ môi căng mọng, nhìn cô chăm chú.
Cô đương nhiên hiểu người đàn ông này đang ám chỉ điều gì, phần dưới cũng cảm nhận được anh đang ham muốn.
Đã thế anh lại còn trước mặt bao nhiêu người, thản nhiên nói ra.
"Anh muốn gì?"
Thời Ninh nhẫn nhịn thỏa hiệp, anh cười cười vui vẻ
"Em biết anh muốn gì?"
Cô không lên tiếng.
"Nếu tôi đồng ý thì anh sẽ để yên cho Tần Ngạo? Và con trai của tôi."
Vừa nhắc đến cái tên Tần Ngạo, đáy mắt Nam Huyền Dạ xẹt qua một tia tức giận rất nhanh.
Anh nhếch môi cười một cái
"Bảo bối, chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, thì anh đều có thể đáp ứng."
Dù sao những chuyện anh muốn làm, cô cũng sẽ không thể nào biết được.
Thủ đoạn thì Nam Huyền Dạ anh không thiếu, chỉ là anh có muốn dùng hay không mà thôi.
Cô nhìn vào sâu trong đôi mắt phượng hít hồn đó, anh không mảy may lộ ra chút gì cả.
Thời Ninh nghĩ đến con trai Tiểu Đình của cô, cắn môi chấp nhận.
"Được."
Ngoài mặt đồng ý nhưng trong lòng cô lại dấy lên suy nghĩ sẽ tìm cách thoát khỏi anh.
Nam Huyền Dạ chỉ cần nhìn đã thấu cô đang suy nghĩ cái gì.
Anh đột nhiên ghé sát khuôn mặt của mình vào bên cạnh tai cô, hơi thở nóng bỏng ái muội cùng giọng nói trầm thấp vang lên
"Bảo bối, anh không muốn sau này phải phá vỡ lời hứa của chúng ta."
Nói xong, còn hôn lên má cô dịu dàng, vậy mà cô chỉ cảm thấy sống lưng lạnh buốt.
Hương thơm ngọt ngào từ trên người cô tỏa ra lại làm anh đặng không kìm lòng, một tay đưa xuống sờ vào trong váy, vuốt ve lên bắp đùi trắng mịn màng.
"Đừng."
Thời Ninh giãy giụa, Nam Huyền Dạ nheo mắt lại rồi hạ giọng xuống nói với cô
"Bảo bối, anh vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện có nên bỏ qua cho tên Tần Ngạo kia không..."
Một lời vừa nói ra đã thành công khiến cô nằm im.
Anh mỉm cười hài lòng rồi hôn lên đôi môi ngọt ngào tỏa hương đầy cám dỗ kia, lát sau liền di chuyển đến cần cổ trắng nõn, sau đó lại ở ngoài khe ngực sâu hút hồn mút mát.
Thời Ninh bỗng nhiên ngoan ngoãn im lặng, cô cảm thấy sợ người đàn ông này.
Anh nhất định phải ép cô đến mức này hay sao?
Nam Huyền Dạ thấy lạ bèn ngẩng đầu lên nhìn, tức thì thấy được cô đang lặng lẽ khóc, nước mắt chảy xuống theo khóe mi.
Trái tim anh gợn lên một nỗi đau khó diễn tả bằng lời, anh làm thế chỉ vì quá yêu cô, muốn cô ở bên cạnh mình mà thôi.
"Bảo bối."
Anh kéo lại váy lên cho cô, sau đó đỡ vô ngồi dậy lên đùi mình.
Đáy lòng Thời Ninh lạnh buốt không thốt ra một câu nào, cô chỉ im lặng mà phản kháng anh.
Nam Huyền Dạ xót xa lau đi giọt nước mắt trên gương mặt xinh đẹp của cô bằng chính đôi môi của mình.
Cảm giác rung động xen lẫn uất ức này bỗng nhiên làm cô cảm thấy thật khó thở.
Anh ôm chặt lấy bảo bối trong lòng, tốt cuộc anh vẫn không thể nhẫn tâm mà ép cô.
Thấy cô khóc anh lại đau lòng, nhưng giọt nước mắt của người phụ nữ anh yêu lại rơi vì anh, đối với anh còn là điều tuyệt vời nhất trên đời.
Nam Huyền Dạ áp trán mình vào trán cô, thanh âm dịu dàng hơn cả thường lệ
"Bảo bối...chấp nhận anh khó đến thế sao?"
.