Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)

chương 174: câu chuyện của chúng ta

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngón tay chậm rãi sờ hàng lông mày kiếm, rồi đến sống mũi cao cao, rồi lại bờ môi nóng bỏng...đôi mắt một khi mở ra là màu vàng hổ phách tuyệt đẹp, khiến người ta vừa nể vừa sợ. Mắt màu vàng này không phải ai cũng có, bức tranh về mẹ của hắn có đôi mắt màu đen bình thường, vậy thì hắn là con lai. Nhìn sắc đẹp này, Hàn Kỳ Âm chắc chắn bố của hắn phải là một người đẹp trai không kém, chỉ là cô không dám nhắc đến ông ta nhiều trước mặt Cố Thâm.

"Đang nghĩ gì vậy?"

Hàn Kỳ Âm tưởng hắn đã ngủ, nào ngờ hắn lại đè cô xuống giường rồi ôm chặt lấy, thỏa mãn hít sâu.

"Không có gì."

Cố Thâm cũng không hỏi thêm. Bầu không khí im lặng bao trùm, lần này hắn đã ngủ thật sự, nằm trong vòng tay hắn mà tâm trí cô cứ treo ngược cành cây, nhớ lại từng chuyện cũ, lại cảm giác bây giờ giống như rơi vào mộng tưởng.

Liệu đây có phải là một giấc mơ dài, nếu như cô mở mắt ra thì tất cả mọi thứ, bao gồm cả Cố Thâm sẽ biến mất hay không?

Khoảng thời gian này quá đỗi hạnh phúc đến nỗi mà Hàn Kỳ Âm không dám tin, việc cô trọng sinh rồi sau đó gặp hắn, bây giờ còn đang mang thai, tương lai còn trở thành nữ chủ nhân của Cố gia, mọi thứ tưởng chừng như cứ thuận lợi như thế, vậy mà lòng cô lại cứ có một nỗi sợ vô hình.

ngày sau.

Ella cuối cùng cũng mang thuốc đến, Mộ Dung Tuyết lo lắng nhìn thứ chất lỏng trong tay cô ta, Cố Thâm hôm nay cũng có mặt ở đây, cô ta vừa nhìn thấy hắn ôm eo Hàn Kỳ Âm thì ghen tức cùng căm hận lại trỗi dậy.

Tất nhiên ngoài mặt cô ta không thể hiện ra, trước khi đưa thuốc cho Mạc Tư Huyền uống, hắn đã cho người uống thử. không có vấn đề gì. Ella tất nhiên không có gan dở trò trước mặt hắn, nhưng Mạc Tư Huyền vừa uống vào người lại co giật dữ dội, Mộ Dung Tuyết lo lắng vội vã

"Tư Huyền! Tư Huyền! Ella cô làm gì vậy?!"

Ngược lại Ella bình thản

"Bình tĩnh đi, thuốc đang phản ứng."

Cố Thâm đưa mắt nhìn cô ta, Mộ Dung Tuyết nghe thế thì không nói thêm gì nữa nhưng vô cùng lo lắng nắm lấy tay Mạc Tư Huyền.

Mạc Tư Huyền co giật một lúc sau đó nằm im, vị bác sĩ bên cạnh tiến lên kiểm tra xác định anh ta không có vấn đề gì mới lùi lại. Đến lúc này mí mắt mới chầm chậm động đậy rồi mở ra, lâu ngày không nhìn thấy nên mắt anh nhạy cảm với anh sáng, dần dần mới có thể nhìn rõ được khung cảnh trước mắt.

"Mạc Tư Huyền! "

Mộ Dung Tuyết vui mừng vô hạn.

Mạc Tư Huyền còn chưa phản ứng kịp, chỉ cảm thấy cả người đều mỏi rã rời, mắt hướng theo tiếng gọi thấy Mộ Dung Tuyết, đôi môi hơi mấp máy

"Mộ Dung Tuyết... "

Anh tưởng mình đang mơ, lại chớp mắt mấy lần, thử cử động tay thì lập tức bị bàn tay cô nắm lấy, lúc này mới tin là thật.

"Mạc Tư Huyền... cuối cùng thì anh cũng tỉnh lại rồi...huhuhu..."

Mộ Dung Tuyết ôm chầm lấy anh, bất chấp ở đây đang có bao nhiêu người.

Hàn Kỳ Âm trông thấy Mạc Tư Huyền tỉnh lại cũng vui mừng thở phào nhẹ nhõm. Ella đã không dám dở trò với Cố Thâm, cô ta xoay người rời đi, lúc đi qua bọn họ còn hừ lạnh với Hàn Kỳ Âm.

Miễn là Mạc Tư Huyền không sao thì tốt. Cố Thâm dặn dò bác sĩ phải theo dõi tình trạng cho anh, sau đó ôm eo Hàn Kỳ Âm rời đi. Trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người là Mạc Tư Huyền và Mộ Dung Tuyết.

"Mộ Dung Tuyết, sao cô lại ở đây?"

Cô không ngờ rằng sau bao nhiêu ngày, lúc tỉnh lại anh lại hỏi câu đó.

"Mạc Tư Huyền, từ bây giờ tôi đã không còn là con gái của Mộ gia nữa rồi, tôi chỉ là người bình thường mà thôi."

Cô nhìn anh, nói.

Mạc Tư Huyền ngạc nhiên, sau đó khôi phục lại dáng vẻ điềm tĩnh thường ngày, có điều gương mặt đã hốc hác và còn hơi trắng bệch

"Mộ Dung Tuyết, cô đừng cứng đầu nữa. Chuyện ngày hôm đó tôi không trách cô, cô hãy quay trở về đi."

Thái độ nguội lạnh, phủi đi tất cả sự nhiệt tình trong lòng cô. Đã bao nhiêu lần Mộ Dung Tuyết tưởng tượng đến khi Mạc Tư Huyền tỉnh lại sẽ nói gì, cô đã từng nghĩ tới anh sẽ lạnh nhạt nhưng không nghĩ rằng anh tuyệt tình cỡ này.

"Mạc Tư Huyền, muốn tôi rời đi, chi bằng anh hãy giết tôi đi."

Mộ Dung Tuyết nhìn anh bằng ánh mắt kiên quyết, Mạc Tư Huyền nhất thời không thể nói lời nào.

Ánh mắt chạm vào vết thương nơi cổ tay cô, Mộ Dung Tuyết lại tức khắc giấu nó ở sau lưng. Cô đứng dậy nói

"Có lẽ mấy ngày vừa qua nằm trên giường anh đói lắm rồi, để tôi đi lấy chút gì đó cho anh ăn."

Nói xong không để cho Mạc Tư Huyền trả lời đã rời đi, anh nhìn theo bóng dáng cô thở dài, trong người có chút khó chịu. thế là ngồi dậy đi chầm chậm vào nhà tắm.

Mộ Dung Tuyết vừa đi khỏi thì nước mắt đã rơi xuống. Mạc Tư Huyền đáng ghét...tỉnh lại liền đuổi cô đi, anh không có chút tình cảm nào hay sao? Rõ ràng đã bất chấp cả tính mạng để cứu cô rồi mà bây giờ lại nhẫn tâm như thế.

Cô không tin rằng trái tim Mạc Tư Huyền không chút xao động, nếu không anh đã bỏ mặc cô.

Mộ Dung Tuyết đã quyết định sẽ kiên trì đến cùng, lần này, nhất định cô sẽ ở bên cạnh anh...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio