"Tư Huyền...Tư Huyền..."
Mộ Dung Tuyết mê man gọi. trong giấc mơ cô thấy Mạc Tư Huyền người đầy máu, dần dần biến mất trước mắt cô. Bà Mộ thấy con gái vừa khóc vừa gọi tên Mạc Tư Huyền, cứ đau lòng gọi con gái
"Dung Tuyết... Dung Tuyết... "
"Không! Mạc Tư Huyền! "
Mộ Dung Tuyết mở mắt ra, thở hổn hển, nước mắt lã chã rơi. Trần nhà trắng xóa cũng mùi thuốc khử trùng vấn vít bên mũi. Bên cạnh là bà Mộ đang nắm chặt lấy tay cô.
"Mẹ..."
"Dung Tuyết, con không sao chứ?"
Cô không trả lời, đưa mắt nhìn xung quanh, bên cạnh là chai nước truyền, cổ tay đã được băng bó, nỗi đau thể xác hiện tại không thể bằng nỗi đau trong tim.
"Dung Tuyết, con nói gì đi chứ...đừng làm mẹ sợ..."
"Mẹ...con muốn đi tìm Tư Huyền. "
Bà Mộ thấy con gái vừa thoát chết trong gang tấc, vừa mở mắt đã nhắc đến người đàn ông khác, nhất thời không biết nói gì.
"Con xin mẹ."
Nước mắt cô lại tuôn rơi.
Đúng lúc này ông Mộ và Mộ Dung Nham đi vào, thấy cô đã tỉnh gương mặt ông Mộ bớt lo lắng đi một chút.
"Em không sao chứ?"
Mộ Dung Nham hỏi.
"Anh..."
Cô liều thế này, ông Mộ liệu có chấp thuận cho cô không?
"Cha. Con xin lỗi nhưng con không còn cách nào khác, mong cha cho con đến gặp anh ấy."
Ông Mộ không trả lời, nếu bây giờ còn ép cô, không biết lần sau sẽ thế nào nữa.
"Dung Tuyết, nếu con rời đi thì con không còn là Mộ Dung Tuyết của Mộ gia nữa, cha không thể để con hủy hoại thanh danh của Mộ gia."
Mộ Dung Tuyết đau lòng, cuối cùng giữa Mộ gia và cô, Mộ Vinh vẫn chọn Mộ gia.
"Ông!"
Bà Mộ tức đến nỗi chỉ có thể run rẩy chỉ vào ông không thốt lên lời.
Mộ Dung Nham tưởng ông Mộ nhất thời tức giận, vừa nãy anh cứ nghĩ ông đã thông suốt mà chấp nhận chuyện này, nhưng không phải.
Mộ Dung Tuyết không muốn nói nhiều nữa, cô quật cường nói
"Cha, Dung Tuyết bất hiếu. Con xin lỗi."
Sáng sớm.
Tại Cố gia, Hàn Kỳ Âm vừa mở mắt ra, cô xuay người lại, người bên cạnh đã đi từ lúc nào, chỗ đó lạnh không chút hơi ấm chứng tỏ hắn đã rời đi từ lâu, nhưng cô biết tối hôm qua không phải là một giấc mơ.
Cố Thâm thực sự đã đến đây, Hàn Kỳ Âm ngồi dậy, gương mặt trắng noãn xinh đẹp cho dù chưa chải đầu, thân hình mảnh mai qua lớp áo ngủ, cô nhìn đồng hồ, đúng sáu giờ. Từ lúc ngủ cùng với Cố Thâm đã theo giờ giấc của hắn, dần dà thành quen, cứ đúng sáu giờ là thức dậy cùng hắn.
Mạc Tư Huyền xảy ra chuyện, cô càng phải chăm chỉ hơn, không cho phép bản thân tự ý lười nhác, ngoài việc tập luyện ra Hàn Kỳ Âm còn quan sát xung quanh xem thuộc hạ ở Cố gia làm những gì rồi chủ động giúp.
Trước đây đã tìm hiểu hết thư viện của Cố gia, cô hiểu mặc dù phần lớn Cố Thâm hoạt động trong thế giới ngầm nhưng hoạt động quản lí kinh tế bên ngoài cũng rất quan trọng.
Mạc Tư Huyền mới nằm trên giường có hai ngày mà tài liệu cần duyệt đã chất thành đống, Hàn Kỳ Âm đọc qua, toàn là các giấy tờ về đất đai. Lúc đi học cô có được học thêm kinh tế và luật nên cũng biết chút ít, cộng với tìm hiểu thêm, giấy tờ này cũng không phả là quá khó hiểu.
Chỗ nào không hiểu cô tìm sách để đọc, lọc ra những giấy tờ phù hợp, các số liệu về kinh tế thống kê cô cũng tính qua, giấy tờ chất đống cuối cùng cũng được phân chia cẩn thận, chỉ cần đưa cho Cố Thâm kí.
Làm mải mê đến gần chiều, bụng kêu réo mới nghỉ, Hàn Kỳ Âm liếc mắt nhìn đồng hồ, gần hai giờ rồi. Cô vươn vai, đấm tấm lưng mỏi nhừ, mới có một chút đã thế này thì Cố Thâm hắn còn mệt đến thế nào nữa.
Cô mang tài liệu đến, còn đi qua phòng bếp làm cho hắn một cốc trà hoa cúc như lần trước, chỉ cần cô pha là hắn sẽ uống hết, mặc dù đã có lần hắn nói "Trà của em nhạt quá, chả có gì ngon."
Nhớ lại còn thấy mắc cười, hóa ra cô và hắn cũng đã có rất nhiều kỉ niệm với nhau.
Cẩn thận bưng tách trà đến phòng làm việc cho hắn, bất ngờ là cửa phòng không đóng kín mà hơi hé một chút, cô nhìn vào xem hắn đang làm gì, nếu bận quá thì đợi thêm một lát chứ không phải là cô cố ý nhìn trộm. Nhưng ai ngờ một màn này lại chứng kiến cảnh Ella đang thân mật với Cố Thâm, cô ta cúi người sát bên cạnh hắn nói câu gì đó, từ góc độ này Hàn Kỳ Âm còn nhìn thấy bộ ngực của cô ta đong đưa hở hang hết mức trước mắt hắn.
"Lão đại~"
Giọng Ella nũng nịu, còn gương mặt Cố Thâm lạnh lùng như đá tảng.
"Ella mang đồ ăn đến cho lão đại, nể tình Ella tốn bao nhiêu công sức, lão đại ăn một chút đi..."
Hắn như cũ không đáp, Ella bĩu môi nũng nịu cắt một miếng thịt lên đưa trước miệng hắn, cười ngọt ngào hết sức
"A~"
Hàn Kỳ Âm cảm nhận tách trà trong tay cô đang muốn phi thẳng vào trong kia rồi. Bây giờ mà còn đứng đây thì cô đúng là một con người ngu ngốc, cô không suy nghĩ gì thêm nữa, đạp thẳng cửa xông vào.