"Nam Huyền Dạ! "
Không xong rồi!
"Khang Duật, mau lên!"
Tư Duệ gấp gáp giục anh ta, Khang Duật đu người sang giật lấy cành cây, nhưng Nam Huyền Dạ đâu dễ dàng để anh ta đạt được mục đích như thế. Gương mặt đẹp đẽ xuất hiện nụ cười ma mị, tàn nhẫn ra lệnh
"Bắn trúng cái dây đó cho ta."
"Vâng. Lão đại."
Tên thuộc hạ nhận lệnh, súng bắn tỉa hướng về phía Khang Duật, còn anh ta vẫn cố gắng với tay lấy cây cỏ kia. Trên trực thăng Tư Duệ đã nhìn thấy, lên tiếng nhắc nhở Khang Duật . Truyện Tổng Tài
"Khang Duật! Cẩn thận! Hắn định nhắm vào cậu đấy."
Khang Duật biết nhưng không có tâm trí nào để né tránh nữa, bây giờ điều quan trọng nhất là mau lấy được cái cây kia.
"Đoàng!"
Viên đạn bắn vào sợi dây, nó thụt xuống một cái, nhân lúc này Khang Duật đu người lấy được cái cây kia. Cái dây chưa đứt hẳn nhưng nó đã lúc lắc khiến Khang Duật phải bám chắc vào.
"Tư Duệ! Mau kéo tôi lên! Tôi lấy được rồi!"
Khang Duật hét lên. Tư Duệ ngay lập tức kéo dây lên, nhưng Nam Huyền Dạ liên tiếp nhằm vào Khang Duật mà tấn công.
Cả người Khang Duật đung đa đung đưa trong không trung, ở dưới là vực thẳm ngã xuống chỉ có tan xác, cái dây thì sắp không trụ nổi nữa. Khang Duật nhanh trí bám vào dây trèo lên, Tư Duệ vừa lo lắng vừa phản công lại Nam Huyền Dạ, ánh mắt Nam Huyền Dạ rét lạnh ra lệnh tiếp
"Vờn nhau thế đủ rồi. Kết liễu bọn chúng đi."
Giá trị một lô hàng của anh ta, uy tín của Nam gia đổi lấy cái mạng của thuộc hạ Cố Thâm, e là vẫn còn nhẹ lắm.
"Vâng."
Phát súng lần này đã thành công làm đứt sợi dây, Tư Duệ hét lên "Khang Duật!" rồi một tay cầm lấy dây nhảy xuống, bắt được tay Khang Duật.
Trực thăng lắc lư dữ dội, hai người cũng mất đà lảo đảo theo. Thuộc hạ của Cố Thâm nhanh chóng kéo hai người bọn họ lên. Chiếc trực thăng tăng tốc bay đi.
"Lão đại. Thuộc hạ vô dụng! Có đuổi theo bọn chúng không ạ?"
"Hừ..."
Nam Huyền Dạ giơ tay lên ngăn lại
"Không cần. Bọn chúng vội vã, bất chấp nguy hiểm đến đây tìm thứ kia, có vẻ là Cố gia xảy ra chuyện rồi."
Nam Huyền Dạ mỉm cười thâm sâu khó lường.
"Đúng rồi. Hoắc Lãnh, nghe nói ở bên cạnh Cố Thâm có một người phụ nữ, đã điều tra chưa?"
Hoắc Lãnh cúi đầu "Rồi ạ."
"Đưa tư liệu đây."
Anh ta cung kính đưa tư liệu cho Nam Huyền Dạ, lúc nhận lấy tài liệu từ Hoắc Lãnh tay áo Nam Huyền Dạ co lên để lộ ra một vệt răng cắn rất sâu. Hoắc Lãnh mặt không cảm xúc coi như không nhìn thấy gì, người dám cắn lão đại, ngoài Thời tiểu thư ra thì còn có ai được nữa?
"Hàn Kỳ Âm... "
Nam Huyền Dạ nhìn ảnh của Hàn Kỳ Âm. Ồ? Không ngờ gu của Cố Thâm lại là người có vẻ yếu ớt như sên thế này...
"Tại sao chỉ có hai năm?"
"Thuộc hạ không biết. Nhưng không tài nào điều tra thêm được."
Nam Huyền Dạ đặt tập tài liệu xuống, năm ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, không ngờ Cố Thâm yêu cô ta đến nỗi cho phong tỏa mọi thông tin. Cũng chẳng sao cả, anh ta cũng chẳng hứng thú biết nhiều về cô ta làm gì, nhưng mà tại sao...gương mặt đó dường như anh ta đã nhìn thấy ở đâu rồi?
"Về Nam gia."
Nam Huyền Dạ ra lệnh.
"Xui xẻo thật! Lại đụng trúng Nam Huyền Dạ ở đây..."
Tư Duệ nhớ lại một màn vừa nãy, nếu như không phải anh ta nhanh chân nhanh tay thì Khang Duật đã tan xương nát thịt rồi.
Khang Duật "May mà hắn ta không đuổi theo. Cảm ơn cậu, Tư Duệ."
Tư Duệ gật đầu, vì một cành cây nhỏ kia mà hai người bọn họ suýt nữa mất mạng. Lần này, mong rằng Mạc Tư Huyền nhanh chóng khỏe lại.
Hàn Kỳ Âm chậm rãi mở mắt ra, Cố Thâm lại đi rồi. Tối hôm qua hai người bọn họ đã cãi nhau một trận to, sau đó cô phát hiện có thai...
Con của cô và hắn...
Hàn Kỳ Âm vẫn chưa hoàn toàn tin được sự thật này, cho đến khi vào phòng tắm nhìn thấy các dấu hôn chồng chéo trên người, bên dưới dường như còn đọng lại chất dịch của hắn. gò má tức thì lại nóng lên. Cố Thâm vội vã đi xử lí công việc như vậy, Ella thì vẫn còn ở Cố gia. Nhớ tới cô ta, tâm trạng cô lại trùng xuống, mỗi ngày thức dậy trông thấy cô ta ở bên cạnh Cố Thâm, thân mật với hắn, cho dù hắn có hờ hững thì cô ta luôn câu dẫn hắn. Tất nhiên là cô tin Cố Thâm, nhưng một khi đã yêu là sẽ ích kỉ, không muốn người đàn ông của mình gần gũi với cô gái khác.
Bàn chải trong tay Hàn Kỳ Âm dùng sức, tiếng quẹt quẹt vang lên càng ngày càng nhanh. Sau cùng uống một ngụm nước lớn sục một cái nhổ ra, rửa mặt sạch sẽ, dung nhan xinh đẹp ngay lập tức hiện ra.
Hôm nay cô sẽ không mặc như mọi hôm nữa mà chọn một chiếc váy cổ V khoét sâu, thấp thoáng thấy gò bồng đảo trắng nõn căng tròn, tà váy lụa tung bay theo từng bước chân. Chải lại mái tóc dài, dung nhan trong gương vừa trong treo thuần khiết lại vừa quyến rũ.
Nhưng dường như thấy thiếu thiếu thứ gì đó?
Là son môi.
Môi của Hàn Kỳ Âm hồng hào căng mọng, vốn không cần lắm son môi, cô cũng không có thói quen trang điểm, trước đây thuộc hạ của Cố Thâm mang quần áo đến có đem theo một cái hộp nhỏ ở dưới, cô còn chưa mở ra xem lần nào. Bây giờ nhớ đến mới lục trong tủ lấy ra xem.