Nam Huyền Dạ dường như đã nghe quen những lời như thế này, tôi hận anh, tôi muốn giết anh, chết đi, Nam Huyền Dạ...và ánh mắt của bọn họ không khác gì cô, nên khi nghe cô nói anh đã đoán được là cô hận anh tới mức nào, có điều khi nhìn vào mắt cô, trong lòng anh đã không thể lạnh lùng như lúc đó được.
Cảm xúc bên trong giống như là bị kim đâm vào một nhát, sau đó chậm rãi lan ra, chưa bao giờ anh biết rung động hay biết đau, cho đến khi gặp được cô.
"Bảo bối, anh xin lỗi..."
Lời xin lỗi đầu tiên trong cuộc đời là dành cho cô.
Thời Ninh ngược lại nhếch môi cười châm biếm
"Nam Huyền Dạ, anh đã làm tất cả mọi thứ rồi, xin lỗi bây giờ thì có ích gì? Nếu như làm sai đều có thể xin lỗi thì luật lệ để làm gì nữa?"
Vết thương mà anh gây ra là quá lớn, một cú sốc mà cô không thể nào quên được.
Cô nắm chặt góc chăn đến mức bàn tay nổi gân xanh, móng tay c ắm vào lòng bàn tay mà cũng không thấy đau.
Tất cả mọi thứ anh để lại trên người cô, Thời Ninh cảm thấy thật bẩn thỉu.
"Cút."
Cô lạnh lùng nói.
Nam Huyền Dạ nhìn cô không động đậy.
"Tôi nói anh cút!"
Cô hét lên.
Cuối cùng anh cũng thở dài rồi rời đi, bây giờ cô còn đang kích động, nhất định là sẽ không nghe anh giải thích.
Cánh cửa lớn vừa đóng lại, đồng thời lúc đó nước mắt của cô cũng rơi xuống.
Thời Ninh nhìn cơ thể của mình đều tràn đầy vết tích của anh sau cuộc han ái, móng tay đưa lên cào cấu tự làm tổn thương chính mình, nhưng dường như có cào đến rách da chảy máu thì cũng không thể nào xóa đi kí ức về cuộc han ái lúc nãy.
"Tôi hận anh...tôi hận anh..."
Thời Ninh nằm co quắp trên giường, cả người cảm thấy nhục nhã vô cùng.
Ôn Hạo...cô phải giải thích như thế nào đây? Đó là người đàn ông mà cô yêu, anh hoàn toàn khác với kẻ tàn bạo như Nam Huyền Dạ.
"Lão đại, dạo này ở Tam giác Vàng đang có một bang phái nổi lên muốn chiếm địa bàn của chúng ta."
Hoắc Lãnh báo cáo cho anh biết.
Nam Huyền Dạ ngồi trên xe ô tô, trong tay là một đồng xu đã cũ, Hoắc Lãnh mấy lần nhìn thấy anh cầm đồng xu đó nhưng không dám hỏi.
Lúc này anh đột nhiên lên tiếng
"Hoắc Lãnh, chú nghĩ rằng đồng xu này mặt nào là mặt phải, mặt nào là mặt trái?"
"Thuộc hạ...cũng không rõ."
Hoắc Lãnh trả lời.
Giọng nói của Nam Huyền Dạ lại một lần nữa cất lên, không nặng không nhẹ, không nghe ra hàm ý gì
"Nếu chú cho mặt nào là mặt phải thì nó sẽ là mặt phải, mặt nào là mặt trái thì nó sẽ là mặt trái."
"Vâng."
"Trên đời này vốn dĩ không có cái gì đúng hoàn toàn, luật lệ là do con người tạo ra mà thôi.
Đối với Thời Ninh thì việc tôi làm với cô ấy là sai trái, còn đối với tôi thì nó lại không phải."
Hoắc Lãnh im lặng không nói gì.
"Chỉ cần có được bảo bối, thì tôi có thể làm bất cứ điều gì."
Nam Huyền Dạ búng tay một cái, đồng xu liền bay ra ngoài cửa xe ô tô rồi rơi xuống mặt đất.
Chiếc xe màu đen lao vun vút như hòa cùng làm một với đêm đen tĩnh mịch, còn cô giống như một nàng công chúa bị nhốt trong tòa lâu đài nguy nga tráng lệ vì quá mệt mỏi nên ngủ thiếp đi, bên khóe mi còn đọng lại giọt lệ trên gương mặt yêu kiều...
Thời Ninh nhớ lại chuyện cũ mà cứ ngỡ đã từ rất lâu rồi.
Phải rồi, kể từ khi ở trong ngôi biệt thự này thì mỗi ngày trôi qua đối với cô đều dài dằng dặc, không còn phân biệt ngày hay đêm, Nam Huyền Dạ cứ vài ngày lại trở về rồi ở lại đây mấy hôm, sau đó thì lại rời đi.
Tính tình Thời Ninh trước giờ hoạt bát, từ trước đến giờ đâu chịu ngồi im một chỗ, vậy mà từ khi bị nhốt vào đây cô bỗng thay đổi hẳn, trầm tĩnh, ít nói hơn.
Nằm mãi chẳng ngủ được nữa, thế là cô lại ngồi dậy, tầm mắt chạm phải chiếc vòng tay mà anh để lại trên tủ đầu giường, ngập ngừng một chút Thời Ninh cầm lấy nó lên.
Chiếc vòng tay nhỏ nhắn được làm tinh xảo hoàn toàn bằng kim cương, chỉ có duy nhất một ngôi sao nhỏ sáng lấp lánh tuyệt đẹp, lúc này cô nhìn kĩ mới thấy có một hàng chữ rất nhỏ được khắc ở mặt sau của ngôi sao.
"Youre my sunshine."
Em là ánh sáng của đời anh...
Thời Ninh sững người trong giây lát, chiếc vòng mà ban nãy cô không hề nương tình ném nó đi lại là lời thổ lộ tình cảm của anh đối với cô.
Tình yêu của anh rất điên cuồng, rất mạnh bạo chiếm hữu nhưng cũng rất ngọt ngào và cảm động.
Trong tim của Thời Ninh giống như có một thứ gì đó vỡ ra, nhớ đến ánh mắt và giọng nói của anh, lồ ng ngực cô bỗng nhiên phập phồng.
Tại sao...đã quyết định không được mềm lòng mà cô lại lay động? Thời Ninh! Đừng quên những gì mà người đàn ông đó từng đem tới cho mày...
Cô nhất quyết ném lại nó vào ngăn tủ, sau đó đóng chặt lại không nhìn thêm một lần nào nữa.
.